Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 83



Ninh Mông thật sự không ngờ tới Thời Thích sẽ trả lời như vậy.

Cô cẩn thận nhìn biểu cảm của Thời Thích, hình như anh vô cùng nghiêm túc, như là thật sự có tính toán như vậy.

Trong lòng Ninh Mông bắt đầu bồn chồn, không phải là nói thật chứ?

Nếu thật sự trói lâu, cô sẽ quyết định chạy trốn.

Cùng lắm thì ở trong không gian hỗn độn thêm chút thời gian, qua lâu rồi nằm dưới sự hỗ trợ của hệ thống thì lại vẫn là một hảo hán, đến lúc đó còn ai nhớ đến hiện tại chứ.

Không chừng đến lúc đó Thời Thích đã là ông già.

Nghĩ đến quá vui vẻ, cô nhịn không được cười ra tiếng, rất nhanh đã phản ứng lại, lấy tay bịt miệng.

Mém tí đã bại lộ.

Thời Thích rất hứng thú mà nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Em đang nghĩ gì? Hay là nghĩ rời đi như thế nào?”

Nhắc tới hai chữ cuối cùng, sắc mặt của anh gần như thay đổi ngay lập tức.

Ninh Mông nhìn rất rõ, trong lòng lộp bộp một tiếng.

“Không có không có, tôi không có nghĩ như vậy.” Cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, nịnh nọt cười nói, “Sao tôi lại đi chứ, tôi sẽ không đi.”

Thời Thích cười lạnh một tiếng.

Lời này nói ra một chút thành ý cũng không có.

Ninh Mông bị anh cười khẩy thì sợ tới mức run lên, hai tay đột ngột đẩy ra, trong dự đoán của cô, hẳn là phải đẩy ngã được Thời Thích, sau đó ngã xuống giường mới đúng, kết quả là nửa ngày người cũng không đẩy được.

… Cái này đúng thật là xấu hổ.

Cô cười gượng một tiếng, lén lút thu tay lại.

Hầu kết của Thời Thích giật giật, tầm mắt dần dần đi xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm cái tay cô đặt trên đầu gối.

Cách một lớp áo sơ mi mỏng, cảm giác bàn tay chạm vào cơ thể vừa rồi vẫn cực kì rõ ràng như cũ, làm anh không nén được mà nhíu mày.

Cảm xúc trong đôi mắt xanh biếc được che giấu càng thêm khó phát hiện ra.

Ninh Mông thực sự vô cùng khó chịu, bây giờ bị trói như vậy, ngay cả gãi ngứa cũng không tự mình làm được, đây là muốn chết.

Cô nhìn kỹ lại, dấu bên trên còn rất sâu.

Đột nhiên Thời Thích khống chế tay cô, bàn tay to rộng phủ lên tay cô dễ như chơi, nút tơ hồng vắt trên đầu ngón tay anh.

Sự chịu đựng trong mắt anh tăng lên, bỗng nhiên lại giơ tay nâng cằm cô, đối diện với cô, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ cần nghe tôi, tôi sẽ thả em ra.”

Gằn từng chữ một, cực kì thong thả.

Khuôn mặt xuất sắc ở trước mắt, Ninh Mông không khỏi rùng mình một cái.

Tuy rằng Thời Thích cũng không dùng sức quá mạnh, chỉ là nhéo, nhưng mà lại sâu sắc cảm nhận được cằm của mình bị nắm chặt lấy.

Trực giác của Ninh Mông làm sao có vấn đề được, đành phải mở miệng: “Tôi đắc tội anh lúc nào chứ?”

Bởi vì hơi ngửa đầu, giọng nói có hơi nhỏ, mang theo một chút sự yếu ớt.

Một đôi mắt như được khảm hai viên ngọc trai đen, ánh lên trong suốt dưới ánh đèn, giống như sao trời mà lấp lánh từng chấm li ti, hàng mi như lông quạ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh.

Thời Thích nhìn một lúc, trong đầu xẹt qua gương mặt thời cấp hai của Ninh Ninh.

Khi đó anh nên chú ý tới mới đúng, mỗi một lần nhập vào người người khác gần như đều có thể tìm được một điểm tương tự trên người người đó, ngay cả trên người bà nội cũng có.

Anh dời tầm mắt đi, cũng không trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại: “Quần áo của em mặc thế nào?”

Ninh Mông: “…”

Đương nhiên là cô tự mặc, không thì còn mặc kiểu nào.

Quần áo cơ bản của phục vụ đều là làm thống nhất, căn cứ vào dáng người mỗi người, dáng người của cô thiên về kiểu nhỏ xinh, mặc trên người rõ là không hợp.

Đặc biệt là phần cổ áo, so với người khác lại thấp hơn một khúc.

Thời Thích bỗng buông tay ra: “A.”

“…” Ninh Mông cảm thấy bản thân càng sững sờ.

Một chữ này của anh nhất định là đang châm biếm cô.

Có lẽ là quần áo phục vụ này quá xấu, ở trong mắt thiếu gia mỗi ngày được mặc đồ may riêng như anh, nhất định là chẳng ra gì.

Ánh nhìn của Thời Thích rơi trên quần áo trên người cô, khoé môi dằn xuống: “Cởi ra ngay lập tức.”

Tuy rằng không phải rất nghiêm khắc, nhưng Ninh Mông lại sinh ra cảm giác như nghe được mệnh lệnh, cô vẫn lên tiếng phản bác nói: “Cởi ra thì tôi mặc gì? Chẳng lẽ ở truồng à?”

