Sau lần đó, A Đan Chí Kỳ từng lén trở lại hiện trường thử nhấc cột gỗ kia lên, vậy mà muốn xê dịch một chút xíu cũng vô cùng khó khăn.
Gỗ dùng làm cột trụ trong quân doanh vốn là loại thô to nhất, cứng cáp nhất.
Cái hôm lốc xoáy đó qua đi, Hoa Mộc Lan như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục trải qua cuộc sống quân lữ của mình. Một lần nọ, A Đan Chí Kỳ dùng giọng điệu não nuột hỏi chuyện ngày đó, Hoa Mộc Lan vừa gãi gãi mặt vừa hoang mang hỏi lại hắn:
“Chuyện gì? Hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là chuyện cậu đỡ cột gỗ….”
“Ồ? Tiểu đội trưởng, có phải vì hôm đó gió lớn quá làm huynh hoa mắt không? Chứ ai mà khiêng nổi cây cột gỗ ấy!” Hoa Mộc Lan nửa cười nửa không, thoáng nhìn A Đan Chí Kỳ rồi vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi huấn luyện.
A Đan Chí Kỳ chỉ mới hai lăm chứ chẳng phải năm mươi hai tuổi, đương nhiên sẽ không bị lẫn. Người đồng đội cùng tiến cùng lùi có tiềm lực to lớn như vậy nhưng lại không muốn thể hiện ra, là một chiến sĩ, sự hoài nghi và tò mò trong lòng A Đan Chí Kỳ càng ngày càng nặng, nặng tới nỗi sắp bị rối loạn tinh thần luôn rồi.
Hắn bắt đầu chú ý đến tất cả những hoạt động của Hoa Mộc Lan.
***
Một tối nọ, những binh sĩ trong trại tân binh đã quá mức mệt mỏi vì cường độ huấn luyện ban ngày nên tất cả đều rơi vào mộng đẹp. Không hiểu sao A Đan Chí Kỳ bỗng nhiên tỉnh giấc nửa đêm, phát hiện Hoa Mộc Lan vậy mà lại không có mặt trong lều.
Rốt cuộc cũng bắt được rồi!
Hắn hưng phấn giống như chim kền kền lượn tới lượn lui, rốt cuộc cũng phát hiện ra con mồi mà nhảy lên một cái, vén màn trướng, ra ngoài tìm kiếm bóng dáng Hoa Mộc Lan.
Hắn biết có thể đêm nay mình sẽ phát hiện được bí mật nào đó của người đồng đội này.
Võ đài, chuồng ngựa, nhà bếp… Vì muốn tìm Hoa Mộc Lan mà A Đan Chí Kỳ đã tránh né không ít những binh sĩ tuần tra, thế nhưng mãi vẫn không thấy được dù chỉ là cái bóng.
Tìm khoảng nửa canh giờ, khi hắn đến trường bắn nằm tại một góc hẻo lánh trong doanh trại, bóng dáng cô độc của Hoa Mộc Lan đang tập luyện bắn cung thình lình xuất hiện trước mắt hắn.
Dưới ánh sáng tù mù của ngọn đuốc trên đài bắn cung, hình dáng dong dỏng cao của Hoa Mộc Lan trông lại vô cùng gầy yếu, đây cũng chính là nguyên nhân khiến A Đan Chí Kỳ tò mò đến vậy.
Tướng tá thoạt nhìn không hề cường tráng, vậy Hoa Mộc Lan đã nâng khúc gỗ kia lên bằng cách nào?
Chẳng lẽ cậu ta có cái gọi là “phép tiên” mà người Hán hay nhắc tới?
A Đan Chí Kỳ thả nhẹ bước chân, đứng ở nơi khá gần lẳng lặng quan sát Hoa Mộc Lan.
Hoa Mộc Lan thở một hơi thật dài, rút từ túi đựng tên bên cạnh ra một mũi tên rồi nhẹ nhàng đặt lên dây cung.
