Cuối cùng thấy thời gian đã không còn sớm, do dự một chút, cuối cùng cũng ngẩng đầu, kéo khẩu trang xuống.
Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy thầy chú ý an toàn.”
Thời Thích hơi kinh ngạc, đôi mắt phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Anh cúi đầu, mặt mũi lành lạnh hơi giãn ra, giọng nói yếu ớt không rõ ràng: “Tôi biết rồi.”
…
Sau khi trở lại trường học đã là buổi chiều.
Ninh Mông nhanh chóng cầm sách phải dùng đến khu dạy học, lại đụng mặt Cố Nam Tây ở cửa.
Cố Nam Tây vẫn là khuôn mặt dịu dàng như cũ, chẳng qua trên tay có vết thương, sách được một nam sinh bên cạnh cầm lấy, là người cô không quen biết.
Vốn cô còn đang đề phòng đối phương lại đi tới nói gì đó, không ngờ tới ngay sau khi nhìn thấy cô, Cố Nam Tây cúi đầu đi.
Ninh Mông đứng ở đó sửng sốt một lúc, sau đó đi vào lớp.
Người tới cũng không nhiều, đều đang cầm điện thoại làm chuyện của mình.
Cô cũng thuận tay lấy điện thoại lên weibo.
Gần đây chuyện trong trường thường lên hot search, weibo chính thức của phía nhà trường bị một lượng lớn bình luận và tin nhắn chen chúc nhau oanh tạc.
Sau khi nhấp vào topic, tin đầu tiên của weibo đã thay đổi, là giữa trưa mới đăng, nhưng số lượng chia sẻ và bình luận cũng không ít.
“… Bây giờ đã có hai người chết đi, một người là ở bể bơi, một người là ở trong đất. Bể bơi thuộc thuỷ, còn lại chôn sống là dùng thổ… Dưới tình huống này nhất định là kim mộc thuỷ hoả thổ, tôi thấy dưới đây tuyệt đối sẽ còn có người chết bằng hoả hoạn và kim loại, kim loại nặng cũng có thể khiến cho người ta chết, hiện tại nhiều cách chết như vậy, phù hợp với ngũ hành thực sự rất dễ… Phía sau tuyệt đối sẽ có cao nhân, không biết là đại học C đã trêu chọc ai mà…”
Bình luận đa số là người hùa theo.
Cách chết bình thường rất nhiều, chuyện này lại có hai người chết cách nhau không lâu lại vừa đúng lúc là loại cách chết kiểu này, tất nhiên là làm người ta cảm thấy được những đám mây ngờ vực xung quanh.
Ninh Mông tiếp tục đi xuống lục lọi, không ngờ tới người phân tích này lại dính dáng tới một án tử vào mấy năm trước.
Án này nhiều năm trước chấn động một thời, đến nay còn chưa bắt được hung thủ, hơn nữa người chết cũng chết đặc biệt kì quái, cái gì mà cậu bé váy đỏ* linh tinh… Cảnh sát đưa ra đáp án lại mâu thuẫn với một số tình tiết tại thời điểm đó.
*Vụ án cậu bé váy đỏ: là một vụ án có thật ở Trung Quốc năm 2009, được liệt vào một trong các vụ án kì dị, các bạn có thể search để đọc thử.
Nghe nói mẹ người chết còn từng mơ thấy trong nhà có một người áo đen không rõ mặt xuất hiện trong nhà trước ngày xảy ra một hôm, hắn đứng ở cửa nhà cười quỷ quái với bà, sau đó biến mất.
Đương nhiên, lời như vậy không tin được.
“… Dùng thuật pháp Mao Sơn* để giải thích, chính là để nối mạng. Lợi dụng ngũ hành, tiến hành khoá hồn, do đó đạt được mục đích của bản thân… Còn có một loại cách nối mạng là gọi là cóc nối mạng
*Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, đây là một giáo phái khá nổi tiếng về bắt ma, có một số truyện còn lấy giáo phái này làm trung tâm.
Ninh Mông nhìn từ đầu đến đuôi, cảm thấy anh ta nói rất có lí.
Nếu thật sự dựa theo như vậy mà nói, sau đó sẽ còn phải có ba người chết nữa.
