Mộng Cầm đi thật chậm về phía anh ta. Khi còn cách ba bước chân, cô dừng lại: “Thầy cứu anh ấy, được chứ?”
Cứu ư?
Tôi đã khổ công đào hố. Gian nan lắm mới dẫn con mồi sập bẫy, tôi ăn mừng cả năm còn chưa đủ! Ngu gì đi cứu tình địch để nó hí ha hí hửng với người con gái tôi yêu!
Anh ta gằn giọng: “Mộc Trầm sát hại công chúa của Hương quốc! Trên tôi còn có phụ vương và một đống quốc pháp! Tôi làm sao cứu được đây?”
“Vậy thầy giúp em gặp anh ấy, được không?”
Đường đường là Thế tử Hương quốc. Nói ‘không’ thì mất uy, mà nói ‘có’ thì anh ta không muốn!
“…” Anh ta nhìn cô im lặng.
Mộng Cầm bèn quỳ xuống. Cô cúi gằm mặt, tránh đi bờ mi đang dâng đầy nước, cầu xin anh ta: “Chúng ta là nghĩa thầy trò! Thầy thấy học trò của mình bị nạn ngay trước mặt…không lẽ thầy nhắm mắt bỏ đi!”
Anh ta đắn đo suy nghĩ thiệt hơn rồi quyết định: “Được! Tôi đưa em đi gặp! Nhưng chỉ mười phút thôi nhé! Không quá hơn được đâu!”
Được nhiêu thì mừng nhiêu. Biết tình hình rồi tính tiếp. Cô gật đầu: “Em cảm ơn thầy!”
Anh ta đưa cô vào ngục thất.
Đi qua một khoảng trống có nhiều tốp lính canh, xuống một tầng hầm sâu hoắm. Bỏ lại sau lưng nhiều cánh cửa sắt, cuối cùng dừng lại một nơi thâm sâu.
Anh ta chỉ tay vào phòng giam bên trái: “Mười phút bắt đầu tính!”
Mộng Cầm chạy nhanh về phía Mộc Trầm gọi lớn: “Anh!”
Người đang nằm im trên đống cỏ ướt bất chợt mở mắt rồi nhìn ra ngoài song sắt. Đôi mắt xanh dương ngập tràn ý vui. Anh reo lên: “Mộng Cầm!” Rổi gắng gượng người ngồi dậy, lê đôi chân đau nhức nặng nề nhích về phía cô.
Khoảng cách từ nơi anh đến nơi cô đâu có xa xôi mấy. Vậy mà, như vạn bước chân. Khi gần tới, anh nén đau nhào luôn vào song cửa. Đôi bàn tay đầy thương tích phủ lên một đôi tay.
Giây phút chạm vào nhau. Ánh mắt nghẹn ngào nhìn nhau không nói nên lời. Cảm xúc như vỡ òa. Nước mắt mừng vui, xót xa đẫm tràn trên hai gương mặt.
Mộng Cầm nhìn chàng trai dáng vóc thư sinh rướm đầy máu đỏ, cô đau lòng khóc nấc lên.
Bàn tay anh run run đặt lên đôi má trắng mềm hương sữa, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt cho Mộng Cầm mà nghe cổ họng mình nghẹn đắng nỗi niềm riêng. Anh giằng lòng, hỏi cô: "Sao em vào được đây?
“Em lén theo Nhất Vệ!”
Đôi mắt Mộc Trầm chợt lóe lên: “Cậu ấy đâu?”
Cô lắc đầu: “Em không biết. Gần đến cổng thành, mười người trong đội anh ấy biến đi đường nào, em không thấy!”
“Vậy em vào bằng cách nào?”
“…” Cô đang đau thương khóc nấc nên không thể trả lời.
Mộc Trầm chợt nhớ đến một người: “Là vị thầy giáo tập múa cùng em, đúng không?”
Cô gật đầu. Khóc to hơn: “Anh ta là Thái tử! Vậy mà keo kiệt chỉ cho chúng ta có mười phút gặp nhau!”
Anh xót xa: “Em nín đi, đừng khóc!” Đã không cho người mình yêu vạn nụ cười hạnh phúc còn làm cô khóc, anh thấy mình thật đáng trách.
Ánh mắt cô quyến luyến trên gương mặt anh, càng nhìn càng thương lại càng nức nở: “Nước mắt anh còn nhiều hơn cả em!” Hai bàn tay cô cũng nhẹ nhàng lau đi hàng lệ cho anh.
Một khắc gặp mặt trong ngục quý hơn ngàn vàng. Nên dẫu còn nhiều lời nhớ thương muốn nói nhưng buộc lòng phải nén lại.
"Mộng Cầm! Em nghe anh dặn nè!
Gặp Nhất Vệ bảo cậu ấy đưa em trở về Mộc quốc gấp. Báo với cha anh: Đừng dấy binh đao. Họa anh gây, mạng đền mạng là đủ rồi! Đừng vì anh khiến binh phong đổ máu.
Nếu anh không qua được ải này, em hãy quên anh đi! Trở về với thế giới của em, sống một cuộc sống thật tốt… sống thay luôn phần anh, biết chưa?"
Mộng Cầm gật đầu cho anh yên tâm. Rồi cô hỏi: “Anh có thể cho em biết nguyên nhân tận tường được không?”
Biết được mới tương kế tựu kế cứu người.
Mộc Trầm bèn kể vắn tắt cho cô nghe sự việc xảy ra.
Nghe xong, cô đưa hai tay quẹt khô nước mắt trên mặt mình, ánh mắt tràn đầy niềm tin trao cho anh: “Em sẽ cứu anh ra khỏi đây! Anh yêu!”
“Bằng cách nào?” Mộc Trầm không khỏi lo lắng. Ánh mắt đau đáu vào gương mặt nhỏ đang nung nấu ý định cứu người.
Mộc Trầm vội ôm mặt Mộng Cầm kéo sát vào song. Đôi môi khô nức vì những trận bức cung lần hôn khắp gương mặt dấu yêu.
Mộng Cầm cũng tranh thủ hôn anh. Bờ môi mềm phủ lên xoa dịu cơn đau cho đôi môi khô nức. Những mong làm lành phần nào vết thương trên da thịt cho anh.
"Mộc Trầm, em mãi yêu anh!
Anh bảo trọng! Em sẽ nghĩ cách cứu anh!"
Cảnh hôn hít bịn rịn đầy lưu luyến trong giờ khắc chia li khiến một cặp mắt đỏ lên vì ghen tức. Anh ta khoát tay ra hiệu cho tên lính canh.
Một tay Mộng Cầm bị kéo đi. Tay còn lại vẫn nắm chặt tay Mộc Trầm.
Theo sức mạnh của cánh tay kéo, tay cô và tay anh cứ thế bị người ta tách ra.
“Mộng Cầm! Anh mãi yêu em!” Mộc Trầm hét với theo chiếc bóng nhỏ xinh đi ngược. Trong màn nước mắt, bóng cô nhòa dần, nhòa dần rồi mất hút sau mấy khung cửa sắt nơi biệt giam tối tăm.
Khi tiếng ‘ầm’ cánh cửa đóng lại. Anh ngã khuỵu xuống nền.