Bia cỏ tít đằng xa đặt một chậu lửa, ngọn lửa trên đài bắn cung và chỗ bia cỏ chính là hai nguồn sáng duy nhất chỗ này.
Ong ong…….
Mũi tên trong tay Hoa Mộc Lan như phóng thẳng tới mục tiêu – nơi ngọn lửa đang cháy lấp lánh kia, cuối cùng cắm chặt vào hồng tâm một cách gọn gàng dứt khoát.
Mũi tên đâm thật sâu vào bia cỏ, sâu đến nỗi trông nó như ngắn đi hết một nửa.
Nhưng đó cũng không phải điều khiến A Đan Chí Kỳ kinh ngạc nhất vì người Tiên Ti am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, trong quân đội cũng không thiếu những cao thủ về mặt này, khiến hắn kinh ngạc nhất chính là vị trí Hoa Mộc Lan đang đứng và thị lực vượt trội của cậu.
Từ trước đến nay, một phát bắn(1) chỉ khoảng một trăm bước, vậy nên mới có danh xưng “thiện xạ”.
(1)Một thuật ngữ của Trung Quốc trong môn bắn cung, là độ dài mà mũi tên có thể đi xa nhất.
Thế nhưng chỗ Hoa Mộc Lan đang đứng xa hơn nhiều so với vị trí mà bọn họ luyện tập bắn cung, cậu ta vậy mà đứng ở vị trí cỡ một trăm năm mươi bước chân, kéo cung khiến nó cong như trăng tròn, sau đó vẫn duy trì độ cong như vậy để bắn!
Trời má, hiện giờ đang là buổi tối đó!
Sức lực cậu ta đúng thật khác hẳn người thường.
Lúc bắn cung, cậu ta bình tĩnh chính chắn một cách khó tin.
Ong ong, phập….
Hoa Mộc Lan bắn liên tục mười mấy mũi tên, ngoại trừ một mũi hơi bị chếch đi vì bất ngờ có cơn gió thổi tới, còn lại tất cả đều cắm trên bia, khiến tấm bia kia trông y như lưng nhím.
Nấp trong chỗ tối, A Đan Chí Kỳ không biết rốt cuộc bản thân mình đang ôm tâm tình gì.
Là hâm mộ? Ghen ghét? Còn có thêm một xíu…. tức giận nữa đi.
Dây cung của Hoa Mộc Lan cuối cùng vẫn bị đứt đôi.
Cũng đúng thôi, bị kéo giãn hết mức nhiều lần thì dù có là loại cung cứng nhất trong quân đội cũng không chịu nổi.
Theo tiếng đứt “phựt” của sợi dây, Hoa Mộc Lan thả lỏng tay ra như phản xạ có điều kiện, mặc kệ cây cung trong tay rơi xuống đất.
Nếu để đoạn dây cung bị đứt văng trúng thì ngón tay sẽ hứng chịu vết thương rất sâu, đồng thời nó còn mang đến cơn đau dữ dội. Nếu bàn tay bị thương mà nói, ngày hôm sau sẽ không thể tham gia huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Thấy hành động của Hoa Mộc Lan thành thạo đến vậy, A Đan Chí Kỳ biết ngay là cậu bị dây cung văng trúng không phải lần một lần hai.
Cậu ta cũng luyện bắn cung kiểu này ở nhà ư?
Gia đình quân hộ nào có được một dũng sĩ như vậy có lẽ đã đưa vào quân ngũ để kiến công lập nghiệp từ lâu rồi.
Vì sao cậu ta lại muốn giấu diếm năng lực của chính mình?
Còn nếu cậu ta đã không muốn phát huy một thân bản lĩnh này, vậy tại sao lại nửa đêm nửa hôm lén đến đây luyện bắn cung?
Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác thay nhau nảy lên trong lòng A Đan Chí Kỳ. Hắn cảm thấy bản thân mình sắp bị mấy câu hỏi này nghẹn đến chết mất.
