Khâu Khả Khả vỗ nhẹ bả vai Ninh Mông, nhỏ giọng nói: “Tớ đoán chẳng phải chuyện tốt gì nên mới không hỏi, thế mà cậu lại nói ra mất rồi.”
Ninh Mông ngậm miệng không nói thêm lời nào.
Sau này không bao giờ hỏi Thời Thích lung tung nữa, nhất định là cậu cố ý, vừa nãy Khả Khả nói chuyện thì không để ý người ta, đến lượt cô lại cố tình trả lời.
Nhất định là muốn hù cô.
Ninh Mông ngồi thẳng người, liếc Khâu Khả Khả một cái, nói một cách bình tĩnh: “Ha ha tớ không sợ. Nhưng nếu cậu sợ có thể ôm chặt lấy tớ.”
Dù sao là Thời Thích chạm vào vải da người chứ không phải cô cho nên cô mới không sợ.
Cảm giác bản thân giống như bỗng nhiên giả vờ lại thu hoạch được mấy em gái ngây thơ, Khâu Khả Khả đã hoàn toàn dính chặt vào người cô.
Thời Thích đang cúi đầu nghe vậy cũng không lên tiếng vạch trần cô.
Sau khi bức tranh bị cắt ra, Lư Thư ở trước rừng cây như dừng lại.
Tất cả tựa như bị ấn nút tạm dừng, biểu cảm thay đổi lúc đầu cũng ngừng lại, mọi thứ lúc này như bị đóng băng.
Thời Thích buông con dao: “Chỉ được một chút thời gian như vậy thôi.”
Máu trên tấm vải dường như không ngừng chảy, cho dù ngừng chảy thì cũng không ngừng nhỏ giọt xuống, chẳng mấy chốc bàn trà đã ướt sũng, chỉ thấy một màu đỏ tươi.
Khâu Khả Khả lấy khăn ra lau, không lâu sau lại chảy ra một vũng, có lau cũng không có tác dụng.
Cô nhăn nhó: “Làm sao giờ? Máu không ngừng chảy ra.”
Trông vừa kinh khủng vừa dơ, cô không muốn chạm vào.
Thời Thích nhíu mày: “Đợi lát nữa tôi kêu người mang đồ tới để chặn nó.”
Không bao lâu có người ấn chuông cửa, Khâu Khả Khả thấy ở bên ngoài là một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, cô có vẻ do dự.
Ninh Mông thò lại gần nhìn: “Là người áo đen nhà họ Thời.”
Nói là mặc áo đen, thật ra chỉ vì quần áo bọn họ mặc toàn màu đen mà thôi, vẫn là âu phục bình thường và hiện đại.
Người đó xách theo một cái túi.
Thời Thích nhận túi, rắc gạo nếp trắng lên phần mép của bức tranh đang chảy máu, gạo nếp trắng bị thấm đẫm máu.
Chẳng mấy chốc, máu đã ngừng chảy.
Khâu Khả Khả trợn tròn mắt, Ninh Mông không ngạc nhiên chút nào: “Nhìn thấy hình ảnh phản khoa học như vậy mà cậu không ngạc nhiên chút nào hả?”
Ninh Mông lắc đầu: “Không có.”
Đến cả quỷ cũng nhìn thấy rồi, này thì nhằm nhò gì. Nếu như bị Khâu Khả Khả biết cô là linh hồn nhập vào cơ thể người, còn là lần thứ hai nhập vào, phỏng chừng nhìn thấy sẽ rớt cả mắt.
Thời Thích đã buông bức tranh xuống đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Có người muốn dùng sinh hồn để luyện hóa thi thể, chúng ta phải đi càng sớm càng tốt.”
Dùng sinh hồn luyện hóa thi thể?
Thuật ngữ này hai người lần đầu nghe thấy.
Ninh Mông nghe nói qua luyện hóa thi thể, có vẻ như ở Tương Tây tương đối nhiều, tỷ như Đuổi Thi gì đó, hình như Đuổi Thi chính là luyện hóa thi thể.
Còn ở phương Bắc, cũng không biết luyện như thế nào.
