Mãi cho đến khi Thời Thích dừng tay, Ninh Mông mới khôi phục lại tinh thần.
Xương cốt trên mặt đất bị Thời Thích rắc bột lên rồi tự bùng cháy, lúc thiêu tỏa một mùi hương khó ngửi ra không gian khiến người khác buồn nôn.
Ninh Mông vừa tưởng tượng có nhiều sâu như vậy nằm trong óc một người là thấy ghê rồi.
Lúc Thời Thích trở lại phòng khách đã cởi bao tay ra, nhìn sắc mặt không tốt của cô cũng đoán được nguyên nhân nên không tới gần cô nữa, “Về nghỉ ngơi đi.”
Còn chồn lại chạy vào trong sân, đi xung quanh bộ xương đang bị đốt cháy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thỉnh thoảng nó phát ra tiếng nổ lách tách, còn có mùi khét và âm thanh kỳ quái khác.
Ninh Mông nhìn về phía Thời Thích, “Anh biết thứ này là gì không?”
Ánh mắt Thời Thích dịu dàng hơn vài phần, “Em đừng để ý nhiều làm gì, về nghỉ ngơi đi, trời tối rồi, đêm nay anh sẽ không ngủ lại đây.”
Đây có lẽ là câu dài nhất gần đây anh nói.
“Anh định đi đâu?” Ninh Mông truy hỏi.
Thời Thích ý vị thâm trường nhìn cô, “Em muốn anh ở lại đây à?”
Ninh Mông vội lắc đầu, nói liến thoắng: “Anh vẫn nên bận việc của mình đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Cô chạy bịch bịch bịch lên lầu, bóng dáng biến mất sau đầu bậc thang.
Thời Thích đứng im chờ một lát rồi mới chuyển mắt ra ngọn lửa trong sân, ánh mắt dần trở nên lạnh buốt.
Dùng vật thí nghiệm không có chút sức mạnh nào, e rằng không bao lâu nữa chủ nhân sau màn sẽ tới đây thôi.
Khoảng một tiếng sau, xương cốt cuối cùng cũng bị thiêu thành tro bụi.
Thời Thích rời đi, Lập Xuân dựa theo chỉ dẫn của anh ngâm thứ tro tàn này vào nước muối, sau đó tiêu hủy cùng một số đồ vật, đến khi không còn thấy tung tích nữa mới thôi.
Con chồn vẫn đi theo bên cạnh kêu la.
Ninh Mông đi được nửa đường thì xuống lầu, lúc cô đi vào trong sân thì trên đất đã không còn gì, bộ quần áo đen cũng biến mất, không biết tên mặc đồ đen kia có phải là người lúc trước muốn giết bà cụ Thời không.
Lập Xuân khó xử nói: “Phu nhân, cậu chủ Thích nói, đêm nay không nên xuống lầu.”
“Ừ.” Ninh Mông đáp một tiếng.
Cô cũng không muốn xuống lầu đâu, bên ngoài nguy hiểm như vậy, chẳng qua là xuống xem qua tình hình thôi, giờ không nhìn thấy thì cũng nên quay lại rồi.
Vì Thời Thích nói anh không quay về ngủ nên Ninh Mông dứt khoát dọn đồ vào phòng anh luôn.
THật ra hai phòng cũng không khác nhau lắm, chỉ là bên này anh có thứ gì đó đang ẩn nấp, vừa mới bước vào đã có cảm giác vô cùng kỳ quái.
Trên thực tế thì phòng cô cũng có, nhưng bình thường đều đặt đồ mới.
Giường của Thời Thích rất lớn, Ninh Mông nằm trên đó mà còn thừa một khoảng rộng, cô trở mình lăn lộn mấy cái rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Cho đến tận đêm, cô bị đánh thức bởi cơn khát. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời Thích thật sự không trở về, Ninh Mông cũng mới nhận ra vậy mà mình thiếp đi nhanh như vậy, tuy bên trong cấu trúc rất đơn giản, nhưng khi ngủ dậy có cảm giác an toàn hơn phòng cô nhiều.
“Khát quá.” Cô lẩm bẩm bước xuống giường.
Trong cốc không có nước, Ninh Mông chỉ có thể ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra là một hành lang tối mù, cô lập tức tỉnh ngủ.
Cô ở trong tòa nhà nhỏ khá lâu, thêm là sống trong người bà cụ Thời gần một năm, hành lang này đã đi qua không biết bao nhiêu lần, có thể nói là rất quen thuộc.
Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy hành lang có màu này.
Sau lưng Ninh Mông lạnh đến rợn người, cô lùi lại, định trở về rồi đóng cửa lại.
