Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?

Chương 32: Gặp em- Nơi vườn địa đàng



Trong vườn địa đàng.

Mộng Cầm ngồi bên một bờ suối. Lặng ngắm dòng nước trong veo lững lờ trôi đi, cô không khỏi chạnh lòng, hỏi theo con nước: “Mộc Trầm, khi nào ta bên nhau?”

“Cô lại nhớ người yêu nữa à?” Chàng bạch y xếp cây quạt, ngồi xuống vạt cỏ cạnh cô.

“Giây phút nào tôi cũng nhớ cả. Mỗi một khắc trôi đi, trong đầu, trong tim tôi đều ngập tràn hình ảnh của Mộc Trầm. Liệu chúng tôi có còn cơ hội gặp lại nhau?”

“Còn! Cô tin tôi đi!” Anh chàng bạch y nói cho vui. Rồi hỏi cô: “Cô là sinh viên trường múa phải không?”

“Ừm. Tôi học ở Viện múa Nghệ thuật!”

Hai mắt anh ấy sáng lên: “Có thể dạy tôi một điệu tango không?”

Tango à?

Nhắc đến vũ điệu này khiến Mộng Cầm càng nhớ Mộc Trầm. Đây là vũ điệu đầu tiên hai người nhảy với nhau. Là vũ điệu giành cho những cặp tình nhân.

“Từ trước tới nay, tôi chỉ nhảy với Mộc Trầm!”

Anh chàng bạch y nghe vậy càng sốt sắng: "Cô dạy tôi đi. Vì người con gái tôi yêu rất thích điệu tango. Cô ấy bảo: Khi nào tôi có thể ôm cô ấy nhảy một điệu, cổ mới đồng ý ở bên tôi.

Mộng Cầm à! Chúng ta là bạn. Nể tình tôi đưa cô qua năm con sông, đưa cô đến đây, cô làm ơn giúp tôi nhé!"

Mộng Cầm nhìn anh ấy. Thoáng lưỡng lự: "Vũ điệu này nam nữ phối hợp với nhau rất chặc chẽ.

Tôi không…"

“Tôi hứa sẽ giúp cô: Sau này vị Thái tử có tên Mộc Trầm băng hà, tôi sẽ dẫn anh ấy đến thẳng đây gặp cô!”

Một cuộc trao đổi khó cưỡng.

“OK! Chốt đơn!” Cô phủi mông đứng lên: “Anh chọn địa điểm, đưa cô ấy theo. Tôi sẽ dạy cho cả hai người. Và những ai ở đây muốn học vũ điệu này!”



"Như thế thì còn gì bằng!

Mộng Cầm, cô đúng là một cô gái tốt!" Anh ấy thật sự cảm kích: “Sau này, tôi và Hàn Nghi sẽ coi cô là sư phụ!”

“Sư phụ cái gì chứ? Tôi không nhận đâu! Anh mau gọi cô ấy đi!”

“Ừm!” Anh chàng bạch y vội vã nắm tay cô cùng chạy đi.

Cùng lúc này, ở bên ngoài vườn địa đàng, vị pháp quan nhắm hờ hai con mắt, bấm đốt tay, miệng lảm nhảm như mấy ông thầy bói mù gieo quẻ, rồi thình lình mở mắt nói với Mộc Trầm: "Có một linh hồn vừa sa vào vườn địa đàng.

Có thể là người yêu cậu.

Mau theo tôi!"

“Dạ, tôi cảm ơn ông rất nhiều!” Môc Trầm thành tâm xá tạ ông ta một lạy.

Vị pháp quan đưa anh đến cổng. Nói với người giữ cửa: “Cho cậu ta vào đi tìm người yêu.”

Vị quan giữ cửa, đưa mắt quan sát chàng trai mà trong lòng vướng một thắc mắc: Không biết hôm nay là ngày gì mà những người thân cận với Quốc vương thay nhau đưa người vào đây?

“Mới lúc nãy thì Thái tử Vương quốc bóng tối. Giờ đến pháp quan.” Ổng ta lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng vị pháp quan đã nghe: “Thái tử về rồi ư?”

“Về rồi! Còn đưa theo một cô tân nương xinh đẹp!”

Vị pháp quan há to miệng sững sờ trong giây lát. Rồi vỗ đùi một cái đét, đôi mắt sáng lên: “Thế thì còn gì vui bằng. Cuối cùng Thái tử cũng chịu cưới vợ. Tin này là tin vui, ta phải về báo Quốc vương mới được!”

“Cậu mau vào đêêê…!” Ông ta quay sang Mộc Trầm. Nhưng anh đã vào bên trong tự đời nào.

Đứng trước vườn địa đàng rộng lớn. Hai khắc đi tìm Mộng Cầm quý như vàng. Anh không thể bỏ phí.



Trong vườn, cây cối xanh tươi, muôn hoa đua nở, dòng suối trong xanh uốn lượn quanh co. Không khí thật trong lành.

“Dạ, cho tôi hỏi thăm, ngài có thấy Thái tử ở đâu không ạ?” Mộc Trầm tin người anh ta đưa về là Mộng Cầm.

Vị anh hùng nhàn nhã nằm trên vạt cỏ, nhiệt tình chỉ giúp anh: “Tôi không biết Thái tử đưa vợ dạo mát ở đâu! Chỉ thấy anh ấy đi về hướng này!”

Mộc Trầm cảm ơn ông ấy. Rồi đi về hướng ngón tay chỉ điểm.

Băng qua khu vườn bạt ngàn hoa và cây trái. Từ xa, anh thấy có một người tụ tập rất đông. Càng đến gần, âm nhạc dành cho vũ điệu tango càng rõ ràng, hào hứng. Trên môi anh liền nở một nụ cười.

Anh chen vào giữa đám đông.

Giây phút bóng hình người thương đập vào đáy mắt, niềm vui như vỡ òa trong anh. Anh bèn gọi thật lớn: “Mộng Cầm!”

Cô gái trong bộ y phục đỏ chợt dừng vòng xoay. Cô nhìn về một nơi. Khi thấy gương mặt chàng trai trong mộng, cô chạy nhanh về phía anh, vui mừng reo lên: “Mộc Trầm!” Cô nhảy phóc lên. Hai tay ôm lấy cổ anh. Hai chân quấn riết lấy eo anh. Vùi mặt vào cổ, vào mái tóc anh hít mùi hương rừng phong vào mùa thay màu lá.

“Có phải em nằm mơ không?” Thật không dám tin vòng ôm này là có thật! Cô ghì chặt anh thêm chút nữa. Cọ cọ má mình vào má anh, gọi tên anh thêm lần nữa rồi thêm lần nữa: “Mộc Trầm! Mộc Trầm!”

“Ừ! Anh đây!” Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc, lên mắt, lên mũi, lên môi người yêu, nghẹn ngào, thì thào như tiếng gió: "Anh đi tìm em đây!

Anh sẽ đưa em về nhà! Về rừng phong thuở hai đứa gặp nhau!"

“Thật ư?”

"Ừ!

Chúng ta mau đi thôi kẻo trễ giờ!"

“Ừm! Anh đưa em cùng đi!”

Hai người vui phút giây tái ngộ, quên luôn người và việc xung quanh.

Lúc anh hí ha hí hửng ôm cô đi. Sau lưng chợt có tiếng gọi: “Mộc Trầm! Chàng còn nhớ ta không?”