Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 39



Nam Nhứ sầu khổ nằm trên trường kỷ.

Nàng vắt hết óc để nghĩ cách......Ách, chỉ muốn bất động.

Không phải nàng không muốn động não mà là thần thức của nàng bị hao tổn, vừa động não liền đau đầu.

Vì thế nàng đành phải u buồn mà nhìn lên không trung, hai tay mềm nhũn dang hai bên.

Nàng có chút muốn hỏi Ô Đại Sài về Liễu Lăng Ca cùng Phong Dị, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Nam nữ chính người ta triền triền miên miên, tiểu pháo hôi như nàng vẫn là ít quan tâm đi thì tốt hơn.

Nàng nhắm mắt lại, thanh âm đảo dược “Đốc đốc đốc” nối liền ở bên tai không dứt.

Nam Nhứ lại mở to mắt: “Ô phong chủ, ngài đang giã dược gì vậy?”

Ô Đại Sài nói: “Cửu Trọng Liên.”

Ô Đại Sài thấy nàng chủ động hỏi chuyện luyện đan, có tâm muốn dạy nàng: “Cửu Trọng Liên là vương của Phật Liên, trong hơn một ngàn Phật Liên, chỉ có một đóa. Phật Liên chỉ sinh ở Bách Thảo Cốc, Cửu Trọng Liên cũng là ở Bách Thảo Cốc mới có, địa phương khác, ngươi thấy không đến thứ này.”

“Ngươi cần phải lại đây nhìn thủ pháp giã dược của ta?” Ô Đại Sài ra vẻ thần bí nói, “Có một số dược liệu sau khi trải qua bào chế mới có thể luyện đan. Thủ pháp này của ta, không dễ dàng truyền ra ngoài.”

Vốn dĩ Nam Nhứ không có hứng thú đối với giã dược, vừa nghe hắn nói không truyền được ra ngoài, ăn uống gì đó đều lập tức bị hắn treo lên.

Loại tâm tình này giống như khẩu vị tìm được mức độ nào đó khi uống trà sữa mà đi không nổi, nhìn thấy thực đơn độc nhất vô nhị của nhà ăn mà không nhịn được hạ đơn, nhìn đến quả dưa lớn kinh thiên mà vai chính abcd che che giấu giấu nhịn không được muốn giải mã ——

Sau đó lại phát hiện mức độ của khẩu vị khó uống, thực đơn độc nhất vô nhị khó ăn, cái gọi là quả dưa lớn kinh thiên của vai chính căn bản là 38 tuyến nhỏ nàng chưa từng nghe qua.

Lòng hiếu kỳ đáng chết.

“Thủ pháp gì?”

Nam Nhứ nhịn không được ngồi dậy.

“Ta…… Ai,” Nam Nhứ mới vừa ngồi dậy, lại ôm đầu nằm xuống, “…… Ta đau đầu.”

Nam Nhứ hiền lành đáng thương nói: “Ô phong chủ, có đan dược trị liệu thần thức bị thương không a?”

Ô Đại Sài lãnh khốc vô tình: “Hôm nay ngươi đã dùng qua rồi, không thể ăn nữa.”

“…… Được rồi.”

Nam Nhứ sống không còn gì để luyến tiếc nữa lại nằm xuống.

Nàng không có việc gì để làm, đành phải để cho âm thanh giã dược “đốc đốc đốc” của Ô Đại Sài làm cho ngủ rồi. Không biết có phải do thanh âm này quá mức ma mị mà rót vào màng nhĩ hay không, làm nàng mơ thấy trong giấc mơ thân phận thần thú của nàng bị nhìn thấu, từng mảnh từng mảnh thịt bị người cắt xuống, “đốc đốc đốc” mà băm thành thịt nát ——

Tê.



Thật là một ác mộng cấp bậc địa ngục.

Nghĩ thoáng chút, địa ngục cũng khá tốt.

Nam Nhứ an ủi chính mình, nàng không giết người cũng không phạm pháp, nói không chừng đi tới địa ngục cũng không cần chịu khổ đâu.

Nàng đỡ đầu ngồi dậy.

Ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao, cũng không biết đây là giờ nào.

Đầu đã không còn đau như tối hôm qua, nhưng vẫn có chút cảm giác choáng váng. Đi đường vẫn có chút xoay vòng vòng, giống như là đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

So với cái này, trước mắt càng có một vấn đề quan trọng hơn là........

Vết thương cũ của nàng có chút tái phát.

Theo lý mà nói, trong khoảng thời gian trước nàng vẫn luôn ở cạnh Lê Vân, uống máu hắn lại hút mùi hương trên người hắn, thương của nàng hẳn là ổn định không ít.

Trước kia nàng cọ điều hòa cả đêm, chính là cả ngày cũng không thấy đau.

Không biết có phải là bởi vì do nguyên nhân thần thức bị tổn thương hay không.

Lúc đi ra bên ngoài, đỉnh đầu Nam Nhứ cùng linh lực hỗn loạn trong kinh mạch lại song song đau đớn.