Cô hỏi hệ thống: “Sinh hồn là cái gì? Rất hữu dụng sao?”
Dường như hỏi đúng chỗ, hệ thống đáp: “Rất hữu dụng. Còn sinh hồn tức là người lúc hấp hối. Đây là lúc âm khí nặng nhất, Hắc Bạch Vô Thường dựa vào vị trí âm khí của sinh hồn để xác định vị trí. Dùng sinh hồn là thứ tốt nhất để luyện hóa.”
Ninh Mông cau mày, lại hỏi luyện hóa thi thể là như thế nào.
Hệ thống lần này nói thêm: “Luyện hóa thi thể thông thường là có người dùng thi thể người chết luyện thành cương thi, để làm việc riêng cho họ. Lựa chọn thi thể, chọn thời gian và địa điểm, và quan trọng nhất nơi dưỡng thi, phải là nơi có âm khí mạnh, cho vào một lượng âm khí dày đặc, cuối cùng là luyện hóa thi thể, rất nhiều bước, tử khí âm khí rất nặng.”
Nó nói đã đầy đủ thông tin lắm rồi.
Hệ thống lại nói: “Tỷ như nói ngay từ đầu chọn thi thể, dĩ nhiên là mệnh cách thuần âm, tốt nhất là nữ, nếu chết vào thời điểm âm khí dày đặc thì càng tốt. Chọn người chết ở nhà xác cũng được, nhưng mệnh thuần âm dĩ nhiên là tốt hơn. Chờ đến lúc dưỡng thi. Nơi dưỡng thi bốn phía âm khí phải nặng, theo như phong thuỷ thì là nơi có nhiều người chết, âm khí nặng, sát khí cũng nặng… Luyện hóa thi thể phải trải qua nhiều giai đoạn, phải kiên trì. Sau đó phải dùng máu của bản thân khống chế thi thể, gọi là cương thi.”
Ninh Mông sờ cánh tay nổi da gà, “Nghe ngươi nói sợ thế, người này hẳn là rất hung ác, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy.”
Người Luyện hóa thi thể đều không phải người tốt.
Người này còn muốn bắt học sinh, vậy càng không phải là người tốt, không biết muốn giết người hay là muốn hồi sinh, hay là muốn làm cái gì.
Cô mím môi hỏi: “Chúng ta phải đi tới chỗ khu rừng trong bức tranh sao?”
Thời Thích gật đầu: “Phải đi thì mới có thể tìm được người.”
Trong lòng Khâu Khả Khả giật thót, hỏi: “Chỉ chúng ta sao? Có cần tìm người giúp đỡ không? Hay là trực tiếp báo cảnh sát?”
Ninh Mông xoay đầu nói với cô ấy: “Tìm cảnh cũng vô dụng…… Bọn họ làm sao tin chuyện này, không khoa học, không chừng còn bắt chúng ta vào bệnh viện tâm thần.”
Nghĩ lại, Khâu Khả Khả cảm thấy cũng đúng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô cũng không tin chứ đừng nói đến cảnh sát, huống chi cảnh sát còn không nhìn thấy.
Nhưng nếu muốn đi thì phải chuẩn bị thật tốt.
Cũng may Lư Thư thường xuyên ra ngoài chơi, cô gọi điện thoại cho bố mẹ Lư Thư bảo Lư Thư ở nhà mình ngủ, hôm nay không về.
Hai người quan hệ rất tốt, ba mẹ của Lư Thư cũng đã từng gặp cô, không hoài nghi, hơn nữa cũng đã khuya, đi về cũng không an toàn.
Khâu Khả Khả vẫn còn hơi lo lắng, đây là lần nói dối nghiêm trọng nhất trong cuộc đời cô, huống chi người còn không thấy đâu.
Cũng may hiện tại bức tranh không còn chảy máu.
Ninh Mông và Khâu Khả Khả gọi điện thoại cho người lớn trong nhà, nói rằng đang ở nhà của nhau, phụ huynh cũng không nghi ngờ.
Còn về phía Thời Thích, cậu không trở về nhà cũng không sao.
Khâu Khả Khả dùng di động chụp hình bức tranh, đưa lên mạng tra cứu.
