Bây giờ đã là ba năm sau, thủ đô đã phát triển thay đổi rất nhiều.
Sau khi Ninh Mông tra trên mạng về lộ tuyến đi qua bên kia một chút, cô ngồi tàu điện ngầm đi đến, thẳng tiến đến trung tâm vùng phụ cận, vừa kịp lúc.
Chút tiền đi tàu điện ngầm này vẫn có.
Đến bên kia đã hơn bốn giờ, Nhất Trung còn chưa tan học, cho nên ở cổng trường không có người, chỉ có một ít người qua đường.
Ninh Mông liếc mắt một cái đã thấy được cửa hàng nhà mở.
Trên cửa tiệm vẫn còn treo một bức poster trước kia cô nhờ Thời Thích vẽ, bên trên có lẽ được dán một lớp mỏng, không bị hư hại.
Cách khá xa, vẫn có thể nhìn thấy được màu sắc sặc sỡ.
Ngẫm lại thời gian cũng không cách quá xa, với cô mà nói chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với người ở thế giới này mà nói, đã mấy năm trôi qua rồi.
Tuy rằng chỉ làm mẹ con với Lương Phượng Mai hơn nửa năm, nhưng tình cảm của hai người rất tốt, trước kia cô là trẻ mồ côi, rất muốn có cha mẹ, Lương Phượng Mai có thể nói là đã thoả mãn nguyện vọng của cô.
Cho dù là coi cô là Ninh Ninh.
Thỉnh thoảng ở cửa hàng sẽ có mấy người đến mua đồ ăn, sau đó lại rời đi, bóng dáng của Lương Phượng Mai có thể thấy rất rõ ràng, bận bận rộn rộn.
Ninh Mông hít sâu một hơi, đi qua bên đó.
Bây giờ cô ở trong cơ thể của Mạnh Ninh, chắc chắn Lương Phượng Mai sẽ không nhận ra.
Đến gần thì phát hiện ngay bên trong cửa tiệm đã được sửa sang rực rỡ hẳn lên, hết sức tươi mát, rất sạch sẽ, trên cửa kính còn có một ít đồ trang trí, có sự khác biệt rất lớn so với trước kia.
Cửa sổ bên này là trong suốt, bên trên cũng có nhiều các loại đồ ăn vặt.
Lương Phượng Mai đang làm đồ ăn vặt bên kia, nhìn thấy có người dừng ở trước cửa tiệm nhà mình, ngẩng đầu dò hỏi: “Cháu muốn ăn chút gì đó sao?”
Ninh Mông lấy lại tinh thần, tuỳ ý chọn mấy cái, nói: “Cháu lấy cái đó đi ạ. Ăn ở đây, cô làm cay một chút nhé.”
“Được.” Lương Phượng Mai nhanh chóng gọi, “Cô gái, vào ngồi đi, bên trong có bàn ghế, đứng bên ngoài mệt lắm.”
Ninh Mông đẩy cửa đi vào.
Không gian bên trong tiệm đương nhiên là không có thay đổi, cho dù được sửa sang lại vẫn có thể nhìn thấy một ít dáng vẻ của trước kia, còn có một lối đi thông ra phía sau.
Trên mặt tường có treo một tấm ảnh, là tấm cô chụp cùng Lương Phượng Mai trước kia, bây giờ đã được dán lên.
Nhìn vào còn cảm thấy như bước vào trong ký ức.
Đồ ăn vặt được bưng lên rất nhanh, mỗi ngày đều làm bạn với mùi hương này, sau khi tan tiết tự học buổi tối sẽ ăn nó, khiến cho Ninh Mông phải hít một hơi thật sâu.
Lương Phượng Mai đột nhiên nói: “Cháu có hơi giống con gái của cô.”
Nhìn thấy cô bé trước mắt sửng sốt, bà nhanh chóng mở miệng giải thích: “Là kiểu mặt mày hơi giống, không có ý gì khác.”
Lương Phượng Mai có chút ngượng ngùng nói: “Con gái của cô đã qua đời lâu rồi, không ngờ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống nó.”
Ninh Mông nói: “Không sao không sao.”
