Vị Thái tử Hương quốc đôi mắt như hổ đói quấn lấy gương mặt xinh đẹp của Mộng Cầm.
Thêm tí phấn son, từng nét trên gương mặt kiều diễm được điểm tô càng thêm quyến rũ. Cô khoát trên người bộ hỉ phục đỏ quý giá dành cho Thái tử phi Hương quốc. Theo giao hẹn, anh ta cho cô tận mắt xem cảnh Mộc Trầm ra khỏi thành rời đi an toàn rồi vào bái đường, uống ly rượu giao bôi.
Ánh mắt anh ta si mê nhìn Mộng Cầm. Nhưng ánh mắt cô chỉ mãi nhìn xuống cổng thành trông chờ Mộc Trầm đi qua. Anh ta tức, vô thức cuộn chặt hai bàn tay, rít lên trong cổ họng: “Tao không diệt mày thì trời diệt tao!”
Một câu thề độc trót tuôn ra trong lúc cơn ghen dâng lên não phủ mất lí trí khiến anh ta càng nung nấu ý chí diệt tình địch. Anh ta liếc mắt sang người đàn ông đang mặc trang phục lính, giả làm lính canh đứng gác phía bên tay trái.
Một ánh mắt hiệu trao đi. Người kia khẽ gật đầu, âm thầm chuẩn bị cung dài liên phát.
Chỉ một giây sau, đội Thập Vệ hộ giá Mộc Trầm lao ra khỏi cổng thành. Anh áo bào trắng tung bay ở giữa, mười cận vệ trung thành hộ giá bốn bên.
Nhìn con ngựa chiến tung vó đưa người mình thương rời khỏi Hương quốc, gương mặt yêu kiều của Mộng Cầm đẫm đầy nước mắt. Cô muốn gọi lên hai tiếng: “Mộc Trầm!” và nói với anh một câu: “Anh ơi, chờ em với!”
Nhưng cổ họng đã thít chặt nghẹn ngào nên đành lấy nước mắt tiễn đưa người mình thương: "Anh về Mộc quốc bình an anh nhé!
Sống cho thật tốt! Thật vui vẻ và hạnh phúc nha anh. Nếu có kiếp sau và kiếp sau nữa, Mộng Cầm em nguyện đứng dưới cây phong đỏ ngàn năm chờ anh trùng phùng!
Vĩnh biệt hoàng tử em yêu!"
Cô nhấc làn váy khẽ nhoài người lên bệ thành cao. Chợt có ánh sáng kim loại lóe lên chiếu vào đáy mắt. Cô vô thức nhìn về bên trái. Tay cung thủ đã lắp tên, giương cung hướng về đoàn ngựa đang phi nước đại.
“Không!” Một tiếng thét xé màn đêm hãi hùng. Những tay lính canh xung quanh cô, mấy cô thị nữ và kể cả vị Thái tử Hương quốc còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Thì bóng cô gái trong làn váy cưới lao nhanh về phía tay cung thủ. Dang tay đứng chắn loạt tên ám sát Mộc Trầm vừa phóng ra.
Năm mũi tên dài xuyên thấu qua người cô gái trẻ.
Thời gian liền ngưng động. Không gian hóa đá vĩnh hằng.
Tay cung thủ đôi mắt mở to thất kinh nhìn cô. Mộng Cầm vẫn còn đứng đó. Đôi tay vẫn còn dang rộng trong tư thế bảo vệ bạn tình chung. Đôi mắt màu mật ấm áp bình tâm bừng sáng ngàn tia hi vọng. Khóe môi bắt đầu trào ra dòng máu đỏ. Cô nở nụ cười mãn nguyện rồi ngã người buông thân xuống khỏi thành cao.
“Không! Mộng Cầm!” Vị Thái tử Hương quốc qua phút giây bàng hoàng, anh ta lao nhanh về phía cô với tay nắm lấy tà áo cưới.
Gió đêm cuối đông thốc vào mắt vào mặt Mộng Cầm. Đôi mắt màu hổ phách vẫn còn dõi theo bóng tình lang đang mờ dần.
Có một khắc nào đó, trước khi đôi măt cô rơi vào giấc ngủ ngàn thu, cô thấy bóng con ngựa chiến ghìm cương dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Rồi một thân ảnh phi nhanh vào không trung hướng về thành.
Toẹt!
Cùng với tiếng rách của làn váy cưới, thân thể Mộng Cầm rơi thẳng xuống nền đất hoang lạnh.
Thế tử Hương quốc toan trầm mình theo. Nhưng đám Cẩm y vệ phục sẵn hộ giá đã nhanh tay giữ lại. Anh ta cố sức vùng vẫy, miệng gào to hai tiếng: “Mộng Cầm!”. Rồi anh ta phun ra dòng máu đỏ nhuộm đỏ chiếc áo bào tên cận vệ trung thành ôm giữ anh ta ở trước mặt.
Người đó hoảng hốt la lên: "Thái tử! Thái tử!
Mau hộ giá Thái tử về phủ!
Truyền Thái y!" Tên thủ lĩnh Cẩm y vệ hét to mệnh lệnh.
Trên thành phút chốc trở lại tĩnh lặng. Chỉ còn vết máu đỏ loang lổ nền thành.
Phía bên dưới, khi thân thể Mộng Cầm chuẩn bị tiếp đất, một thân ảnh vừa hay lao tới đón lấy rồi ẩn nhanh vào màn đêm.
Trong phủ Thái tử Hương quốc cục diện hoảng loạn. Vì anh ta đã rơi vào hôn mê sâu.
Ngoài thành, cách đó một dặm.
“Mộng Cầm à!” Mộc Trầm dừng lại cởi hết áo mình quấn cầm máu cho Mộng Cầm. Máu từ thân thể mảnh mai của người con gái chảy ra càng lúc càng nhiều.
Người phàm trần, mất máu là mất mạng. Anh phải giữ dòng máu đỏ lại cho cô.
Anh đặt cô nằm trên vạt cỏ. Nhanh chóng vận tinh khí chữa thương tạm thời.
Nhất Vệ và anh em trong đội thấy vậy hoảng hốt thét lên: “Hoàng tử! Mất tinh khí là anh mất tất cả!”
Có sao đâu?
Vì người mình thương anh sẵn sàng hi sinh luôn tính mệnh. Mất chút tinh khí tu luyện ngàn năm thì có xá gì?
Anh tiếp tục làm việc cần làm. Nhất Vệ và chín người anh em chỉ biết van xin bất lực: “Anh sẽ vong thân!”
Vong thân thì sao? Mà tồn tại thì sao?
Vong để giữ mạng cho người mình yêu. Tồn mà mất đi Mộng Cầm, đời anh coi như chìm vào hồ băng lạnh lẽo. Nước trong hồ đó, vừa lạnh vừa buốt, anh thà ra đi trong ấm áp một tình yêu.