Vừa ấn tìm kiếm thì đã ra rất nhiều tranh sơn dầu cùng loại, mà bức nào cũng hao hao giống nhau, đều có màu sắc sặc sỡ.
Ninh Mông xem cùng cô: “Khoan, dừng lại, là tấm hình này!”
Bức tranh trong góc là tranh phong cảnh được chụp lại, rất giống nội dung trong bức tranh, nhưng vẫn còn điểm khác biệt.
Hai người thất vọng.
Thời gian trôi qua, đồng hồ phòng khách đã điểm rạng sáng.
Hai người vẫn đang tìm kiếm những địa điểm liên quan, người mặc đồ đen của nhà họ Thời lại tới lần nữa.
Thời Thích vẫy tay trước mặt Ninh Mông: “Có thể đi rồi.”
Khâu Khả Khả ngáp dài, cả người lâng lâng, nhìn chằm chằm vào điện thoại thế này rất dễ ngủ gật.
Thời Thích “Ừ” một tiếng.
Ninh Mông lúc này mới chú ý tới trên bàn ngoại trừ bức tranh ra còn có những thứ khác, tất cả đều lộn xộn, không giống nhau.
Nhưng cô lại thấy một lọ máu trên mặt đất.
Cô hỏi: “Đây là máu gì?”
Thời Thích nhìn cô, sau đó nói: “Máu người.”
Ninh Mông ở trong lòng gào thét, ánh mắt nhanh chóng đảo sang chỗ khác, nghĩ thầm về sau không bao giờ hỏi Thời Thích, vừa mới thề xong đã quên rồi.
Khâu Khả Khả bên cạnh sắc mặt quái dị.
Cô kéo Ninh Mông, nhỏ giọng nói: “Đừng nghe cậu ấy nói, rõ ràng là máu chó đen, tớ vừa nghe thấy cậu ấy kêu người khác mang tới.”
Nghe vậy, Ninh Mông trừng mắt liếc Thời Thích.
Thời Thích nhìn cô, cũng không phủ nhận, cũng không nhận sai, mà chỉ mỉm cười: “Tớ cũng không nói là thật.”
Ninh Mông xoay đầu không thèm để ý cậu.
Máu chó đen dùng để đối phó cương thi bình thường quả thật rất hữu dụng. Nếu gặp con nào lợi hại, cũng chỉ có chút tác dụng.
Cho nên còn có không ít đồ vật khác được mang lên xe.
Muốn đối phó những tà vật, đương nhiên phải có công cụ, Thời Thích tuy rằng lợi hại, nhưng hiện tại cũng chưa đạt tới cảnh giới kia.
Ninh Mông nhớ rõ trong sách Thời Thích lúc 22 tuổi đến nhà họ Thời, khi đó mới bắt đầu điều khiển được vạn quỷ, nói cách khác cậu của bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Xem ra, còn rất xa.
Thời Thích không nói rõ địa điểm, chỉ bảo hai người trực tiếp lên xe.
Hai người lên xe, chẳng bao lâu dựa vào nhau mà ngủ, cũng may tài xế lái êm nên không tỉnh dậy giữa đường.
Khi tới nơi thì đã là chiều ngày hôm sau.
Bọn họ dừng tạm trên đường nghỉ một lát, ăn bữa cơm, lại thấy bức tranh chuyển động, nhưng không thấy Lư Thư ở bên trong nữa.
Bức tranh có vẻ tự phục hồi, không còn nhìn thấy mép cắt nữa, thậm chí vết máu cũng không còn..
Ở đây đã gần tối, rất nhiều người tụ tập nói chuyện phiếm trước cửa nhà, là thời điểm thích hợp để hỏi đường.
Vừa nghe nói họ muốn vào rừng, sắc mặt những người kia không tốt lắm, xua tay, không trả lời câu hỏi của tài xế.
Sau đó ai về nhà nấy.
Ninh Mông nói: “Nếu không chúng ta tự tìm?”
Khâu Khả Khả nói: “Nơi này chắc chắn có vấn đề. Trông dáng vẻ bọn họ có lẽ nơi đó thực sự đáng sợ, bên trong không biết có thứ gì.”