Ai ngờ gần như cùng lúc đó, cách không xa có một bóng người xuất hiện.
Cô chỉ liếc qua liền biết là Lập Xuân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy cô ấy đang cầm thứ gì đó trên tay, hẳn là mới lên đây thôi.
Nhưng vài giây sau, toàn thân cô sởn hết cả gai ốc lên.
Lập Xuân đứng ở cuối hành lang, bước tới bên này với một tốc độ rất chậm, đoạn đường ngắn chỉ đi vài giây là đến nhưng cô ấy nhích mãi mới được một tí.
Hơn nữa cô cũng thấy Lập Xuân vẫn luôn hơi cúi đầu, nên không thấy rõ mặt, mái tóc buông xuống vai che gần hết cả khuôn mặt.
Ninh Mông chưa từng thấy Lập Xuân xõa tóc, lúc trước cô thỉnh thoảng chỉ thấy mọi người ở nhà họ Thời thả khi mới gội đầu xong thôi.
Có lẽ là nhìn thấy đứng ở cửa, tốc độ của Lập Xuân đứng cách đó không xa đột nhiên tăng nhanh hơn nhiều.
Chân Ninh Mông tựa như bị rót đầy chì, không thể cử động được, tay đặt trên cửa như bị keo dính chặt/
Lập Xuân đi thẳng tới chỗ cô, vẫn là cúi đầu, bỗng chìa chiếc lọ đang cầm trong tay ra.
Ý hiển nhiên là muốn cô cầm lấy.
Trực giác của Ninh Mông nhận ra có vấn đề, định lùi lại phía sau nhưng không thể di chuyển được, “Hệ thống, hệ thống, xảy ra chuyện gì rồi? Lập Xuân làm sao vậy?”
Lập Xuân trước mặt mặc đồ ngủ, tóc rối bù xù như nữ quỷ trong phim ma, còn không nói lời nào.
Hệ thống không trả lời.
Ninh Mông chỉ có thể duỗi tay nhận chiếc hộp trong tay cô ấy, định hỏi xem là thứ gì, Lập Xuân vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười quái dị rồi lạnh lùng nhìn cô.
Cô bị dọa sợ đến lùi về sau một bước, suýt chút nữa là ném cái lọ đi.
Đứng ở xa nên có thể quan sát kĩ hơn, Lập Xuân không chỉ có là biểu cảm kì quái mà trên người cũng có điều gì đó sai sai, đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng đảo xung quanh giống như ác quỷ tới từ địa ngục.
Ninh Mông nhìn mà tê dại da đầu, vừa di chuyển thì cửa phòng đã tự đóng lại.
Tay Lập Xuân bỗng nhiên xuất hiện ở khe cửa suýt chút nữa bị đóng chặt, bàn tay trắng bệch không giống người bình thường hung hăng bẻ cửa muốn đẩy nó ra.
Không biết Thời Thích đã làm gì với cánh cửa, sức của Lập Xuân lớn như vậy mà mãi không đẩy được nó ra, còn đóng lại trước tiếng thét chói tai thảm thiết của cô ấy.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Ninh Mông nằm liệt trên mặt đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sau lưng lạnh buốt, cả người không còn sức, như vừa mới được vớt từ trong nước ra
“Lọ tro cốt!”
Âm thanh của hệ thống đột ngột phát ra: “Mau ném ra ngoài!”
Ninh Mông vô thức nhìn về phía chiếc lọ kia, trong phòng có đèn bàn nên cô mới có thể thấy rõ được hình dáng thật của lọ.
Chiếc lọ được khắc thành hình tòa nhà khoảng hai tầng, nhìn qua trông giống như những bức chạm khắc gỗ tinh xảo, nhưng những hoa văn khắc trên đó khiến người ta lạnh sống lưng.
Hệ thống lại nhắc nhở: “Mau ném ra!”
Ngay khi nó vừa dứt lời, chiếc lọ đột nhiên di chuyển, từ chuyển động nhỏ thành chuyển động lớn, rung lắc không ngừng giống như có thứ gì đó bên trong muốn chui ra.
Ninh Mông phản ứng lại đưa tay mở cửa.
Lập Xuân vẫn ở ngoài cửa, lúc này đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm cô không chớp, mái tóc bay theo gió.
Thấy cảnh này, Ninh Mông nuốt nước miếng ném chiếc lọ đang di chuyển không ngừng trong tay ra ngoài, đập vào ngực Lập Xuân.
Lọ tro cốt vốn không an phận đến tay cô ta liền yên tĩnh lại.
Lập Xuân bắt được lọ tro cốt thì vẻ mặt trở nên khó coi, muốn vọt vào phòng nhưng lại bị cản lại bởi vật vô hình nào đó, bật ra bên ngoài.