Ngày đó cô và Cố Nam Tây không bị thẳng tay giết chết, chẳng lẽ chính là bởi không phù hợp với điều kiện?
Đây cũng không đúng, nếu hoàn toàn không phù hợp với điều kiện, vì sao lại còn trói cả cô và Cố Nam Thiến đưa đi, còn chơi cái trò giết hại lẫn nhau.
Mặc kệ nói thế nào, chắc chắn là Thời Thích biết xử lý thế nào.
Bình luận phía dưới weibo cũng là đủ loại phỏng đoán, nhiều người đồng ý với cách nói của anh ta.
Ninh Mông tắt điện thoại, quyết định không để ý nữa.
Đêm nay không có tiết tự học buổi tối.
Nữ sinh trong trường nhiều, lại phần lớn đều là kiểu tay trói gà không chặt, cho nên lãnh đạo trường không chỉ chuyển chương trình học qua ban ngày, còn huỷ bỏ tiết tự học buổi tối.
Cô đã sớm rửa mặt xong lên giường, lướt diễn đàn.
Đang xem vui vẻ, tiếng chuông vang lên một tiếng, cùng lúc đó chữ “cháu trai cả” hiện lên trên màn hình, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
Cô lại quên sửa lại ghi chú…
Ninh Mông run run rẩy rẩy mà nối điện thoại: “A lô?”
Thời Thích lời ít ý nhiều: “Tối 10 giờ, hồ bơi trong nhà.”
Hồ bơi trong nhà?
Ninh Mông do dự hỏi: “Em phải đi đến chỗ nào sao? Buổi tối 10 giờ?”
Cô nằm trong ổ chăn an toàn hơn nhiều, chờ cô tỉnh lại sau một giấc ngủ, trường học đã trở lại bình thường, ngẫm đến là tốt đẹp cỡ nào.
Ninh Mông mặt mày đau khổ, “Em nhất thiết phải đi?”
Thời Thích hỏi lại: “Không đi?”
Ninh Mông: “Em đi……”
Một lát sau, Thời Thích thản nhiên mở miệng: “Không phải lúc trước em nói muốn học sao?”
Lời nói này… Cô nhanh chóng gật đầu: “Em đi!”
“Tôi sẽ đón em.”
Vậy mà Ninh Mông lại nghe ra chút ý cười, sâu sắc nghi ngờ mình bị ảo giác.
Cô mặc quần áo xong xuống giường, Vu Tiểu Liên nhìn bộ dạng phải ra ngoài của cô, dò hỏi: “Bây giờ cậu phải ra ngoài sao?”
Ninh Mông gật đầu: “Ừm.”
Vu Tiểu Liên nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút… Tôi giấu cho cậu.”
Gần đây trường học tra xét phòng ngủ nghiêm nhất.
Sau khi trải qua sự kiện quỷ anh lần trước, thái độ của Vu Tiểu Liên đối với cô tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện vào lúc ký túc xá không có ai khác.
Ninh Mông cười cười, “Cảm ơn.”
Thực ra việc này nhất định Thời Thích sẽ sắp xếp tốt, chỉ là lòng tốt của Vu Tiểu Liên tất nhiên cô xin nhận tấm lòng.
Vu Tiểu Liên cũng mỉm cười theo, không nói nữa.
…
Bên ngoài ký túc xá tối đen.
Ninh Mông đứng ở cửa bậc thang đã thấy bóng dáng Thời Thích, đèn đường sáng lên, anh đứng phía dưới, bóng cây trên người lắc lư.
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi qua: “Thầy.”
Thời Thích xoay người, đột nhiên mở miệng: “Gọi thẳng Thời Thích.”
Ninh Mông không từ chối.
Song cô cũng không gọi, thẳng miệng gọi một tiếng, cô sẽ lập tức nhớ tới những ngày đó, lúc còn bám trên người bà lão họ Thời, khi Thời Thích vẫn còn là một đứa nhóc con.
Thời Thích nói: “Đi thôi.”
Ninh Mông đi song song với anh, vốn bên trong sân trường về đêm thường sẽ có đôi tình nhân đi tản bộ, gần đây cả cái bóng cũng không thấy được, đường đến hồ bơi cũng không có một người.
Đợi tới cửa rồi, bên kia có bóng người lén lút.