Ừm.....Nguyên nhân rất đơn giản.

Nàng đói bụng.

Thần thú cũng muốn ăn gì đó!

Nam Nhứ ra ngoài kiếm ăn, đi qua hành lang ra đến sảnh ngoài, nhìn thấy Ô Đại Sài hình như đang có khách nhân.

“Thúy trúc đan đã không có.”

Giọng nói của Ô Đại Sài có chút nóng nảy, “Ban đầu đan này đã luyện thiếu rồi, một phần cũng không có, trong tay ta cũng không có thừa, đừng tới làm phiền ta.”

“Ô phong chủ,” thanh âm của người tới có điểm nghe quen tai, “Giá cả không thành vấn đề, ta có thể tăng giá.”

Ô Đại Sài càng thêm nóng nảy: “Nói không có là không có!”

Nam Nhứ nhìn đến sườn mặt của người tới ——

A, là người bên cạnh đi theo Liễu Lăng Ca, bội kiếm của nam nhân kia có thể phân biệt ma khí. Bàn chân Nam Nhứ lập tức dừng lại.

Ngược lại không phải là bởi vì sợ hắn.

Mà là nàng nhớ rõ Quá Hư kiếm này có thể phân biệt ma khí, ở trên hội đấu giá bán ra là ba vạn linh thạch thượng phẩm, còn rút ra một khoản phí không nhỏ cho nhà đấu giá.

300 vạn linh thạch hạ phẩm.

Vị khách hàng này giàu có hào sảng như thế......

Nàng sợ chính mình không có cốt khí vì tiền tài mà khom lưng a.

Nam Nhứ cũng không có không nghĩ tiền hắn kiếm được là thanh cao.

Tiền ai kiếm hay không phải kiếm, làm xã súc đã sớm rưng rưng học xong mà làm công.

Mà muốn trở thành gian thương đủ tư cách, ghét nhất là người thích khoe nhiều tiền.

Có tiền hay không thì không nói, chủ yếu là nàng......Đau lòng cho Quá Hư kiếm.

Nàng còn nhớ rõ trên hội đấu giá, đáu giá sư nói thanh kiếm này kiệt ngạo khó thuần, thay đổi rất nhiều lần chủ nhân cũng đều không thể ma hợp.

Người này mua được kiếm liền thay luôn bội kiếm ban đầu của mình, mang Quá Hư lên, mẹ nó đúng thật là tra nam vứt bỏ người vợ gắn bó với mình từ lúc nghèo khó mà đi cưới tiểu quả phụ.

Nếu đem hương hoàn bán cho hắn chẳng phải là hỗ trợ Trụ vi ngược* sao?

*Vua Trụ đời nhà Ân là vị hôn quân vô đạo tàn ác, ai giúp y làm việc ác gọi là trợ Trụ vi ngược.

Nam Nhứ chính nghĩa mà quay trở về phòng, tiếp tục đói bụng.

Nàng dựng hai tai nghe, cho đến khi nghe được tiếng người rời đi mới từ trong phòng chạy ra ngoài.

Nam Nhứ chạy đến Ô Đại Sài trước mặt: “Ô phong chủ, có cơm ăn không?”

“Ăn, cái này ngược lại ta cũng không có,” Ô Đại Sài nói, “Dược liệu, ngươi ăn không?”

Nam Nhứ: “……”

“Cảm ơn,” nàng ôm bụng, “Ngược lại cũng không cần.”

Nàng nói: “Không thì…… Hiện tại ta lên phố đi mua.”

Tuy rằng tu sĩ Trúc Cơ trở lên đã tích cốc, nhưng trên Tiên Hội Bồng Lai vẫn có rất nhiều quầy hàng bán một ít linh gạo cùng linh thực.

Không đúng.

Nam Nhứ nhớ đến hình như nàng không có túi trữ vật.

Cả gia tài nàng đều đặt ở thân thể của con rối ở bên kia rồi!

Cũng may nàng vẫn luôn sợ con rối sẽ xảy ra vấn đề, trước nay ra ngoài cũng chỉ mang một ít đồ vật. Không thì lúc này toàn bộ tài sản trong túi trữ vật của nàng sợ là ở trong rừng cây nhỏ bị người nhặt đi rồi.

Nam Nhứ ngượng ngùng mà nhìn về phía Ô Đại Sài: “Ô phong chủ có thể cho ta mượn một khối linh thạch thượng phẩm được không? Chờ ta quay về khách điếm sẽ trả lại cho ngài.”

Ô Đại Sài liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi ở chỗ này tĩnh dưỡng thật tốt cho ta, đừng để bị người trên đường nhặt về lần nữa.”

Nam Nhứ: “…… Nhưng ta rất đói.”

Ô Đại Sài nói: “Ngươi cái nha đầu này, đúng thật là phiền toái. Sớm ngày tu luyện đến tích cốc đi, ta tích cốc đã nhiều năm cũng không có Tích Cốc Đan, hiện tại ta luyện cho ngươi một lò.”