Chờ Lương Phượng Mai đi rồi, cô mới mở to miệng ăn, vẫn là vị ngon như trước đây.
Lúc ăn xong trả tiền, bên ngoài đúng lúc trường học được tan học, đám học sinh như một tổ ong bu đến, có không ít người đi vào trong cửa hàng, ríu rít.
Cô nhìn một lát, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đẩy vừa lại gặp phải chủ nhiệm giáo dục, ông vốn không chú ý tới Ninh Mông, trực tiếp đến bên cạnh Lương Phượng Mai, giúp bà lấy đồ ăn.
Lương Phượng Mai nói: “Ông thay đồ đi, không được mặc đồ tây.”
Lâm Hữu Sinh nói: “Sao lại không được chứ?”
Hai người nói chuyện không lớn, phải đứng gần mới nghe thấy được, học sinh bên này chắc là đã quen, không phản ứng gì, còn ngoan ngoãn nói chào thầy.
Xem ra hai người họ đã ở bên nhau.
Trong lòng Ninh Mông cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vào lúc trở về ký túc xá, bên trong chỉ còn lại một Vu Tiểu Liên.
Buổi tối còn có một tiết, tuy rằng là môn tự chọn, nhưng giảng viên lại thích điểm danh, bởi vì lần trước Mạnh Ninh đi làm thêm đã trốn học một lần, lần này cô không thể trốn nữa.
Nhìn thấy cô trở về, Vu Tiểu Liên cũng không nói gì, chỉ nhìn lướt qua rồi bò lên giường ngay, kéo rèm làm chuyện của mình.
Vu Tiểu Liên có lẽ là người duy nhất trong phòng ký túc đối xử hơi tốt một chút với Mạnh Ninh, loại tốt này cũng chỉ là lơ đi, không tiếp xúc.
Còn hai người khác thì là khá dữ dội, thường xuyên mở mồm châm chọc.
Ninh Mông xoa huyệt thái dương, cuộc sống trước kia của Mạnh Ninh thật thảm, cô chưa hề trải qua cuộc sống như vậy, sau này còn phải đi tìm công việc làm thêm nữa.
Kiếm tiền là quan trọng nhất.
Ở trong phòng vệ sinh một thời gian lâu như vậy, tất nhiên là không được ngủ ngon, Ninh Mông bò lên giường, đặt đồng hồ báo thức, thẳng tay kéo rèm ở giường đi ngủ.
6 giờ đồng hồ báo thức vang lên.
Ninh Mông ngủ bù đủ, bò dậy từ trên giường.
Trời bên ngoài đã tối rồi, cô xuống giường lấy sách môn tự chọn ra, phát hiện Vu Tiểu Liên đã đi từ lâu rồi, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Mạnh Ninh rất ít khi để ý đến bản thân, tóc cũng chỉ là kiểu đuôi ngựa đơn giản nhất, tóc mái dài quá cũng không cắt để nó che mắt, ngẫu nhiên chớp mắt bị nó đâm vào cũng khó chịu.
Ninh Mông nhìn gương, cau mày kẹp tóc mái lên, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt cũng được lộ hết ra.
Tuy rằng chỉ là canh suông mì sợi, nhưng cũng đẹp hơn người thường một chút, chủ yếu là có làn da trắng, trơn nhẵn non nớt, không có mụn hay tàn nhang gì linh tinh.
Lông mày trời sinh vừa mỏng vừa đen, không cần sửa.
Ninh Mông cảm thấy nếu cô trang điểm cho tốt, không chừng còn đẹp hơn Lý Kiều nhiều, so ra Cố Nam Tây cũng còn kém lắm.
Lại còn rất thích hợp để giả vờ đáng thương.
“… Mình yếu đuối đáng thương một chút?” Cô nói thầm.
Lần sau gặp Cố Nam Tây, cô cũng giả vờ đáng thường, sau đó khóc cho cô ta xem.
Ninh Mông tạo biểu cảm với gương, học cái kiểu đỏ mắt của Cố Nam Tây, xoa khoé mắt đang đỏ, lại hơi nhíu mày, còn tự véo mình một cái.