Ninh Mông đang định nói chuyện, phía dưới có người đàn ông trung niên vẻ mặt sợ hãi, dùng tiếng phổ thông nói.
Ông thấp giọng nói: “Các người muốn đi chỗ đó làm gì? Chỗ đó không an toàn, cây cối sắp chết hết, ban đêm còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”
Trong thôn đã từng có người đến vào buổi tối, nói là cắm trại, kết quả đến đêm thì không liên lạc được. Lúc họ đi tìm người thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cực kỳ đáng sợ.
Tài xế tùy ý đáp, hỏi được đường đi, lúc gần đi thì người đàn ông đó còn đang khuyên bảo.
Thời Thích nói: “Đi thôi.”
Tài xế quay lại, nói: “Cậu Cả còn đang trên đường tới.”
Thời Thiện Cẩn biết được chuyện này liền nhanh chóng qua đây. Tình hình phức tạp như vậy, Thời Thích lại vừa mới xuất sư, cho dù thể chất đặc thù, cũng chưa chắc có thể ứng phó.
Nhưng vì đường xa, trở về phải tốn chút thời gian.
Thời Thích nhìn bên ngoài: “Tôi biết rồi, đến đó trước đã.”
Tài xế không nói nữa, đi theo hướng người đàn ông trung niên vừa nói, rất nhanh tiến vào khu vực ít người.
Nửa tiếng sau, khu rừng hiện ra trước mắt.
Khâu Khả Khả mở ra tấm ảnh trong di động, hạ cửa kính xe vui mừng nói: “Chính là nơi này, giống nhau như đúc.”
Ninh Mông nghiêng người qua xem, thật sự không khác gì.
Giống như là người ta chuyển một địa điểm vào trong tranh sơn dầu, tất cả chi tiết nhỏ đều được vẽ bên trong bức tranh, quả thực so với các họa sĩ trong thành phố bây giờ thì lợi hại hơn nhiều.
Thời Thích cuối cùng cũng nhìn lên: “Ừ.”
Xe dừng ở bên ngoài.
Lần này có không ít người mặc đồ đen được phái đến tìm người. Ninh Mông cùng Khâu Khả Khả muốn đi xuống, nhưng liền bị cản lại.
Người của nhà họ Thời rất đông, nhanh chóng phát hiện Lư Thư đang nằm ở một góc.
Lư Thư đã hôn mê, cơ thể ướt đẫm sương sớm và bùn đất, còn có vết máu đáng sợ, cổ có vết bầm xanh tím.
Khâu Khả Khả và Ninh Mông nhanh chóng đi qua, may mắn cô ấy còn thở.
Nằm ở trong xe vài phút, Lư Thư chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, còn chưa mở mắt thì đã hoảng sợ kêu lên, Khâu Khả Khả ôm cô ấy: “Là tớ! Khả Khả, Lư Thư cậu không sao chứ?”
Lư Thư mở mắt ra, hoảng sợ nhìn xung quanh, vẫn không thể yên tâm, nhưng nhìn thấy người quen thì đã tốt hơn nhiều.
Giọng cô có chút yếu ớt: “Khả Khả…”
Chờ cô khỏe hơn một chút, Lư Thư miêu tả tình huống mình đã gặp tối hôm đó, ánh mắt hoảng sợ.
“Sau khi tớ và Lộ Lộ xuống xe, ngẫu nhiên nói một hai câu, phần lớn thời gian đều nghịch di động. Chẳng biết từ lúc nào thì đi phía sau cô ấy. Sau đó cảm giác choáng váng khiến tớ cảm thấy có gì không đúng. Sợ là bị người khác dùng thuốc mê, không ngờ là không phải như vậy…”
Có một lực hút khiến cô choáng váng, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra cô không còn ở trên phố mà là một nơi xa lạ.
Khu rừng phía sau giống như dã thú đang há miệng muốn ăn thịt người.
Không chỉ vậy, phía sau đột nhiên có người xuất hiện, siết chặt cổ cô rồi dẫn cô vào khu rừng ở phía sau.