Ninh Mông không thấy rõ hình dáng, trực giác là có quỷ, lập tức trốn phía sau Thời Thích, nắm góc áo anh, lẩm nhẩm niệm Tam Tự Kinh.
Hệ thống nhắc nhở: “Đó là người.”
Ninh Mông: “……”
Thật mất mặt.
Cô giả vờ bình tĩnh, lòng bàn tay buông lỏng, lại đi qua bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thời Thích liếc thấy bộ dạng này của cô, có hơi buồn cười, cũng không vạch trần.
Người ở chỗ cửa hồ bơi đi về phía bên này, là chủ nhiệm phòng giáo vụ Vương Thiên Dân.
Trường mời Thời Thích là mời lén.
Dù sao chuyện này cũng không thể để lộ ra, bằng không người bên ngoài nhất định sẽ nói lãnh đạo trường phong kiến mê tín, sao còn có thể dạy dỗ học sinh, đến lúc đó Cục Giáo dục lại gây áp lực là xong luôn.
Bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm, nếu không phải hiệu trưởng uy hiếp, ông ta sợ mất bát cơm thì tuyệt đối ông ta sẽ không đến đây.
Học sinh này là trong trường chúng ta đấy, tuy rằng rất ít tới nghe giảng…
Trong lòng Vương Thiên Dân nghĩ như vậy, trên mặt lại mang
theo nụ cười: “Bạn học Thời, làm phiền rồi.”
Thời Thích cũng không đáp lại, quay mặt đi nói: “Đừng chạy loạn.”
Ninh Mông ngoan ngoãn trả lời.
Bởi vì đã xảy ra chuyện này, gần đây trường học quản lý rất nghiêm, qua 10 giờ sẽ đi kiểm tra phòng ngủ, không cho ra khỏi ký túc xá, khu dạy học cũng không cho phép tự học tối, cho nên đặc biệt tĩnh lặng.
Cửa chính của hồ bơi đã bị niêm phong, nhưng mà chỗ này không có người nhìn thấy, Vương Thiên Dân mở cửa sau.
Nghiêm khắc mà nói, nếu ông ta bị bắt, nhất định sẽ bị gọi lên Cục Cảnh sát uống trà.
Hồ bơi yên tĩnh, duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng bước chân, chỉ có một tia sáng từ đèn pin của Vương Thiên Dân, chiếu lên mặt đất, soi rọi bóng tối chung quanh.
Như là đi vào nơi quỷ dị.
Ninh Mông theo sát bên cạnh Thời Thích, trái tim bị nhấc lên mà nhìn xung quanh, cô cảm nhận được bản thân còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
“Phía trước chính là nơi xảy ra chuyện.”
Tim của Vương Thiên Dân đập như trống, đêm khuya mà tới chỗ này, có ai có thể không sợ, đặc biệt là mới có một học sinh chết, lại còn là cách chết kinh khủng như vậy.
Mới đi vài bước, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Vốn cũng đã đủ tĩnh lặng, tiếng động kia liền cực kì rõ ràng, còn không chỉ có một, ồn ào hỗn loạn.
Ninh Mông im lặng đi đến gần Thời Thích.
Mí mắt của Vương Thiên Dân nhảy lên một cái, khẳng định là đêm nay ở đây chỉ có ba người bọn họ, tiếng bước chân kia còn có thể là ai?
Ông ta mặt trắng bệch, mở miệng, cái gì cũng nói không nên lời, cuối cùng vẫn quay đầu lại.
Phát hiện ánh mắt của ông ta, mắt Thời Thích khẽ động đậy, “Ba người.”
Mắt Vương Thiên Dân sáng lên, “Là ba người?”
Trái tim của ông ta trong nháy mắt được đặt về chỗ cũ, là người sẽ không đáng sợ, ông ta còn tưởng là quỷ chứ.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy vài tiếng hét thay phiên nhau vang lên, mấy bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo trong bóng tối từ phía trước lao tới, còn có ánh sáng chớp chớp.
Thiếu chút nữa Vương Thiên Dân đã bị doạ cho rớt hồn rớt vía, quát lớn nói: “Mấy đứa các em ở đây làm gì?”