Thấy dây cung bị đứt, Hoa Mộc Lan không biết làm sao, định nối dây lại, đến khi phát hiện không làm được mới đành lén lút như ăn trộm, trộn lẫn cây cung trên tay mình vào một đống cung để dành huấn luyện.
Đối với hành vi đó của mình, cậu nở một nụ cười mỹ mãn như đứa bé giở trò đùa dai thành công.
Tiếp đó, A Đan Chí Kỳ nhìn Hoa Mộc Lan chạy chậm đến chỗ bia cỏ, dùng sức rút từng mũi tên trên đó ra rồi lấy bia khác đổi vào vị trí này, sau đó cầm mấy mũi tên và bó đuốc chạy về đài bắn cung, dập lửa cả hai ngọn đuốc và trả chúng về chỗ cũ.
Cậu ta làm một cách nước chảy mây trôi, quen tay hay việc đến thế.
*
“Tài bắn cung của cậu đúng là xuất sắc vô cùng.”
A Đan Chí Kỳ sắp nghẹn chết rốt cuộc cũng bước ra từ chỗ tối.
Tâm trạng của hắn lúc này có lẽ là kiểu muốn xem Hoa Mộc Lan còn điềm tĩnh bảo “gió lớn làm huynh hoa mắt” nữa hay không.
Quả nhiên, Hoa Mộc Lan giật nảy mình.
“Tiểu…. tiểu đội trưởng?”
*
Trên đài bắn cung mờ tối, Hoa Mộc Lan và A Đan Chí Kỳ sóng vai ngồi cùng nhau.
Hoa Mộc Lan biết bị tiểu đội trưởng bắt gặp lần này thì chẳng phải một câu “huynh hoa mắt” lấy lệ là có thể cho qua.
Haizzz, phiền quá đi mà! Vị tiểu đội trưởng này đúng là khó chơi.
“Tại sao cậu muốn giấu diếm khả năng thực sự của mình?”
A Đan Chí Kỳ là một người đàn ông Tiên Ti điển hình, làn da khô ráp do gió cát sa mạc thổi quanh năm, dù có hạ giọng mềm mỏng cũng biến thành khó nghe vì phải hò hét gầm rú mỗi ngày trong lúc huấn luyện.
Mỗi một tân binh bắt đầu từ vùng sa mạc gió cát đều có giọng nói không quá êm tai.
Hoa Mộc Lan im lặng.
Nàng vốn là dạng người im lặng nhất trong quân doanh.
“Vì sao vậy?” A Đan Chí Kỳ lại truy hỏi một lần nữa.
Hoa Mộc Lan biết sẽ không thể qua loa được với chất vấn của A Đan Chí Kỳ, nàng bèn lẳng lặng đáp:
“Ta không muốn chết. Ta không muốn bị chuyển đến nhánh quân tiên phong.”
Trong khoảnh khắc đó, A Đan Chí Kỳ cứ ngỡ bản thân đã đánh mất năng lực nói chuyện.
Nhánh quân tiên phong biên giới phía Bắc chính là khát vọng của biết bao nam nhi trai tráng trong quân đội.
Ba nhánh quân tiên phong – Trung quân Ưng Dương, Hữu quân Hổ Bôn và Tả quân Phiêu Kỵ hầu như là sự tồn tại mà tất cả mọi người đều ngước nhìn ngưỡng mộ. Trước vô số những trận xung phong liều chết, bọn họ chính là ngọn đèn soi lối, là lá cờ đầu của quân đội Đại Ngụy.
Chỗ nào có Tam quân, chỗ đấy sẽ chiến thắng.
Đây đúng là chuyện khiến người ta nổi điên, đối với lời nói “Ta không muốn chết” của Hoa Mộc Lan, A Đan Chí Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Những suy nghĩ săn sóc quan tâm cho Hoa Mộc Lan, thông cảm linh tinh rằng “Có lẽ cậu ta có chuyện cũ nào đó” chẳng hạn, đã lập tức bị hắn vứt vào sa mạc bên ngoài Âm Sơn.