Chẳng ngờ tới cơ thể của Mạnh Ninh rất sợ đau, Ninh Mông bị đau gào lên một tiếng.
Lại nhìn vào trong gương một cái, bị bộ dạng bên trong làm cho sợ hãi.
Hôm nay cô mặc đồ có hơi rộng thùng thình, treo trên người hiện ra dáng người rất gầy yếu, vừa xứng với kiểu nước mắt rưng rưng, khoé mắt đỏ lên, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay mỏng mảnh phải khiến cho người ta thương tiếc.
Có loại cảm giác như bị ngược đãi.
Nháy mắt, Ninh Mông hỗn loạn trong gió.
Cái này hoàn toàn có thể thay thế Cố Nam Tây, trở thành một thế hệ hoa trắng nhỏ mới đó.
Cô nhanh chóng dọn cái biểu cảm bình thường ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc bên trong, nghĩ thầm: Đây mới là cách tháo gỡ chính xác.
…
Tới khu dạy học đã là 6 giờ rưỡi, còn mười phút nữa sẽ phải vào học.
Tiết này là ở trong phòng học lớn, Ninh Mông đến muộn, chỉ còn lại hàng ghế đầu, phía sau đều đã bị chiếm đầy, các nữ sinh tụm năm tụm ba ngồi với nhau.
Nhìn thấy cô đi vào, đa số đều dời tầm mắt qua, ánh mắt khác hẳn, có người đang nói chuyện còn ngừng lại.
Mạnh Ninh này, hôm nay sao lại có hơi khác.
Bình thường nếu là lúc này, nhất định sẽ cúi đầu chạy vào trực tiếp ngồi ở hàng thứ nhất, bây giờ phải đi gấp mà cô còn đi rất bình tĩnh như vậy.
Ninh Mông ngồi xuống chưa được bao lâu, đã nhìn thấy trong góc có một nam sinh đang ngồi chồm hổm.
Diện mạo rất bình thường, hơi gầy, đeo mắt kính, rất có cảm giác là loại người chuyên tâm một lòng mà học tập, nếu có thể khiến cho nó nuốt lưỡi vào thì tốt rồi.
Đây là một con quỷ thắt cổ.
Ninh Mông liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy khí đen lan ra bên người nó, nhưng cậu ta giống như là hoàn toàn không biết gì, ôm sách vở bút viết, múa bút thành văn.
Cực kỳ nghiêm túc, Mạnh Ninh so ra còn kém.
Quả nhiên quỷ ở đại học tương đối nhiều, nhưng mà loại này còn chưa tính là kinh khủng, bây giờ nhiều người, tuy rằng học viện Ngoại ngữ nhiều nữ sinh, nhưng chắc chắn là không dám ra tay.
Cô suy đoán con quỷ này có lẽ trước kia là sinh viên trong học viện, sau đó thắt cổ chết, bởi vì yêu học hành, cho nên vẫn luôn ở lại đây nghe giảng.
Nghĩ như thế nào cũng không thuận miệng.
Ninh Mông thu lại tầm mắt, ngoan ngoãn đọc sách, sách vở của Mạnh Ninh cô đã sờ mó một lần, lỡ như đợi lát nữa học cái gì cũng nghe không hiểu chẳng phải là toi rồi sao.
Nhìn sách, cô vẫn không nhìn được, trong đầu cứ nghĩ tới con quỷ thắt cổ kia, lúc nhìn qua phía đó, nó còn đang chăm chỉ viết.
Mạnh Ninh mới đến năm nhất, hẳn là không rõ chuyện trước kia lắm, hơn nữa trong trí nhớ cũng không có chuyện này, chứng minh rằng là chuyện trước khi cô nhập học.
Ninh Mông lấy di động ra tìm tòi một phen, quả nhiên thấy một tin tức phía dưới, đã được 5 năm rồi.
