Mộc Tiên Truyện

Chương 10: 10




Ngày hôm đó sau khi từ Dược Viên trở về, Ninh Hinh suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy Ngũ bá nói rất đúng, để tinh thông nắm vừng một sở trường cần rất nhiều thời gian cùng sức lực.

Tuy nhiên, đệ đệ nàng vẫn có thể học luyện thể trước khi bước vào tu luyện.Tuy rằng Ninh Hinh không tiếp tục luyện thể nữa, nhưng nàng vẫn dùng linh khí rèn luyện thân thể, nàng muốn sống ẩn đến cuối cùng.

Khi cảm nhận được hai tộc nhân Song linh căn sắp dẫn khí vào cơ thể, Ninh Hinh mới dẫn linh khí vào trong cơ thể mình, linh khí không ngừng quét qua kinh mạch, cảm giác đau đớn quen thuộc lại lan khắp toàn thân.

Nàng thầm niệm khẩu quyết để dẫn linh lực vào đan điền của mình, tích trữ nó.


Sau khi cơn đau qua đi, Ninh Hinh cảm thấy sảng khoái, toàn thân tràn đầy sinh lực."Nhị muội dẫn khí vào cơ thể nhanh như vậy, hiện tại ngươi cũng là một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ rồi.

Chúc mừng Nhị muội." Giọng nói của Mục Ninh Nguyệt vang lên.

Tâm trạng vui vẻ của Ninh Hinh vì dẫn khí vào cơ thể trong nháy mắt biến mất.“Mục Ninh Nguyệt, đầu óc ngươi có bệnh không dùng được hay là có khuynh hướng ngược đãi bản thân? Muốn làm tỷ tỷ của người khác như vậy sao? Hay là muốn làm tỷ tỷ ta?" Ninh Hinh bây giờ đối với Mục Ninh Nguyệt căn bản không có nổi một tí kiên nhẫn, trừ Mục Dương ra, suốt ngày còn có một con ruồi bay quanh tai khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa Mục Ninh Nguyệt lúc không có chuyện gì cũng luôn ra vẻ quan tâm ân cần, hỏi han đến muội muội mình, ngươi không biết còn tưởng bọn nàng là tỷ muội tình thâm đấy.“Ninh Hinh, Ninh Nguyệt cũng làcos lòng tốt, ngươi sao có thể làm như vậy?" Một đệ tử Mục gia bên cạnh nói.Nhìn đệ tử Mục gia lên tiếng, Ninh Hinh liền biết rõ hắn, người này có thể nói là một kẻ đáng tin bên người Mục Ninh Nguyệt, hắn gần như luôn ở cùng Mục Ninh Nguyệt trong nơi tu luyện, là đệ tử chi thứ của Mục gia, Mục Thiên Tường, Thổ Mộc Song linh căn."Ồ, ta đã làm gì nàng? Nói cho ta biết ta đã làm gì nàng xem nào." Ninh Hinh mỉm cười nói với Mục Thiên Tường, nàng bình thường cười rộ luôn khiến người ta cảm thấy thân thiết, bây giờ trên mặt nàng tuy nở nụ cười nhưng vẫn khiến những đệ tử Mục gia có cảm giác uy nghiêm của một đích tiểu thư đích thực."Còn nữa, ngươi là gì của nàng ta vậy? Làm sao ngươi biết là hảo tâm? Ngươi là con giun trong bụng nàng à?" Ninh Hinh rất ngây thơ hỏi, xung quanh vang lên một tràng cười.Mộc Thiên Tường vẻ mặt rất xấu hổ, nhưng lại không dám nói gì, đối phương là đích tiểu thư của Mục gia, tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng trong lòng hắn cũng biết nếu như mình xúc phạm cô bé sáu tuổi này, hắn tuyệt đối không thể sống tốt.

Ninh Nguyệt có cha nàng Mục Dương làm chỗ dựa, còn hắn thì không có gì cả.“Nhị tỷ, ngươi đừng như vậy, Thiên Tường ca là có ý tốt.” Giọng nói Mục Ninh Nguyệt lại vang lên.“Thật sao? Hắn có ý tốt? Tại sao ta lại không cảm thấy như vậy? Mục Ninh Nguyệt, ngươi không cảm thấy phiền phức à? Người ngoài nhìn vào cũng biết quan hệ của chúng ta là như thế nào, ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, tại sao cứ lúc đông người ngươi luôn phải làm ra bộ dạng ta bức ngươi như vậy?”“Ngươi cho rằng mọi người trong Mục gia là những kẻ ngốc sao? Chẳng phải ngươi biết rõ ta không thích ngươi gọi ta là muội muội, cho nên ngươi liền cố ý làm như vậy để chọc giận ta, như vậy ta sẽ chỉ trích ngươi, ngươi lại tiếp tục làm ra bộ dạng bị sỉ nhục, còn ta thì ngang ngược càn rỡ?”"Ta không có, ta không có nghĩ như vậy." Mục Ninh Nguyệt dường như đang lo lắng giải thích rằng nàng không phải là người như thế."Mục Ninh Nguyệt, nghe ta nói." Ninh Hinh ngắt lời Ninh Nguyệt nói tiếp: "Làm tỷ tỷ của ta, ngươi không xứng, ngươi cũng đừng giả vờ giả vịt diễn trò trước mặt người khác nữa, ta căn bản không quan tâm gì mà ngươi tốt ta xấu, ngươi bất quá chỉ là nữ nhi của nữ nhân chưa chồng mà thôi, có tư cách gì mà so sánh với ta." Nói xong, Ninh Hinh hống hách rời đi."Ninh Nguyệt, ngươi đừng quá thương tâm, Mục Ninh Hinh chỉ là ỷ vào nàng ta có một mẫu thân tốt mà thôi.” Mục Thiên Tường an ủi Mục Ninh Nguyệt, sắc mặt nàng trắng bệch dị thường.Ngươi bất quá chỉ là nữ nhi của nữ nhân chưa chồng mà thôi, có tư cách gì mà so sánh với ta.

Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu Mục Ninh Nguyệt, khiến nàng hận nàng ta vô cùng, tại sao? Tại sao Mục Ninh Nguyệt xem thường nàng như vậy? Mục Ninh Hinh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ lấy hết tất cả của ngươi, để ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng.Khi Mục Ninh Nguyệt trở về, Mục Dương, Tạ thị và Mục Ninh Hạo đang vui vẻ ngồi cùng nhau, nàng lập tức đỏ mắt."Tỷ tỷ, sao vậy? Mục Ninh Hinh lại bắt nạt ngươi sao?" Mục Ninh Hạo lớn tiếng nói, hôm nay hắn không có đi đến nơi tu luyện cho nên không biết trước đó xảy ra chuyện gì.


Nhưng chung quy Mục gia cũng không có người nào dám đi gây sự với tỷ tỷ hắn, ngoại trừ Mục Ninh Hinh kia."Ninh Hạo, Hinh nhi là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi lại gọi nàng bằng danh?" Mục Dương nghiêm túc nói.“Nàng không phải tỷ tỷ của ta." Mục Ninh Hạo nhỏ giọng nói."Hạo nhi, nghe lời phụ thân." Thấy Mục Dương có chút không vui, Tạ Như Ý ở bên cạnh nhanh chóng nói hắn, sau đó nàng quay đầu nói với Ninh Nguyệt: "Làm sao vậy? Không phải nói Ninh Hinh đã dẫn khí thành công sao, ngươi có đi chúc mừng nàng chưa? Đi chúc như thế nào mà lại đỏ mắt trở về.

Ngươi là tỷ tỷ, Hinh nhi là muội muội, ngươi phải bao dung nàng nhiều hơn biết không?”Nghe Tạ thị nói xong, Mục Dương cảm thấy nàng cũng thật biết điều.

Tuy rằng đem theo ba mẫu tử bọn họ về nhà hắn đã bị phụ thân mắng một trận thật ác, nhưng cũng may mắn là La thị không phải kẻ đanh đá, nếu không thì sự việc đã không được giải quyết êm đềm như thế.Nghe được lời nói của Tạ, Mục Ninh Nguyệt liền bật khóc."Nguyệt nhi, nếu con có chuyện gì thì cứ cùng phụ mẫu nói, không sao đâu."Nhìn nữ nhi mình khóc đến thương tâm nên Tạ thị vô cùng lo lắng.

Nàng từ nhỏ đã rất thông minh, cơ bản chưa bao giờ chịu thiệt, nàng có tư chất tốt như vậy, mới tu luyện hai năm mà đã đạt đến Luyện khí tầng bốn, Mục gia không ai dám bất kính với nàng, nhưng hôm nay làm sao lại khóc đến thương tâm như thế.“Ninh Hinh nói ta chỉ là con của nữ nhân chưa chồng, không xứng làm tỷ tỷ nàng.


Nàng bảo ta đừng gọi nàng là muội muội.

Phụ thân, ta không phải nữ nhi của người sao? Tại sao nàng lại nói như vậy?”“Ta biết Mục Ninh Hinh lại bắt nạt ngươi." Mục Ninh Hạo tựa hồ tức giận vô cùng nói: “Phụ thân, ta không cầm Mục Ninh Hinh làm tỷ tỷ, nàng rất đáng ghét, ta một chút cũng không thích nàng.”“Ninh Hạo, ngươi bớt nhiều lời.”“Hừm…”Nghe tỷ đệ hai người nói, Mục Dương cảm giác Ninh Nguyệt nhất định bị lời nói của Ninh hinh làm cho ủy khuất, hắn không ngừng an ủi nàng.“A Dương, ta biết rõ phu nhân và Nhị tiểu thư không thích ta, nhưng nàng cũng không thể nói Nguyệt nhi như vậy được, như thế nào thì Nguyệt nhi vẫn là tiểu thư Mục phủ.” Tạ Như Ý một bên an ủi Ninh Nguyệt, một bên khóc lóc nói với Mục Dương.“Được rồi, ta sẽ nói chuyện với Hinh nhi.

Nói xong lại cầm vài thứ tốt cho hai tỷ đệ ngươi.Sau khi Mục Dương rời đi, Mục Ninh Nguyệt nói với Tạ phu nhân: "Mẫu thân, con ghét Mục Ninh Hinh.

Nàng dựa vào cía gì lại cao cao thượng thương như vậy, dựa vào cái gì mà xem thường ta.”“Nguyệt nhi, đừng lo lắng, phụ thân ngươi khẳng định sẽ đến bên kia.

Với tính tình nóng nảy của nha đầu kia nhất định sẽ xảy ra tranh chấp.


Giữa họ..." Tạ Như Ý có chút ý vị thâm trường nói: "Sau này ngươi và Ninh Hạo không nên trực tiếp đối đầu với nàng.

Nha đầu đó rất thông minh, cũng không phải người sẽ chịu thua thiệt, ở Mục phủ tư chất của nàng cũng không kém gì ngươi, chúng ta sẽ khó lay chuyển được địa vị của nó.

.

.

" Phải nói rằng Tạ thị rất biết nắm bắt lòng người.Trong nội viện của La thị, mối quan hệ của Ninh Hinh và Mục Dương....