Trước đây A Đan Chí Kỳ có bao nhiêu chờ mong đối với Hoa Mộc Lan thì giờ lại chán ghét bấy nhiêu.
“Cậu nói mình sợ chết? Sợ chết vậy còn luyện bắn cung làm chi!”
A Đan Chí Kỳ tức giận đứng bật dậy, nhìn người đồng đội bên cạnh như nhìn một con rệp.
Có được khả năng trời ban như thế, có thể nào lại sợ chiến đấu?!
“Không phải sợ chết mà là không muốn chết.” Dưới ánh trăng, đôi con ngươi màu hổ phách của Hoa Mộc Lan có vẻ vô cùng dịu dàng.
“Luyện tập bắn cung là vì muốn tăng khả năng sống sót.”
Đúng là gặp quỷ!
Hắn vậy mà cảm thấy khi nói mấy câu “Không muốn chết” này, ánh mắt Hoa Mộc Lan lại vô cùng dịu dàng.
“Hai cái đó khác nhau chỗ nào?!”
Có ai nói đến nhánh quân tiên phong nhất định sẽ chết đâu?!
Huống chi, từ bao lâu nay, nhiều thế hệ quân hộ tòng quân như bọn họ đã có giác ngộ “không thể chết trong lòng đàn bà”!
“Tiểu đội trưởng, huynh đã từng nghe câu ‘ngọc nát ngói lành’ của người Hán bao giờ chưa?”
Hoa Mộc Lan ngẩng đầu nhìn A Đan Chí Kỳ đang đứng thẳng tắp.
“Chưa nghe! Mấy người cho rằng ai cũng có ông cậu biết viết chữ ở nhà sao!”
“Từ khi còn bé, ta đã nghe qua câu nói này. Chúng ta rất ít thất bại trong những cuộc chiến với quân nhúc nhích, nhưng dù vậy thì từ trước đến nay, sự hy sinh bên quân ta chưa hề ít hơn bọn chúng. Trong mắt Đại khả hãn, chúng ta là hòn ngọc cứng rắn còn quân nhúc nhích là gạch thô ngói vụn dễ nát. Chỉ cần đội quân chúng ta xuất trận, nhúc nhích sẽ bị nghiền thành tro tàn….” Hoa Mộc Lan ấn ấn lên thái dương.
“Nhưng cho dù là ngọc nát hay ngói vụn, loại bi kịch này đều giống nhau cả.”
Hoa Mộc Lan đứng lên, nhìn về phía không trung.
“Ta ấy à, dù thế nào cũng chỉ muốn sống sót. Mặc kệ có đứt mất tay hay gãy mất chân, ta cũng chỉ muốn còn sống về nhà….”
Trong ánh mắt khinh thường của A Đan Chí Kỳ, Hoa Mộc Lan vẫn giữ nguyên tư thế thẳng tắp sống lưng, ngước mặt nhìn lên, tựa như đang than thở với ông trời: “Ta không sợ chết. So với cái chết, thứ mà ta sợ hơn chính là cái chết của ta sẽ làm đảo loạn cuộc sống của người nhà.”
*
A Đan Chí Kỳ hồn bay phách lạc đi trở về, những chấn động mà hắn chịu đựng tối nay hầu như đã hoàn toàn lật đổ giá trị quan của hắn.
Đại ca hắn chết bởi chiến tranh, phụ thân hắn chết bởi chiến tranh, tổ phụ của hắn cũng chết bởi chiến tranh, đời đời nhà hắn đều tham gia chinh chiến. Từ nhỏ, hắn đã nhận được sự giáo dục rằng phải gan dạ, phải dũng mãnh không sợ chết, phải vì Đại khả hãn mà tận trung.
Mỗi một người đã chết đều là anh hùng, là niềm kiêu ngạo của Đại Ngụy.
