Tiếng đàn phong cầm vang lên. Vũ điệu tango dành cho đôi tình nhân bắt đầu.
Nhưng lạ quá...
Chẳng có bước nhảy nào cũng không có nổi một vòng xoay uyển chuyển. Vũ điệu đơn giản chỉ là: anh ôm cô cùng tiến rồi cùng lùi. Sợ nhàm chán thì dịch sang phải rồi bước sang trái.
Một phút.
Hai phút. Mộng Cầm không nghi ngờ.
Đến phút thứ ba.
"Thầy Mộc Trầm gì đó ơi? Rốt cuộc thầy có biết vũ điệu tango?"
Mộc Trầm thoáng bối rối nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi đang dìu em nhảy đấy thôi!"
"Cái này mà nhảy á?" Giống như các động tác di động tập nghi thức hơn.
"Em vừa ban cho tôi một đạp xém bất lực. Em nghĩ tôi còn sung được không?"
"..." Mộng Cầm há miệng chẳng thốt nên lời.
Cô thầm kêu khổ. Không có bài nhảy nào vậy đến bao giờ vũ điệu này mới kết thúc? Càng lúc Mộng Cầm càng thấy lạ. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Thầy...đang lợi dụng ôm tôi?"
Lợi dụng cái gì? Em phải chửi là 'mặt dày vô sỉ' mới đúng!
"Em đừng vội, khởi động nóng rồi nhảy cho hăng ha!
Bắt đầu đây! Tôi dẫn em theo nhé!"
Vừa lúc trong tai cô, tiếng đàn phong cầm ngân lên réo rắc. Anh dìu cô bước vào vũ điệu của những cặp đôi.
Lấn quấn thế nào, chân anh toàn dẫm lên chân cô.
Mộng Cầm lườm anh.
"Xin lỗi em!" Anh cười khổ.
Ba bước nhảy hết hai lần dẫm lên chân. Mộng Cầm bực bội: "Tôi nghi ngờ...thầy không biết nhảy?"
"..." Trực giác con gái nhạy thế?
Chưa dừng lại ở đó, cô phán thêm: "Anh không phải là giáo viên dạy múa?"
Đúng quá rồi em! Anh chỉ biết kiếm cung, chưa từng nhảy nhót. Anh vì một người nên mới chui vô đây. Vì người đó nên mới đi học múa. Chưa học ngày nào sao làm thầy được em!
"Anh giả danh tiếp cận tôi, phải không?" Mộng Cầm phát hiện vội đẩy anh ra.
Giả danh cái gì? Chỉ là mượn bừa chút danh phận thôi! Nhưng ai lại đi thừa nhận thúi mặt như thế.
"Thầy mà giả hả? Em đừng lộn xộn, tôi đánh em trượt từ vòng đăng kí!
Ngoan cho tôi ôm chút nữa thôi! Rồi tôi duyệt em qua!" Anh tranh thủ hít mùi hương khao khát bấy lâu.
Một chút kéo dài mười phút. Không khéo trôi mất cả buổi chiều.
"Ôm đủ chưa?" Mộng Cầm cao giọng.
"Suỵt!" Anh đặt ngón trỏ lên môi cô. Hành động này là theo thói quen. Mỗi khi anh cùng Nhất Vệ lẻn Vua cha đi chơi, khi có biến anh thường đặt ngón trỏ ngăn cái mỏ nói nhiều của cậu ấy lại.
Những lần đó anh chẳng có cảm giác gì. Lần này thì tê cứng tứ chi.
Eo ôi!
Môi em sao mà mềm và ấm thế?
Mộc Trầm vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng. Đôi môi này khiến anh nhớ về cô bé anh gặp gỡ mười năm trước. Một cô bé có đôi môi đỏ căng thơm ngon...
"Bé Chi! Lớn lên gả cho anh!" Dưới tán cây phong trong khu rừng già, anh đã dặn một cô bé như thế.
"Ừ, em chờ! Anh nhớ đến đón em nha!" Trước khi lên xe, cô bé đã trao anh lời hứa hẹn.
"Anh nhất định sẽ đón em!" Mộc Trầm chạy theo chiếc xe jeep và hét thật to. Tiếng thét của anh vang vọng cả rừng chiều nên anh tin cô bé Chi của anh đã nghe thấy.
Nên Mộc Trầm anh đã đi tìm em suốt mấy năm nay.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ đôi môi làm anh rúng động, anh buộc miệng nói: "Anh tìm em rất là gian khổ, em có biết không?" Anh nuốt ngụm nước bọt, hơi thở dần tăng nhanh, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng. Đầu anh cúi thấp dần, thấp dần. Anh muốn nếm thử chút mùi vị của đôi môi năm nào đã cắn táo nhét vào miệng anh.
Bang!
Một cái tát đập ngay vào miệng anh kèm theo tiếng chửi: "Dê xồm!"
Mộc Trầm tỉnh giấc. Đôi mắt một mí mở to nhìn sững vào người vừa ban cho anh cái tát đầu tiên trong đời.
Ánh mắt của anh vừa ngỡ ngàng vừa vỡ mộng nên rất xót xa. Mộng Cầm nhìn vào đôi mắt ấy, tự nhiên hối hận. Muốn nói câu xin lỗi nhưng phút cuối lại thay đổi. Cô quay người bỏ đi ra khỏi phòng tập.
Mộc Trầm đứng hóa đá.
"Hoàng tử! Nhất Vệ hộ giá đây!"
"Hộ giá khỉ khô!" Chờ chủ nhân ăn hành dập mỏ rồi mò tới hộ giá? Tên cận vệ này đưa theo chỉ trưng cho oai.
"Cậu làm tốt lắm! Khi nào về nhà luận công ban thưởng!" Anh đập lên vai Nhất Vệ rồi lướt qua cậu ta chạy theo Mộng Cầm.
Mới đó đã không thấy bóng. Anh buồn chán rời trường nằm dài xuống một vạt cỏ dưới gốc phong già.
Trời vào thu, gió heo may se lạnh. Lác đác lá phong vàng khẽ rơi trên áo. Có chiếc lá dịu dàng muốn chạm vào má anh. Mộc Trầm giơ tay bắt lấy.
Anh săm soi chiếc lá phong vàng. Lòng bồi hồi, thổn thức một nỗi niềm riêng.
"Anh đừng buồn! Cô ấy tát yêu á!" Nhất Vệ ngồi bên cạnh an ủi cậu chủ: "Một kiểu biến thể của sờ mó, vuốt ve."
Mộc Trầm liếc xéo anh ta: "Cậu cho tôi xin cái!" Anh giơ tay.
"Ý đừng mà!" Nhất Vệ hoảng hốt ngăn lấy một cánh tay. Anh ấy nhìn Mộc Trầm cười hì hì: "Chiêu này chỉ áp dụng cho những cặp đôi trai gái yêu nhau!" Tôi với anh là giống đực. Và là quan hệ chủ - tớ nên không có áp dụng được đâu.
"Chỉ giỏi dẻo miệng!" Mộc Trầm giật cánh tay.
"Tôi còn giỏi mưu. Để tôi giúp anh kế sách hạ gục con nhỏ chưa gì đã muốn làm cha làm mẹ anh!"
Một ánh mắt mang đầy thuốc nổ.
Nhất Vệ liền thu lại bộ mặt nhây, bắt đầu hiến kế.