Ô Đại Sài vén tay áo lên chuẩn bị đi luyện đan, Nam Nhứ vội vàng ngăn lại hắn.

“Không, không cần……” Nam Nhứ nói, “Ta không thích ăn Tích Cốc Đan.”

Ô Đại Sài nói: “Vì sao?”

Nam Nhứ vô cùng thành thật: “Khó ăn.”

Ô Đại Sài: “……”

Ô Đại Sài tức giận mà liếc nhìn nàng một cái: “Thật khó hầu hạ.”

Hắn giống như lơ đãng nói: “Vừa đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài giúp Lê Vân đi tìm mèo, trở về sẽ mang đồ ăn cho ngươi. Sư phụ ngươi, người này, cũng không biết phạm phải cái tật xấu gì mà một con mèo hoang phổ phổ thông thông thôi, cũng muốn huy động nhân lực dán giấy tìm mèo..…”

“…… Hả?”

Dán tìm mèo???

Nam Nhứ ẩn ẩn cảm thấy đây là một trận gì đó khá ghê gớm.

Nàng run rẩy nói: “Sư phụ hắn…… Làm long trọng như vậy a?”

Ô Đại Sài nói: “Ta xem hắn, nếu không đem toàn bộ đất Bách Thảo Cốc để tìm mèo một lần, chắc là thề sẽ không bỏ qua.”

Nam Nhứ: “……”

Tại sao lại như vậy.

Không được, không thể để Lê Vân làm ra một trận lớn như vậy được.

Lỡ như bị cẩu đồ vật Phong Dị kia thấy được thì làm sao bây giờ!

Trong nháy mắt thân thể Nam Nhứ căng chặt.

Biến hóa nhỏ bé này không tránh thoát được đôi mắt của Ô Đại Sài.

Ô Đại Sài diễn đến hắng say, nghiện diễn suốt đời đều phát huy hết ra, bước chân đi nhanh: “Không nhiều lời cùng ngươi nữa, ta ra ngoài.”

Tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh làm sao Nam Nhứ có thể đuổi theo, trong nháy mắt nàng liền thấy Ô Đại Sài biến mất trong tầm mắt.

Nam Nhứ gấp đến độ xoay quanh, cắn chặt răng trở về phòng, hóa thành nguyên hình.

Nàng từ trong quần áo chui ra, không có trận pháp phòng ngự, nàng liền nhanh chóng bay đến biệt viện cách vách của Lê Vân.

Hiện Ô Đại Sài đang ở bên ngoài, theo lời hắn nói hắn cùng Lê Vân đi tìm mèo, hắn là Lê Vân cũng đang ở bên ngoài.

Nếu nàng làm ra chút động tĩnh ở sân viện của Lê Vân, chờ sau khi Lê Vân trở về phát hiện có dấu vết nàng quay về.....Chắc là hắn sẽ ở trong sân đợi nàng, cũng sẽ không làm rùm beng ầm ĩ để tìm mèo đi?

Mà vừa lúc nàng có thể quay về biệt viện của Ô Đại Sài trước khi Ô Đại Sài trở về.

Nhưng là, làm như thế nào mới có thể để lại dấu vết bây giờ?

Mèo còn cũng không viết chữ được.

......Chỉ có thể tác động lên nhà.

Chỉ số ác liệt trong lòng Nam Nhứ giống như là bỗng nhiên được kích hoạt, đầu tiên là đem Lưu Li thảo trồng trong viện làm cho lung tung rối loạn, lại dẫm hư không ít hoa hoa thảo thảo, để lại trên đất đầy dấu chân mèo, cuối cùng là đi tới bên cạnh cái ao.

Để có thể chứng minh thân phân của nàng, tất nhiên là lửa của nàng.

Nhưng nàng cũng sợ không khống chê được lửa của mình nên chỉ tính toán làm một chút dấu vết nhỏ bé ở bên cạnh cái ao.

Nếu thiêu cháy thì có thể dùng nước dập tắt.

Nam Nhứ tràn đầy tin tưởng mà thả ra một ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa nhỏ làm bốc cháy những ngọn thảo nhỏ ở bên cạnh cái ao.

Nam Nhứ vung móng vuốt hất nước chuẩn bị đem ngọn lửa tưới diệt.

Còn chưa hất được mấy cái, bỗng nhiên nàng nghe được một giọng nói âm u giá lạnh từ sau lưng truyến đến: “Sơ Thất.”

Mèo ngốc quay đầu nhìn về phía hắn.

Nam nhân nhìn một mớ hỗn độn đầy trên đất, cùng ngọn lửa càng thiêu càng sáng bên người nàng, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ gì.

Hắn nhàn nhạt nói: “Lá gan lớn, ở bên ngoài chơi đã rồi, vừa trở về liền phóng hỏa?”

Nam Nhứ: “……”

Nàng thật oan.

…… Giống như lại không có oan như vậy.

Ô ô ô.

Tại sao lại như vậy a!!!
— QUẢNG CÁO —