Hắn cũng có con trai, chỉ cần hắn còn sống thì gia đình sẽ không bị tước mất thân phận quân hộ, một khi con hắn đến tuổi tòng quân tất nhiên sẽ tiếp tục ra chiến trường.
Đây chính là số mệnh của quân hộ.
Hắn biết lối suy nghĩ của Hoa Mộc Lan là không đúng nhưng lại không thể thốt ra bất cứ lời chỉ trích nào.
Vì sao một người đã tòng quân, đã ra chiến trường mà lại nói mấy câu giảo hoạt như kiểu “Không phải ta sợ chết mà là không muốn chết” thế này?
Vậy cũng giống như hỏi tên trộm đồ rằng “Tại sao ngươi ăn cắp” lại nhận được câu trả lời là “Ta muốn” chứ không phải “Vì sao ta lại ăn cắp” thôi.
Nếu chết đi sẽ làm đảo loạn cuộc sống của người nhà ư?
Nói vậy cũng như không, đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, không phải sao!
Bởi vì cuộc trò chuyện đêm nay, niềm tin kiên định của A Đan Chí Kỳ đã hoàn toàn hỗn loạn.
Vốn là một người đàn ông luôn khát vọng lập nên sự nghiệp trên chiến trường mà giờ đây, những khi cầm chắc vũ khí trong tay cũng sẽ bắt đầu tưởng tượng.
Hắn nghĩ tới sau khi mình chết, đứa con trai mới ba tuổi sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hắn nghĩ tới vợ mình, người con gái Tiên Ti có ánh mắt long lanh mỗi khi cười sẽ tái giá, sẽ trở thành tân nương nhà người khác hay không.
Đại ca hắn đã chết trận, phụ thân hắn cũng thế. Nếu hắn cũng chết vậy ai sẽ là người phụng dưỡng A mẫu đây?
Nếu gia đình nào mà đàn ông cả nhà đều chết trận, nhà đó sẽ bị tước mất quyền thừa kế quân hộ, trong tộc A Đan, không có địa vị quân hộ thì ngay cả bước chân ra khỏi nhà cũng sẽ bị người khác xem thường.
Trên chiến trường mà nhớ tới vấn đề sống chết đúng là một chuyện rất đáng sợ.
Tựa như một con thú hoang hung mãnh đã bị buộc dây cương, như thanh bảo kiếm từng tôi luyện dùi mài đã bị gãy mũi kiếm.
….
….
….
“Mẹ nó! Ông đây nghĩ nhiều như vậy làm cái đếch gì!” A Đan Chí Kỳ với bộ mặt dữ tợn chém đầu một tên Nhu Nhiên, “Ông mà không giết người thì sống được cái rắm!”
Đột nhiên giật mình tỉnh lại, A Đan Chí Kỳ như vừa mới phát hiện bản thân đang ở trên chiến trường, bắt đầu múa may trường kích, đoạt lấy tính mạng quân địch.
Hắn sắp bị tên nhóc Hoa Mộc Lan kia làm cho choáng váng rồi!
Nếu muốn sống sót, nhất định phải giết người.
Mà giết người nhiều, nhất định sẽ lộ mặt.
Chỉ cần tên nhóc Hoa Mộc Lan do dự như đàn bà kia mãi không chết, một ngày nào đó cậu ta sẽ bị chuyển tới đội quân tiên phong, đây đơn giản chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhóm chủ tướng cũng không phải đồ ngốc!
Đây là lần đầu tiên Hoa Mộc Lan chính thức tham gia “thu hoạch”, thật bất ngờ, cậu vậy mà không hề sợ phải tham chiến, cũng không có bất cứ biểu hiện sợ chết nào.
Rõ ràng là trước đó, bọn họ vẫn ở mãi trong trại tân binh, mỗi lần quân Nhu Nhiên tới quấy rối thì chỉ phụ trách bảo vệ kho lương hoặc bảo vệ cạnh sườn chứ chưa bao giờ gặp qua tình cảnh máu me như thế này.