Lúc đó cô vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
Cuối cùng không biết chuyện gì đã xảy ra, người kia biến mất, cô chạy một mạch ra ngoài, không ngờ là đi nhầm hướng, ngã trên mặt đất.
Cho đến khi được người của nhà họ Thời tìm thấy.
Nghe xong, Khâu Khả Khả phẫn nộ nói: “Chắc chắn chính là tên đứng sau chuyện này, muốn bắt Lư Thư đi luyện hóa thi thể!”
Một người đàn ông cao lớn gõ cửa kính xe, giọng nói rất trầm: “Cậu Thích, bên trong nhìn không rõ, rất nguy hiểm.”
Thời Thích gật đầu, không nói chuyện.
Một lúc sau cậu xuống xe.
Ninh Mông biết cậu muốn đi vào bên trong, chắc là muốn tìm chỗ người luyện thi, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cô đi cũng vô dụng.
Hệ thống còn vừa nhắc nhở: “Thân thể này của cô hiện tại không đi vào được, nơi đó là nơi khí âm tứ phương tụ hợp, nếu cô để âm khí nhập thể, thân thể sẽ trực tiếp bị phá hủy.”
Ninh Mông cảm thấy cô không đi thì tốt hơn, được hệ thống nhắc nhở, cô nhanh chóng nói: “Tôi không đi. Đi cũng không giúp được gì.”
Cô lấy ra con dao mà Thời Thích bỏ vào túi của mình, đưa cho cậu: “Cậu cầm lấy cái này đi.”
Thời Thích không cầm, dặn dò: “Tự mình chú ý an toàn.”
Sau đó cậu cùng hai người biến mất ở lối vào khu rừng.
Khâu Khả Khả ở một bên nghe lén, chờ Thời Thích cùng hai người kia đi rồi, mới đi qua: “Hai người …”
Ninh Mông quay đầu: “Sao thế?”
Khâu Khả Khả lắc đầu: “Sao cậu nói chuyện với tớ giống như là giáo sư trường đại học nói chuyện với sinh viên vậy, chẳng đáng yêu gì cả.”
Lúc cùng Thời Thích nói chuyện thì rõ đáng yêu, cứ ríu ra ríu rít, khuôn mặt trắng nõn khiến cô yêu thích không thôi, chỉ muốn đem giấu trong nhà.
Chẳng trách Thời Thích luôn chọc ghẹo cô ấy, khẳng định là đã phát hiện ra từ lâu.
Ninh Mông thu hồi dao găm, nói với cô: “Đáng yêu cũng chẳng ăn được.”
Khâu Khả Khả câm nín.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lư Thư lại ngủ say, không có phản ứng gì, nhìn qua không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị lạnh một đêm, lại bị hoảng sợ quá độ.
Cũng may mắn không xảy
ra việc gì, nếu không cô cũng không biết phải giải thích thế nào với ba mẹ Lư Thư, tuy rằng nguyên nhân là do bức tranh, nhưng cô ấy ở nhà mình trở về mới xảy ra chuyện.
Cũng may mắn Lộ Lộ vứt bức tranh đó đi, không bị dính máu.
Khâu Khả Khả không nói thêm gì nữa. Tín hiệu ở đây vẫn ổn, cô ấy dùng điện thoại di động để kiểm tra chuyện luyện hóa thi thể, bị những mô tả đẫm máu trong đó dọa phát sợ.
Đặc biệt, trong đó còn nói muốn vẩy máu lên xác chết, sau đó chôn xuống đất, chờ đến giờ lại lấy ra niệm chú, hàng ngày giết gà trống vẩy máu, cả quá trình vừa khủng bố vừa tàn nhẫn, cuối cùng còn phải dùng máu của bản thân.
Cho dù có ngốc thì cô cũng biết rằng việc vẩy máu lên xác chết là điều không bình thường. Phim truyền hình thường hay chiếu đều là bởi vì cái này biến thành quỷ. Trong phim truyền hình toàn dùng cách này để khiến người biến thành quỷ.
Hơn nữa nơi này u ám đến nỗi thôn dân cũng không dám đến, nhắc tới là xua tay, nhất định không có gì tốt.