“… Được biết, Lý mỗ có gia cảnh nghèo khó, không có sức chi trả học phí, làm thêm cũng không đủ tiêu, vốn ở quê có thành tích nổi trội nhưng khi tới đại học C lại vô cùng bình thường, thuộc hạng trung, không thể nhận được học bổng, cho nên dưới cơn nản lòng thoái chí lựa chọn thắt cổ tự sát, trước mắt cảnh sát đã phát hiện ra di thư của cậu…”
Ninh Mông: “…”
Thật đúng là ý chí kiên cường đó.
Thành quỷ rồi còn nghĩ tới chuyện học tập cho tốt để lấy học bổng.
Bỗng nhiên bên cạnh có một người ngồi xuống, cô quay đầu, bị Cố Nam Tây chợt xuất hiện làm cho hoa mắt, yên lặng nhích sang cái ghế bên.
Cố Nam Tây bi thương đầy mắt, nói: “Mạnh Ninh, cậu ghét mình như vậy sao? Cậu không hề nghĩ tới việc tha thứ cho lần vô ý của mình một chút nào sao?”
Ninh Mông đã biết cô ta sẽ nói vậy, cúi đầu đọc sách của mình.
Dù sao vừa nói xong thì cô ta nhất định sẽ nói tiếp, sau đó lặp đi lặp lại không dứt, mạch não của cô ta và cô có hơi khác nhau.
“Mạnh Ninh, mình nói đến chuyện làm thêm đó cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” Không nhận được câu trả lời, Cố Nam Tây cũng không hề nhụt chí chút nào, lại cau mày nói: “Dù sao cậu cũng đừng sa ngã như vậy, công việc làm thêm này có mức tiền lương không tệ lắm, có thể làm điều kiện sống của cậu tốt hơn một chút.
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Mạnh Ninh, cậu đừng vì không tha thứ hay không tin mình thì giận dỗi như vậy, sau này mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.”
Cố Nam Tây vội vã với lấy cánh tay cô, “Mình rất lo lắng cho sức khoẻ của cậu, cậu xem cậu đã gầy đi nhiều, có phải gần đây không được ăn cơm ngon không?”
Ninh Mông không chịu được phiền, đang định vặn lại, trùng hợp là tiếng chuông vào tiết lại vang lên, cô dứt khoát sửa lời lại: “Vào học rồi, xin hãy làm một học sinh ngoan không nói lời nào.”
Cố Nam Tây bị cô nói vậy thì ngây ra.
Hai nữ sinh phía sau chỉ nhìn, lại trực tiếp mở miệng nói: “Cố Nam Tây, cậu tốt bụng như vậy để làm gì, bị xem như là loại lòng lang dạ thú rồi.”
Nữ sinh bên cạnh đó cũng nói tiếp: “Đã biết bộ mặt thật của cậu ta, sao còn lại gần để làm gì, cậu đừng hiền lành như vậy, Mạnh Ninh sẽ bắt nạt cậu.”
Ninh Mông thật muốn chửi tục một câu.
Cô bắt nạt Cố Nam Tây thế nào, từ đầu tới đuôi đều là do cô ta tự làm ra, nói một đống lời vô nghĩa lung tung, lãng phí thời gian.
Còn hiền lành, e rằng cô ta đang có ý gì khác.
Cố Nam Tây nghiêng đầu, mặt đầy sự kìm nén và đau đớn, “Các cậu đừng nói vậy, Mạnh Ninh chỉ là do không chịu đựng được tình hình hiện tại mà thôi, cậu ấy là một cô gái tốt.”
Hai nữ sinh đồng thời nói: “Ha ha.”
Ninh Mông: “…” Cô ta làm như vậy cũng được sao?
Thật là một người đáng ghét, phiền phức muốn chết.
Cũng may bởi vì cô không nói lời nào, Cố Nam Tây nói một lát, ngậm nước mắt, bi thương rời đi, ngồi ở chỗ xa hơn một chút.
Thiếu chút nữa Ninh Mông đã cười to vài tiếng.
Hai nữ sinh phía sau cùng lườm nguýt cô vài cái, rồi chuyển đề tài, tự lo chuyện tán phét của mình, giọng không nhỏ.
“Sao hôm nay thầy còn chưa tới, bình thường vào giờ này hẳn đã sớm tới rồi, ổng thích tới đây đầu tiên chiếm dụng thời gian mà.”