Những tân binh giết người đỏ cả mắt hay sợ tới nỗi không nâng được cả đao ở đâu cũng có, lúc bấy giờ, mặc dù không anh dũng nhưng Hoa Mộc Lan với thái độ tỉnh táo khác thường lại có vẻ như vô cùng bắt mắt.
Loại người này chính là chiến sĩ trời sinh!
Không hổ là con cháu Hoa gia ở Hoài Sóc.
Hắn biết ngay dòng dõi của tộc Hạ Lại sẽ không phải là thứ hèn nhát!
“Thứ hèn nhát” Khôn Đạt và Mạc Hoài Nhi đã mặt cắt không còn giọt máu, tay run tới nỗi dây cương cũng cầm không xong, sự tự tin lúc bình thường khi vừa móc khóe chân vừa oán trách không được phái đi đuổi giết quân Nhu Nhiên đã không còn sót lại chút gì.
Người Nhu Nhiên hay người Tiên Ti vốn chẳng có gì khác nhau, nếu đánh nhau thì đơn giản chỉ dựa vào sức ai lớn hơn, võ nghệ ai giỏi hơn mà thôi.
A Đan Chí Kỳ hắn chỉ là tiểu đội trưởng chứ không phải Tướng quân, hắn chỉ có thể chăm lo ăn uống chứ không thể coi sóc được an toàn cho mọi người.
Chính hắn cũng phải sống sót nữa mà!
Vèo vèo….
Hai mũi tên lướt gió bay tới, lần lượt cắm trên lưng hai tên Nhu Nhiên.
Hai kỵ binh tấn công Khôn Đạt và Mạc Hoài Nhi bỗng nhiên lớ ngớ rơi khỏi lưng ngựa, bả vai đau nhức dữ dội khiến bọn chúng không thể nào nắm chặt dây cương đành bỏ luôn chiến mã đang phi nhanh về phía trước, không còn ai cưỡi trên lưng nên đám ngựa chạy tít qua mặt bên.
Khôn Đạt và Mạc Hoài Nhi được cứu bởi mũi tên như từ trên trời rơi xuống, họ nhìn lại phía trước với ánh mắt biết ơn.
Ngay phía trước, Hoa Mộc Lan với ánh mắt phức tạp quét nhìn chiến trường hết một vòng, khống chế dây cương rồi quay đầu ngựa chạy chậm về phía sau.
Quân Nhu Nhiên đằng trước đã bị đánh tan tác, những tên đánh giáp lá cà cũng bị Trung quân bắn giết sạch sẽ nên không cần phải tiếp tục giết nữa.
“Hoa Mộc Lan, ngươi đi đâu vậy? Trở về vị trí quét dọn chiến trường để được tính quân công chứ!”
“Các ngươi đi đi, ta ra phía sau xem thử!”
“Ê ê ê, nhiệm vụ của chúng ta lần này là xung phong theo chủ soái đó nha!”
“Chẳng phải đã thu hoạch xong rồi sao.” Hoa Mộc Lan lướt qua bên cạnh bọn họ như một cơn gió.
“Được rồi, chúng ta cắt đầu bọn nhúc nhích thay cho cậu ta vậy! Cậu ta giết mấy tên?”
“Bảy, tám tên gì đó?”
“Trước tiên cứ chém chết mấy tên ngã ngựa đã rồi tính!” A Đan Chí Kỳ chạy đến cạnh hai đồng đội, còn chưa nói được hai câu, nhìn thấy tình hình trước mặt lập tức nhảy đỏng lên.
“Này, tên kia ở đằng kia! Hai thi thể đó là do tiểu đội chúng ta xử lý! Phía sau có mũi tên đấy, không thấy sao! Buông cho ông!”
“Ông đây bảo buông xuống ngay!”
***
Hoa Mộc Lan vô cùng chán ghét cái loại tàn sát đơn phương thế này.