Ba nam sinh cầm điện thoại xụi lơ trên đất, mặt đầy hoảng hốt, run run rẩy rẩy nói không nên lời, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhìn qua cực kì nhếch nhác.
Ninh Mông nhìn dáng vẻ của bọn họ, nhất định là đã nhìn thấy thứ kinh khủng.
Đèn pin của Vương Thiên Dân chiếu trên người bọn họ, tức đến nỗi trợn lớn mắt: “Sáng ngày mai tới văn phòng của tôi! Muộn như vậy mà không ở ký túc xá!”
Các nam sinh giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất. Trong đó có một người phản ứng lại rất nhanh, chỉ là cũng trắng mặt, “Chủ nhiệm… Bọn em…”
Người phía sau cậu ta kêu lên: “Bên trong có quỷ!”
Vương Thiên Dân lại càng tức đến muốn nổ tung, “Tôi nhìn em mới là quỷ! Thật quá quắt! Nhanh chóng ra ngoài cho tôi, mười phút sau nếu các em còn chưa tới ký túc xá…”
Lời còn chưa nói xong đã bị nam sinh cầm đầu kia đánh gãy: “Thật sự có quỷ!”
Gần đây trên weibo về chuyện trong trường cãi nhau sôi sùng sục, độ nóng hổi rất lớn.
Bọn họ vì kích thích, cũng vì nổi tiếng, liền thương lượng cầm điện thoại đến đây phát sóng trực tiếp “Ban đêm ở hồ bơi kinh dị”, còn hấp dẫn không ít người tới xem, báo trước là hôm nay sẽ đi vào.
Bởi vì hồ bơi trong nhà bị niêm phong, bọn họ cũng chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt, tránh khỏi camera mà bò đi vào, chỉ dùng ánh sáng điện thoại yếu ớt chiếu sáng.
Mục đích của bọn họ chính là chuyện xảy ra ở bể bơi.
Ai ngờ đêm nay vừa quyết định đi vào không bao lâu, đã bị phòng thay quần áo kia doạ chạy về.
Nam sinh phía sau đột nhiên xô tới, làm chủ nhiệm giáo vụ sợ tới mức lui về sau một bước, “Thật sự thật sự… Bọn em ở phòng thay quần áo bên kia nhìn thấy một cái bóng màu đỏ bay bay…”
Nữ sinh kia mặc váy trắng, chết ở bể bơi, quần áo trên người bị nhuộm đỏ, còn không phải là như vậy sao.
Vốn Vương Thiên Dân sợ hãi.
Mắt ông ta nhìn Thời Thích ở đó, vẻ mặt của anh như thường, cảm thấy bản thân chuyện bé xé to, lập tức nghiêm khắc nói: “Suốt ngày chỉ biết nói bừa! Nhanh chóng về ký túc xá cho tôi, các em ở lớp nào khoa nào? Tôi sẽ gọi điện cho giáo viên hướng dẫn của các em!”
Loại uy hiếp này nhất định xài được.
Ninh Mông liền nhìn thấy ba nam sinh đó đều vội vàng xua tay, như tên thoát dây, vài giây đã biến mất khỏi hồ bơi.
Vương Thiên Dân sờ sờ trán, quay đầu nói: “Chúng ta vào thôi.”
“Ừm.” Thời Thích nhàn nhạt nói.
Ninh Mông không nói một lời mà đi theo ở đằng sau, trong lòng lại nghĩ đến lời nam sinh kia vừa nói, không biết cái bóng đỏ kia là thật hay giả, nhìn bộ dạng sợ hãi đó cũng không giống là giả.
Chỉ sợ là thực sư có quỷ.
Đồ đỏ thông thường đều là lệ quỷ… Tưởng tượng như vậy, trái tim lại nhảy lên thình thịch, lén lút dịch chân đến gần Thời Thích, nán lại bên cạnh anh, lập tức tràn ngập cảm giác an toàn.
Thời Thích bỗng nhiên quay mặt.
Ninh Mông cho rằng anh phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên túm chặt cánh tay anh, căng thẳng nhìn bên cạnh, ngoài miệng hỏi: “Chỗ nào chỗ nào? Ở đâu?”
Sau đó lại nghe được anh nói: “Em có muốn gần lại chút nữa không?’