Theo lệnh, sáng sớm Mộc Trầm cùng Tam Vệ đến Hương quốc.
“Bẩm Quốc vương, hoàng tử Mộc quốc xin vào cầu kiến!”
Quốc vương Hương quốc đang nóng ruột đi qua đi lại trên chánh điện, nghe tin ‘vị thuốc tiên’ có mặt, ông bãi triều, hối hả chạy ra nắm tay Mộc hoàng tử đến thẳng phủ công chúa.
“Nếu cậu giúp được công chúa khỏe mạnh, cậu muốn cái gì ta cũng cho!” Vừa đi, Quốc vương vừa thả thính.
Thính này nghe rất hấp dẫn. Môc Trầm mừng thầm trong lòng vì sẵn dịp anh có thể xin Quốc vương bãi bỏ hôn ước.
Nhưng khoan!
“Hương công chúa không khỏe ạ?” Thưởng lớn như vậy, anh e nuốt không trôi.
“Đúng rồi! Con gái ta mắc bệnh tương tư rất nặng! Cậu chữa được, muốn gì ta cũng đồng ý!”
Ui mẹ ơi!
“Quốc vương à! Ngài truyền sai người rồi! Ta không phải Thái y!”
“Bệnh này Thần y cũng bó tay! Huống gì mấy lão đó.”
“Vậy ta làm sao chữa được?” Mộc Trầm dừng bước.
“Ta tin cậu chữa được!” Quốc vương đẩy vai hoàng tử đi tới: “Vì người con gái ta muốn gặp là cậu!”
Mộc Trầm nghe xong, lo lắng tăng lên cấp độ báo động đỏ. Vào gặp Hương công chúa như đi vào hang hổ… cái.
“Chàng đến rồi à?” Công chúa ngồi trên tràng kỉ, nhìn Mộc Trầm cười ngọt ngào.
Mộc Trầm cảnh giác nhìn sơ qua. Thấy công chúa không có vẻ gì mệt mỏi của một người mang bệnh. Anh chắp tay chào rồi hỏi thăm người ta một tiếng: “Công chúa vẫn khỏe chứ?”
“Ta bình thường!” Nói xong, nàng đứng lên nhỏ nhẹ: “Chàng xem, ta mặc bộ váy này có xinh không?” Hương công chúa tay cầm làn váy khẽ xoay một vòng trước mặt hoàng tử. Rồi bất ngờ tiến tới trước mặt anh: “Ta nghe nói chàng là sinh viên trường múa?”
Nhắc đến múa, Mộc Trầm lại nhớ đến người yêu. Trước mắt anh lung linh bóng hình cô trong vũ điệu ballet, giọng anh đầy tự hào: “Phải!”
“Vậy…chàng có thể nhảy với ta điệu tango được không?”
Tango à?
“Cái này…” Anh định từ chối. Vì bạn nhảy với anh không phải là Mộng Cầm. Điệu nhảy này, anh chỉ nhảy với bạn tình chung.
Hương công chúa như đọc được tâm ý của anh, nàng ấy nói: “Nếu chàng dìu ta một điệu nhảy, ta liền vì chàng bảo cha hủy bỏ hôn ước.”
Lời mời đầy dụ hoặc. Mộc Trầm rơi vào trầm tư.
Công chúa bồi thêm: "Ta từ nhỏ rất đam mê vũ điệu tango nhưng…trong cung không có người ta ưng ý!
Chàng là bạn nhảy duy nhất ta mời. Dìu ta một điệu…chàng sẽ được như ý nguyện."
Sau vài phút đắn đo suy nghĩ, Mộc Trầm gật đầu: “Được! Xin công chúa giữ lời!”
Nhạc được mở lên. Tiếng phong cầm du dương. Mộc Trầm đặt tay lên eo Công chúa dìu nàng cùng xoay một vũ điệu.
Gần người mình tương tư, hít hà được hương thơm thuộc về riêng anh, công chúa thấy mình rạo rực. Sự đụng chạm đầu đời của người trong mộng khiến nàng càng lưu luyến nhớ thương.
Ôi! Ước gì chàng thuộc về ta!
Công chúa si mê, ánh mắt quấn quýt gương mặt anh. Càng nhìn nàng càng lưu luyến sinh ra tư tưởng muốn phút giây này kéo dài mãi mãi.
Nên dù cơ thể đã thấm mệt, nàng vẫn cùng anh nhảy múa. Khi giai điệu gần vào bước nhảy cuối cùng, nàng bất chợt ôm chầm lấy anh, kiễng chân, dướn người hôn vào má anh.
Một nụ hôn gửi tặng chàng hoàng tử trong mộng mà nàng thầm yêu. Một nụ hôn thỏa lòng ước ao trái tim ngày đêm luống tương tư của nàng.
Mộc Trầm chưa kịp phản ứng để khước từ và đẩy công chúa ra. Thì cơ thể nàng đã mềm oặt trong lòng anh.
“Công chúa! Công chúa!” Mộc Trầm cuống quýt gọi và lay nàng mở mắt. Nhưng Trái tim Hương công chúa cứ thế mà ngưng đập trong vòng tay và tiếng gọi xé lòng của Mộc Trầm.
Phủ công chúa nhuốm màu tang thương. Ả nô tỳ theo hầu công chúa tức khắc chạy vào rồi hoảng hốt chạy đi để lại Mộc Trầm thất kinh chết lặng.
“Giam anh ta vào ngục thất!” Thế tử Hương quốc ra lệnh cho vệ binh.
Đối phó với mấy tên cận vệ này, anh thừa sức. Và anh cũng dư khả năng thoát khỏi nơi đây. Nhưng đối diện với án mạng này, anh biết…mình không thể bỏ trốn.
Anh phải ở lại để minh chứng cho nỗi oan chí mạng này. Để tự cứu mình, cứu Mộc quốc và cứu cuộc tình si của anh.
Trong ngục tối, tin: “Hoàng tử Mộc Trầm sát hại Hương công chúa.” được xác lập và báo về Mộc quốc.
Nhận tin, Mộc vương và cả triều thần chết điếng giữa chính điện.
Tứ Vệ cấp báo Nhất Vệ và Nhị Vệ.
“Mộng Cầm…chúng tôi phải trở về! Cô tự bảo trọng!”
“Khoan!” Mộng Cầm chăm chú quan sát hai gương mặt đang dần tái đi rồi bất ngờ hỏi: “Mộc Trầm đã gặp chuyện?”
“Cái này…” Nhất Vệ nhìn Nhị Vệ, Nhị Vệ thì lén nhìn cô, ấp a ấp úng: “Cái này…” …không thể nói được!
“Tôi xin hai anh!” Sự né tránh của họ càng làm Mộng Câm tin chắc điều cô phỏng đoán. Cô quỳ xuống, khóc nấc lên: "Xin hai anh đừng giấu diếm tôi!
Hãy cho tôi cùng về…gặp anh ấy!" Cô nghẹn ngào cầm tay Nhất Vệ và Nhị Vệ nài nỉ: “Tôi cầu xin hai anh!”
“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn giấu cô.” Nhất Vệ hít sâu một hơi bình ổn cảm xúc rồi nói: “Mộc hoàng tử chúng tôi đang gặp nguy ở Hương quốc! Chúng tôi phải về hội kiến cứu người!”
Anh ấy gỡ tay Mộng Cầm: "Thứ lỗi, chúng tôi… không thể đưa cô cùng về!