Nhưng người Tiên Ti không giữ lại tù binh “nhúc nhích” trên chiến trường, quân Nhu Nhiên cũng biết dù bản thân có đầu hàng cũng không giữ được mạng.
Thế nên chỉ cần bắt đầu cuộc chiến chính là kết cục không chết không thôi.
Nàng sao có thể chết.
Nếu nàng chết sẽ không giữ kín được thân phận nữ nhân của mình. Những ai chết trận rất khó bảo toàn thi thể, vì giữ lại di vật để lập bia mộ nên đồng đội phải lột sạch toàn bộ quần áo và đồ đạc đi cùng, đưa về cho gia đình người đã hy sinh.
Nếu để lộ thân phận nữ nhân thì ngay cả tư cách mai táng bên cạnh đồng đội cũng không có.
Người nhà sẽ phải chịu cảnh mất hết danh dự trong tương lai, chỉ cần tưởng tượng thôi là nàng đã thở không nổi.
Sao nàng có thể để A gia phải chôn vùi cả đời trong cơn ác mộng “chính ta đã ép chết con gái ta” được?
Hoa Mộc Lan nói mình không sợ chết cũng chẳng phải nói ngoa.
Mỗi lần điều khiển ngựa bước lên chiến trường, nàng ngược lại sẽ có được cảm giác yên tĩnh đến lạ kỳ. Tựa như chiến trường này chính là nơi trở về của nàng, là nơi mà nàng quen thuộc nhất.
Bên tai nàng vang lên tiếng kèn lệnh, âm thanh chém giết và tiếng binh khí kim loại va chạm vào nhau, tất cả đều khiến nàng run rẩy hưng phấn từ chân tóc đến cốt xương.
Máu tươi của kẻ địch như đang kêu gọi nàng, những tiếng kêu rên của chúng như tiếng tấu nhạc trợ hứng, nàng giống như thanh đao sắc bén bị phong kín trong tráp, vô cùng khát vọng được cùng chủ soái xông vào lòng địch mà “thu hoạch”.
Thế nhưng nàng càng hưng phấn thì càng phải tỏ ra tỉnh táo hơn, nhằm đè nén sự hưng phấn đó xuống.
Nàng không thể biến bản thân thành cỗ máy giết chóc như những người khác, nàng muốn sống sót chứ không phải làm tấm bia di động.
Nàng chỉ cần còn sống là được rồi.
Nhưng vừa trông thấy đồng đội gặp nạn, Hoa Mộc Lan vẫn không nhịn được phải giơ lên trường cung, từ đằng xa bắn chết hai tên địch kia.
Cho dù đó chỉ là hai gã bỉ ổi, chỉ biết mỗi việc khoác lác, tán dóc, đi ngủ nghiến răng, ngủ ngáy om sòm, chân thối mà còn thích móc chân.
Tuy nàng ghét cay ghét đắng từng hành động của bọn họ nhưng vẫn chưa căm hận tới mức trơ mắt nhìn bọn họ tìm chết.
Nàng quét mắt nhìn chiến trường một vòng, một trăm bốn mươi bước, hầu như không có ai chú ý tới khoảng cách này.
A gia ơi, không thể khác người là chuyện quá khó khăn. Sao có thể vừa không khác người lại vừa sống sót được đây?
Nàng nên hỏi ông câu này trong lá thư viết về nhà hồi tháng trước mới đúng.
HẾT CHƯƠNG 27
Vở kịch nhỏ:
Lá thư đầu tiên mà Hoa Mộc Lan gửi về nhà.
Hoa Mộc Lan: A gia, xin hỏi năm xưa người giải quyết vấn đề đi vệ sinh bằng cách nào? Ở đây ngay cả bóng cây ngọn cỏ còn chả có.
A gia (hồi âm): kèm theo thư này là một thanh thẻ tre. Ghi chú: phải dùng tiết kiệm.