“Hẳn là bị muộn, với tính cách của ông đó, nhất định sẽ không đến trễ.”
“Tớ nghe dưới tay thầy có một sinh viên, lớn hơn bọn mình mấy tuổi, vẻ ngoài rất đẹp trai, không biết có phải là thật không, dù sao trước đây tớ chưa từng gặp qua, tên gì ấy nhỉ?
Bà mẹ, tớ quên hỏi rồi.”
“Năm nay làm gì có trai đẹp, nói Thể Viện kia là hotboy, nhưng thực ra lại là cặn bã, đừng ảo tưởng nữa, trai đẹp đều là hàng pha ke.”
Không ngờ ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.
Người đi vào rất cao, dáng người đĩnh bạt*, cầm một quyển sách, mặc áo sơ mi trắng, chỉnh tề ngay ngắn, không có chút cẩu thả, một đôi mắt lục giống như được chế tạo từ lưu li, lấp lánh rực rỡ, bên trong cất giấu thứ cảm xúc không rõ.
*Đĩnh bạt: có nghĩa vừa cao vừa thẳng, cũng có nghĩa là rắn rỏi, kiên cường.
Đèn dây tóc rất sáng, buông trên mặt anh, vốn dĩ dung mạo đã đẹp đẽ tinh xảo cực kì lại bởi vì mặt không biểu cảm, làm cả người anh trở nên đứng đắn cấm dục.
Vốn giảng viên là một ông giáo sư già, cực kì nghiêm khắc.
Trở nên đối lập với con người tươi sáng vừa tiến vào, hấp dẫn toàn bộ phòng học khoảng hơn một trăm người đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Có người đầu tiên phản ứng lại, các nữ sinh bắt đầu sôi nổi hỏi thăm tin tức của anh với người cùng bàn, lại tò mò bằng cách nào người vào hôm nay lại là anh, chẳng lẽ là giảng viên mới?
Ninh Mông chống mặt, bùi ngùi nói: Thập Thất vẫn đẹp như vậy.
Trước kia học cấp 3 cũng đã khá đẹp rồi, càng lớn càng ưa nhìn, cùng lắm chỉ mới ba năm ngắn ngủi, cơ thể lại nhảy cao lên rất nhiều. ngũ quan cũng càng thêm tinh tế, giống như một tinh linh đẹp đẽ.
Tuy rằng dùng câu này hình dung anh thì không đúng, nhưng thật sự là rất phù hợp.
Nữ sinh phía sau ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Đây là giảng viên mới của chúng ta? Hay là ai nhỉ?”
Người bên cạnh lẩm bẩm tự nói: “… Mình cứ cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu rồi? Hình như là bên chỗ giáo viên…”
Nơi của học sinh và giảng viên được tách ra, sinh viên mới lại càng không thích đến chỗ giáo viên, cho nên giữa họ rất ít khi có tiếp xúc, nên cũng không rõ lắm.
Thời Thích đã đi lên bục giảng, đặt sách lên xong, ánh mắt nhìn một vòng phía bên dưới, hờ hững cực kì mà thu tầm mắt về.
Cuối cùng đột nhiên lại dừng ở chỗ phía trước.
Sau đó thật lâu, anh mới dời mắt đi, mở sách vở ra, máy móc nói: “Giáo sư Vương có việc, tôi dạy thay.”
Ninh Mông chớp mắt.
Không ngờ tới có một ngày lại được học tiết của thằng cháu trai cả của cô, thật là… Giáo viên như vậy, vừa vào tiết dự là ánh mắt của học sinh đều sẽ dừng trên mặt anh.
Ví dụ như mấy nữ sinh phía sau cô.
Ninh Mông một mình chiếm hàng đầu, bên trái bên phải đều trống không, ngay cả ngẩn người cô cũng không dám, có loại cảm giác xấu hổ nhẹ.
“Thầy ơi thầy tên là gì ạ?” Phía sau lớp học đột nhiên có người lên tiếng, “Thầy tự giới thiệu một chút đi ạ.”
Ninh Mông nghe ra được, là Lý Kiều, còn đặc biệt bóp giọng.