Ở trong mắt cô, cương thi và quỷ không khác nhau lắm, đều có thể hại người.
Khâu Khả Khả và Ninh Mông ở trên xe, xung quanh là người mặc đồ đen.
Hiện tại mới chạng vạng, trời còn chưa tối hẳn. Có bọn họ ở bên ngoài tuy rằng có bớt khủng khiếp nhưng vẫn hơi sợ, nhất là tiếng côn trùng kêu.
Thời Thích để lại mấy lá bùa cho cô, dao găm cũng không lấy đi.
Chiếc dao gãy này lúc còn nguyên vẹn thì trông còn to, lúc gãy làm đôi thì trông nhỏ hẳn đi, có thể nhét vừa túi.
Khâu Khả Khả nói: “Cậu nói xem, ai là người đứng sau chuyện này?”
Ninh Mông đang nhìn bên ngoài, nghe thấy vậy thì quay lại nói: “Tớ lại muốn biết nữ sinh để lại bức tranh này là ai,dáng vẻ cậu ấy không hề giống học sinh trường khác.”
Cũng không biết làm sao để nhìn trúng Khâu Khả Khả, cô ấy cũng không phải cơ thể thuần âm, chỉ là sinh vào giờ âm mà thôi.
So với cơ thể Ninh Ninh thì không đặc biệt như vậy.
Khâu Khả Khả được cô nhắc nhở, cũng cau mày: “Không biết ai mà xấu xa như vậy, tớ cũng không làm gì nên tội, vậy mà lại muốn hại người, chẳng nể nang bạn bè cùng trường gì, sau khi trở về tớ nhất định phải tìm được người này.”
Thật kinh khủng, trong trường học thế mà lại ẩn giấu người như vậy.
Nếu hôm nay không phải bọn họ gặp phải chuyện này, không có Thời Thích ở đây, chẳng phải là bị người khác bắt giết rồi đem đi luyện thi hay sao.
Đến lúc đó sẽ lại có một gia đình bị tan vỡ.
Cũng không biết sao những người đó có thể làm ra việc như vậy, Khâu Khả Khả thật sự không hiểu, chỉ hy vọng có thể mau chóng trở về.
Tất cả cửa xe đều đóng.
Người bên ngoài ngã xuống, bên trong Ninh Mông cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Có người gõ cửa xe, cô hạ cửa kính xe xuống: “Làm sao vậy? Trở lại rồi à?”
Hệ thống kêu lên: “Đừng mở!”
Đáng tiếc đã muộn, giây tiếp theo cửa xe trực tiếp bị mở ra từ bên ngoài, vừa rồi các cô cũng không khóa cửa xe, Ninh Mông sức lực không bằng người kia, trực tiếp bị lôi xuống xe.
Cô kêu lên: “Khả Khả!”
Khâu Khả Khả còn chưa kịp lên tiếng đã bị đánh ngất.
Trước mắt Ninh Mông tối sầm, mất đi ý thức.
Ninh Mông cuối cùng vì lạnh mà tỉnh lại.
Cả người lạnh ngắt.
Hàm răng cô bắt đầu run lên, va vào nhau lập cập, ở chỗ này yên tĩnh nhưng có thể thấy được rõ ràng, người bắt cô cũng không chú ý.
Ai đó đã cõng cô và đi sâu vào bên trong rừng.
Ninh Mông cũng không dám lên tiếng, sợ hắn ta biết cô đã tỉnh, lặng lẽ sờ túi quần.
May mắn thay con dao gãy vẫn còn ở đó.
Người này hoàn toàn không để ý, chắc là cảm thấy một cô gái nhỏ bé sẽ không làm được gì, cho nên không thèm để ý.
Khu rừng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Hệ thống chỉ có thể đặt bếp lò nhỏ bên cạnh cô: “Ông ta muốn mang cô tới một nơi, tôi cảm giác được âm khí. Cô phải nhanh chóng rời đi, bằng không thân thể này không chịu nổi, sẽ hỏng mất, đến lúc đó chúng ta rời đi cũng đã muộn.”