Ninh Mông lúc này mới thở phào, may không được.
Hệ thống nói: “Âm khí trên người cô ấy rất nặng, có lẽ là vừa gặp phải thứ gì đó rồi, cô đừng ra ngoài, căn phòng này vẫn khá an toàn.”
Giờ cô làm gì còn dám ra ngoài nữa, chỉ có thể chờ trong phòng.
Có vẻ như cửa không đóng lại được, bị tay Lập Xuân đẩy ra, không biết sao vừa nãy Lập Xuân còn rất hoảng sợ lại đột nhiên không sợ nữa, dù vẫn không dám tiến lên phía trước.
Ninh Mông đứng ở bên cửa sổ cách xa chỗ cửa chính, nhịn không được hỏi hệ thống: “Đây là tình huống gì vậy, cô ấy bị quỷ ám vào à?”
Hệ thống trả lời: “Không khác là mấy.”
Lập Xuân ôm lọ tro cốt ở cạnh cửa, phía sau là khung nền ảm đạm, cộng thêm đôi mắt chỉ có lòng trắng vô cùng đáng sợ.
Không biết giằng co như vậy được bao lâu, toàn thân Ninh Mông cứng đờ rất khó chịu.
Lập Xuân ở ngoài cửa không có chút phản ứng nào, biểu cảm trước sau như một, không làm thêm hành động gì mới mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
Bất cứ ai bị nhìn chằm chằm như vậy vào đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, càng đừng nói là Ninh Mông.
Cô từng có một giấc mơ tương tự với tình huống bây giờ. Cô đứng ở hành lang không động đậy được, cả hành lang đều là màu đỏ như máu, mà ngay trước mặt cô còn có một nữ quỷ bất động đang lơ lửng.
Âm thanh cứng ngắc của hệ thống vang lên bên tai cô, “Tôi vừa mới kiểm tra tư liệu thì phát hiện tòa nhà nhỏ này là phong thủy bảo địa. Sở dĩ nói như vậy vì mỗi khi đến một thời gian nhất định, nơi đây sẽ biến thành chỗ Âm Dương giao nhau.”
Ninh Mông nghe xong cái hiểu cái không, “Vậy bây giờ đang xảy ra chuyện gì?”
Hệ thống nói: “Hôm nay vừa đúng lúc là ngày đấy.”
……
Ngày hôm sau tỉnh lại lần nữa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Ninh Mông mơ màng màng màng tỉnh lại rồi bật dậy khỏi giường, nhớ tới đêm qua nói chuyện với hệ thống xong liền ngủ quên mất.
Cô nhìn cánh cửa cách đó không xa đã bị đóng chặt, thoạt nhìn mọi thứ khá bình thường.
Giữa ban ngày ban mặt chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Ninh Mông xuống giường, cả phòng sáng sủa, ấm áp rất dễ chịu, cô kéo cửa ra vừa khéo gặp Lập Xuân đang cầm cây lau nhà lên lầu, còn ngâm nga bài hát.
Nhìn thấy cô đang đứng ở đó lập tức kêu lên: “Sao phu nhân dậy sớm thế?”
Ninh Mông không trả lời mà nghi ngờ dò xét từ trên xuống, thẳng đến khi đứng trước mặt cô, cô cũng không thấy dáng vẻ giống như tối qua.
Cô hít sâu một hơi, “Không ngủ được.”
Thật ra bây giờ đã không còn sớm, sắp giữa trưa rồi, Lập Xuân còn nói với cô như vậy.
Vừa nghĩ đến Lập Xuân mình nhìn thấy đêm qua, lại nhìn Lập Xuân bình thường trước mặt, Ninh Mông luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, toàn thân đều khó chịu.
Cô kiếm cớ đi xuống lầu.
Trên bàn trà có một cái hộp lớn, hình như là đồ chuyển phát nhanh.
Lập Xuân cũng đi xuống cầu thang theo, nhìn cô rồi giải thích: “Sáng nay có người giao cái này đến đây, không biết là ai đặt ở bên ngoài nữa, bên trên ghi tên của phu nhân.”
Cô ấy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tôi tưởng là đồ phu nhân mua trên mạng.”
Tuy tòa nhà nhỏ và dinh thự thông nhau nhưng vẫn có cửa riêng hướng ra bên ngoài.
Ai sẽ gửi đồ cho cô chứ?
Ninh Mông có chú tò mò nên trực tiếp cầm kéo mở chiếc hộp kia ra, khi nhìn thấy đồ bên trong thì chỉ thấy máu đang đông lại, ứa ra mồ hôi lạnh.