Thời Thích nhìn cũng không nhìn, nói thẳng: “Trang 39.”
Lý Kiều một mình một người đứng ở đó, bị người chung quanh cười cợt, sắc mặt đỏ lên, đột nhiên ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng.
…
“Mình đã hỏi được rồi, tên là Thời Thích… Oa, cái tên này thật dễ nghe, hiện tại đang dưới quyền của giáo sư Vương… 21 tuổi, độc thân!”
“Có số wechat không?”
“Không có, chị ấy nói riêng tư lắm, đàn chị là bạn học trước kia của thầy ấy cũng không có số wechat, chưa chắc gì chúng ta cũng không lấy được?”
Độc thân? Rất tốt rất tốt.
Ninh Mông nghe lén lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Dáng vẻ này của hiện tại, không hề phụ lòng câu nói đúng đắn của cô là học tập tốt mỗi ngày hướng về phía trước một chút nào, xem ra nó vẫn có tác dụng.
Thứ như số wechat này, vẫn nên bảo mật tốt.
Tiết này là tiết văn học Anh, cơ bản đều là nhân vật và các tác phẩm liên quan, còn có một ít hoàn cảnh bối cảnh vào thời điểm đó, toàn bộ quá trình đều dùng tiếng Anh.
Thời Thích nói không tính là nhanh, nhưng đối với một đám sinh viên năm nhất mà nói, vẫn là hơi khó khăn, ít nhất Ninh Mông nghe xong nửa ngày cũng chỉ nghe hiểu được một hai câu.
Còn như sinh viên phía sau, làm sao còn muốn đi học.
Ninh Mông nhìn chằm chằm bục giảng, con quỷ thắt cổ kia đã chạy tới bên cạnh bục giảng, thè cái lưỡi thật dãi ra, vẻ mặt sùng bái, múa bút thành văn.
Cô ở hàng đầu nên có thể nhìn thấy trên sách nó có chi chít chữ.
Tuy rằng không hiểu nó viết cái gì, nhưng nhìn qua thì khá là hiếu học, cái lưỡi dài thè ra còn lẩm bẩm.
Cô nhìn về phía Thời Thích, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt của anh.
Gần như trong nháy mắt lòng Ninh Mông rơi lộp bộp.
Cô nhanh chóng dời mắt đi, tốc độ tim đập rất nhanh, cảm thấy như mình đang bị theo dõi, nhưng chờ đến khi cô quay đầu nhìn, Thời Thích đã không còn nhìn cô.
Ninh Mông: “…”
Là cô tự mình đa tình.
Bây giờ cô là vẻ ngoài của Mạnh Ninh, chỉ là một vẻ ngoài bình thường, nhất định là không nhận ra, trước kia đã không nhận ra được, càng miễn bàn đến bây giờ.
Nghĩ vậy, cô lên tinh thần nghe giảng.
Giọng của Thời Thích rất êm tai, như là suối nguồn trong núi rơi trên băng, trong vắt lại lạnh thấu sương, hơi se se, nói năng khí phách, như là muốn ứa nước.
Ninh Mông nghe được thì kích động vô hạn, đi học như thế này hoàn toàn là một loại hưởng thụ, tuy rằng lúc lên lớp anh cũng không nói nhiều lắm, chỉ giảng bài một hai câu.
Bất giác cô đã thừ người ra.
Thời Thích mở sách sang trang sau, theo bản năng nhìn về hướng hàng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt đang nổi lềnh phềnh trong không trung, mắt anh dần sẫm lại.
Anh thu lại tầm mắt, mặt không đổi sắc nói xong một chỗ kiến thức, mở miệng: “Mời một bạn học sinh trả lời câu hỏi.”
Phía dưới loạt xoạt giơ tay lên.
Toàn bộ phòng học gần như 99% số người đều giơ tay, số còn lại là các nam sinh không vui vẻ gì trong lòng.
Còn có Ninh Mông ngồi hàng đầu đang đần mặt.
Ninh Mông nhìn quỷ học bá một phát đã giơ tay lên, hưng phấn đến nỗi muốn dựng thẳng đầu lưỡi dài, mạnh mẽ run lên một cái.