Ninh Mông cắn răng, đương nhiên biết hậu quả.
Cô cố gắng cảm nhận vị trí của người phía sau: “Ngươi miêu tả cho ta một chút, xem xem ta có thể trực tiếp dùng con dao này đâm hắn hay không?”
Có hệ thống trợ giúp, Ninh Mông cũng tự tin hơn.
Khi cô đến nơi có ít cây cối rút cuộc cũng thấy chút ánh sáng. Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cô đột nhiên rút con dao gãy, đâm vào lưng của người đó.
Con dao gãy rất sắc, găm vào trong thân thể.
Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, may mắn không xảy ra sai lầm.
Con dao găm gãy vốn dĩ không bình thường, huống chi là một con dao đã được đặt nhiều năm ở nơi âm khí nặng nề cùng với hàng loạt xác chết, ông ta lập tức rên một tiếng.
Cô cảm giác được sức lực của ông ta, dùng sức mà rút ra rồi lại tiếp tục đâm vào.
Không nghĩ tới lần này người đàn ông này còn có sức lực phản kháng, nắm lấy cổ tay cô vặn ra sau khiến con dao rơi xuống đất.
Ninh Mông ngã xuống, sau lưng va chạm với mặt đất liền cảm thấy đau nhói, kêu lên một tiếng.
“Con đĩ này… Chết đi… Aaa.” Hắn ta thầm mắng một tiếng.
Giọng hắn ta khàn khàn, rất khó nghe, giống như là rất nhiều năm không nói chuyện, khiến người ta cảm giác ghê rợn. Hơn nữa từ dưới nhìn lên còn thấy ông ta mặc áo choàng.
Giống như con quạ đen.
Ninh Mông hít mũi, ngửi được mùi máu tươi.
Xem ra vẫn đâm trúng được hắn ta, không uổng phí.
Có lẽ hắn ta cho rằng đây chỉ là con dao bình thường.
Người đàn ông dường như lấy ra thứ gì để cầm máu, lần nữa đánh ngất cô. Lần này hắn thậm chí còn trói tay cô.
Chờ Ninh Mông được hệ thống đánh thức, cô đã ở trong một căn phòng.
Cả căn phòng nồng nặc mùi máu tanh, thậm chí có vết máu đã đông cứng lại trên mặt đất, đen kịt, vô cùng ghê tởm.
Người đàn ông không biết đã chạy đi đâu.
“Lạnh quá…” Ninh Mông cau mày, cô bị trói không thể động đậy, khí lạnh tràn cơ thể: “Hệ thống, ta đang ở đâu?”
Hệ thống cũng thở dài: “Tứ âm, nơi tập trung âm khí của bốn phương.”
Ở một nơi như vậy không có người sống như vậy, mọi thứ đều ở trong tình trạng suy tàn, âm khí tràn ngập, không có ánh nắng mặt trời, không có hơi người…
Hệ thống nói: “Âm khí lại tràn vào cơ thể, chúng ta ở đây chờ chết đi.”
Hàm răng Ninh Mông run lên va vào nhau, cô cố gắng kiềm chế cắn chặt răng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ thu hút chú ý của người nọ.
Không ngờ rằng ngay sau đó người kia liền đẩy cửa tiến vào.
Ninh Mông híp mắt nhìn lén, người đàn ông gầy gò, hốc mắt trũng sâu, làn da khác lạ, sau lưng là bóng tối.
Xem ra đã rất lâu không thấy ánh mặt trời.
Hắn ta cầm dao cứa một đường xuống cổ tay Ninh Mông, cô gần như hét lên, cô cắn chặt răng không phát ra tiếng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cô sợ đau, không có lần nào đau như lần này.
Có lẽ người nọ chỉ chú ý dùng chén hứng máu, ánh mắt kích động, liếm đôi môi khô nứt nẻ, nét mặt điên cuồng.
Sau khi ông ta rời đi, cổ tay cô vẫn còn chảy máu.
Ninh Mông thở hổn hển, vốn dĩ cơ thể đang rất lạnh, máu lại chảy liên tục khiến cho tình huống càng thêm nghiêm trọng. Cô dựa lưng vào vách tường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Ta sắp chết phải không?”