Cảnh tượng này hơi quá sức tưởng tượng.
Ánh mắt Thời Thích tạm dừng trên người Ninh Mông vài giây, mở miệng nói: “Mạnh Ninh, em lên trả lời.”
Quỷ thắt cổ vừa dứt, trong nháy mắt đã bay cái xoẹt đến bên cạnh bàn ở hàng đầu, nhìn cô như hổ rình mồi.
Ninh Mông: “…” Cô có chút kinh hãi.
Theo bản năng hơi né tránh về phía sau một chút, phía sau lưng còn bị người ta chọc một cái.
Giọng điệu của cô nữ sinh kia phẫn hận nói: “Mạnh Ninh, nhanh lên trả lời câu hỏi!”
Có thể nói là hâm mộ ghen tị oán hận cực kì.
Ninh Mông lấy lại tinh thần, quả nhiên nhìn thấy Thời Thích không cảm xúc đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm cô, điều này cho thấy anh có hơi tức giận.
Khoé miệng Thời Thích hơi hơi nhếch lên, độ cong cũng không rõ ràng, thong thả ung dung chỉ lên một hàng chữ trên bảng đen: “Cái này.”
Ninh Mông nhìn qua, thành thành thật thật mở miệng: “… Em không biết ạ.”
Cô không nghe giảng bài mà, sao biết được đáp án của câu hỏi này… Sau này không thể ngồi hàng đầu nữa, nên đi sớm một chút chiếm chỗ cuối, ừ, cứ như vậy mà làm.
Nhìn cái mặt trắng nõn cô đã nhuộm một màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối đáng thương, Thời Thích mở miệng, giọng nói mát rượi khác thường: “Nếu đã như vậy, thì đứng đi.”
Ninh Mông: “…”
Là cô mắt mù, nhìn nhầm người, anh mới không phải là thằng cháu trai cả vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu hiếu thảo của cô.
Đôi mắt Thời Thích được chiếu sáng ánh lên ánh sáng lập loè, xanh biêng biếc, giống như mầm xanh mới nảy trong rừng rậm, sức sống dồi dào.
Khoé môi của anh giả vờ hơi chìm xuống: “Trước khi hết tiết, gửi cho tôi câu trả lời của câu này.”
Ninh Mông còn chưa kịp phàn nàn cháu trai cả của mình lớn lên thì không còn đứng đắn, nghe câu nói như thế, theo bản năng trả lời: “Em sẽ không làm đâu…”
Toàn bộ phòng học hết sức yên lặng, có khi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mấy nữ sinh nhao nhao lên tiếng: “Thầy, em làm! Em có thể gửi đáp án cho thầy, có thể cho em số của thầy không?”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu ta có hơi ngốc, đàn anh em biết đáp án, em kết bạn wechat gửi cho anh nhé, bây giờ gửi cũng được nữa!”
Trong phòng học lập tức loạn thành một nồi cháo.
Tiếng chuông tan tiết vừa đúng lúc vang lên, bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào.
Ninh Mông cũng phản ứng lại, cô không thể để đàn yêu tinh nhỏ này lấy được số điện thoại và wechat của Thời Thích được, lỡ nhân phẩm một người nào đó không tốt thì sao.
Cô nhanh chóng nhỏ giọng mở miệng: “Em gửi cho thầy thế nào? Không có cách thức liên lạc mà.”
Thời Thích không có chút gì là bị ảnh hưởng, khép sách lại.
Anh đối diện với Ninh Mông, ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ khác, sửa lời nói: “Chẳng lẽ em không có sao?”
Người khắp lớp học đều hồ đồ.
Ninh Mông: “…”
Cô có mà, số di động và wechat của Thời Thích cô đều biết…
Nhưng mà, đó là với thân phận của Ninh Ninh mà.
Hay là nói… Mạnh Ninh có lén qua lại với Thời Thích? Sao cô lại không nhìn thấy một phần này trong trí nhớ?
Đột nhiên Ninh Mông có hơi hoảng loạn, lén liếc nhìn anh một cái.