Hệ thống từ bỏ: “Đúng vậy, thân thể này của cô sắp không chịu được nữa rồi, bây giờ muốn đi sao?”
Căn phòng tối đen bỗng dưng trầm mặc, Ninh Mông nói: “Có thể chờ thêm một chút được không?”
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nghĩ hôm nay sẽ chết, còn chưa nói sự thật với Lương Phượng Mai, cũng chưa gặp được…
Chẳng lẽ cô phải một mình chết ở chỗ này sao?
Cô không cam lòng.
Một người một hệ thống ở chỗ này chờ, trong lúc đó người kia lại tiến vào một lần nữa lấy máu, lần này sắc mặt cô trắng bệch.
Ý thức của Ninh Mông đã bắt đầu tan rã, hệ thống lại thúc giục lần nữa.
Cô không biết chính mình muốn gì, nhưng muốn chờ một lát, lại chờ thêm một lát nữa.
Biết đâu có tình huống khác xảy ra.
Người kia không tiến vào nữa, trong phòng chỉ còn lại mình cô rét run, hai tay rũ xuống vũng máu trên mặt đất, mùi máu nồng nặc.
Không biết qua bao nhiêu thời gian trước khi cánh cửa bị đá văng ra.
Có bóng người tiến tới, cô đã không thể nhìn rõ được nữa.
Ninh Mông cúi đầu, tóc dài tán loạn xõa trên vai, tóc mái dính mồ hôi lạnh, dán trên trán.
Có người cởi trói cho cô, ngay sau đó chân cô mềm nhũn, không thể khống chế được mà ngã xuống.
Cô mơ màng mở mắt: “Thời Thích……”
Cậu ấy tới thật tốt, đáng tiếc đã muộn rồi.
Cơ thể ngã xuống được Thời Thích ôm lấy, nằm gọn trong lồng ngực của cậu.
Cái lạnh thấu xương cốt khiến cô không nhịn được run rẩy, gặp được thân thể ấm áp khiến cô dễ chịu hơn nhưng vẫn rất lạnh.
Thời Thích vỗ vỗ mặt cô: “Không thoải mái chỗ nào?”
Động tác dưới tay không dừng lại, vết thương trên cổ tay nhanh chóng được băng bó xong, vết máu vẫn rỉ ra nhưng cuối cùng cũng cầm được.
Thời Thích thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cảm giác cả người căng cứng.
Đôi mắt Ninh Mông gần như không mở lên nổi nữa, dựa vào trong lồng ngực cậu, toàn thân run rẩy, thì thào nói: “Mình lạnh quá… Lạnh quá.”
Cảm giác cơ thể hoàn toàn rã rời, tất cả khí lạnh đều tràn vào cơ thể, không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Một chút nhiệt độ cơ thể của cậu hoàn toàn không có tác dụng, toàn bộ thân thể cô đã bị âm khí xâm nhập, cộng thêm cả lần trước đó.
Chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Âm thanh hệ thống nhắc nhở lần nữa vang lên: “Thân thể Ninh Ninh sắp không được rồi, còn chần chờ không rời đi thì hồn phách của cô sẽ tiêu tán, đến lúc đó tất cả sẽ không kịp nữa.”
Vừa rồi cũng đã nhắc nhở, nếu còn không thì sẽ không kịp.
Cô vốn dĩ đều tính toán xong tất cả, đem con dao đến bưu điện, còn viết xong di thư để lại cho Lương Phượng Mai, tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp.
Chỉ vì đêm nay mà rối loạn cả lên.
Bên tai Ninh Mông là tiếng gió và cả giọng nói của Thời Thích.
Cô cố gắng chớp mắt, ghé sát vào lỗ tai Thời Thích, nói một cách khó khăn: “… Thời Thích, cậu nhất định phải… con dao gãy ở trong rừng …”
Cô nói một cách đứt quãng, hao tốn rất nhiều sức lực.
Thời Thích cảm giác cơ thể trong lòng mình đang lạnh dần, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng, nghe vậy liền hỏi: “Mình phải cái gì?”