Ở truồng?

Thời Thích nhíu mày, giọng nói lại trầm hơn một chút: “Tôi không đồng ý.”

Ninh Mông: “…”

E là đầu óc của anh bị hư rồi, lời nói đùa vừa rồi của cô cũng nghe không hiểu.

Cô còn đang suy nghĩ, đã nghe được giọng nói có cảm xúc không tốt lắm của Thời Thích: “Lần sau đừng để tôi thấy em mặc quần áo của người khác.”

Ninh Mông ngẩng đầu nhìn anh, quả là trợn mắt há mồm.

Cô lại cúi đầu nhìn quần áo phục vụ trên người, cũng không tính là xấu mà … Sao lại đột nhiên kích thích anh chứ?

Thời Thích liếc mắt nhìn cô một cái, thuận tay gọi điện thoại.

Ninh Mông không nghe được tiếng, cũng không dám lên tiếng, sợ lại kích thích Thời Thích rõ là không được bình thường vào hôm nay.

Không biết qua bao lâu, không khí trong phòng càng trở nên thập phần căng thẳng.

Cô bình ổn hơi thở ngồi ở đó, cũng không dám bảo Thời Thích cởi trói cho mình.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Thời Thích ngước mắt, “Vào đi.”

Khoé mắt Ninh Mông nhìn thấy người đi vào, cả người màu đen, vừa cao vừa to, rất giống mấy tay côn đồ đi ra từ giới xã hội đen.

Trong tay đối phương bưng một cái hộp, cũng không biết đặt bên trong là thứ gì.

Chờ sau khi tới gần, cô mới nhìn thấy chữ cái bên trên, bóng đèn chợt loé, đoán được đây là quần áo mới Thời Thích gọi người đưa tới.

Nhưng mà nhìn thấy người đàn ông mặc đồ tây quen thuộc đó, Ninh Mông lại nhớ tới có một lần cô nhìn thấy một đống người trong toà nhà nhỏ.

“Đến xem?”

Giọng nói của Thời Thích vang lên, Ninh Mông hoàn hồn, bĩu môi.

Không biết anh lại đột nhiên lấy phong tục gì ra đây, cô nhìn nhiều thêm một chút, cũng sẽ không đến nỗi không nhìn ra được gì từ đối phương.

Người áo đen không biết là ai, lập tức đi về phía bên cạnh giường, chuyển lại quần áo trong tay, “Cậu Thích, quần áo cậu yêu cầu.”

Thời Thích hơi gật đầu.

Người áo đen nhìn người phụ nữ trên giường, ánh mắt không khỏi ngừng trên cổ tay bị cột tơ hồng của cô, ánh mắt lộ ra sự kì quái.

Nhiều năm cậu Thích như vậy đột nhiên hôm nay đã mở mang đầu óc?

Trước kia cậu cả cậu hai nói không biết bao nhiêu lần, thế mà hôm nay ở khách sạn lại xuất hiện một đứa con gái, ngẫm lại cũng không tầm thường.

Nhưng mà có chỗ không đúng đó nha.

Người trên gường này nhìn qua dáng người cũng không xuất sắc, lại không phải là cực đẹp, không đẹp như những người phụ nữ trước đó.

Nhưng mà trói như vậy thực ra lại có một loại cảm giác khác, có lẽ cậu Thích có yêu thích ở phương diện nào đó cũng không chừng…

Anh ta còn đang suy nghĩ, lại nghe được giọng nói bỗng hạ thấp xuống: “Cút.”

Trong lòng người áo đen kinh hãi, vội đặt quần áo xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng, bên trong lại yên tĩnh trở lại.

Ninh Mông nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta lui ra ngoài, trong lòng còn đang suy nghĩ sau này phải làm gì bây giờ, hiện tại cô hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Thời Thích, đoán là ngay cả đi ra ngoài cũng là cả một vấn đề.

“Còn nhìn nữa, sẽ móc mắt em ra.” Thời Thích bất chợt đến gần, trầm giọng nói.

Ninh Mông câm miệng rũ mắt, làm một con chim cút.

Rất lâu sau cũng không chờ được câu nói tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn, Thời Thích đang nhìn chăm chằm cô, đôi mắt xanh ngọc lộ ra ánh sáng màu lưu ly, cực kì đẹp đẽ.

Cô nâng tay, lại sợ va phải xui xẻo từ anh ở đâu đó, rất cẩn thận mà nói: “… Cái đó… Anh có thể… cởi ra hay không?”

Thời Thích cúi đầu nhìn dây thừng đỏ, đặc biệt là cổ tay trắng nõn nhỏ

nhắn hằn lên dấu đỏ do bị thít chặt, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp.

Anh mím môi.

Nhỏ nhẹ mà chậm rãi nói: “Em cam đoan?”

Cam đoan? Ninh Mông không rõ ý của anh lắm, nhưng tình huống của bây giờ, nhất định là điều gì cũng phải đồng ý, cô lập tức gật đầu, như gà con mổ thóc.

Sắc mặt của Thời Thích tốt lên vài phần, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển vài cái, dây tơ hồng đỏ đã đột nhiên cứ như vậy mà được tháo ra.

Ninh Mông nhìn đến ngạc nhiên, lại nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Coi như là được cởi bỏ.

Lúc cô vừa xuyên không còn may mắn, kết quả bây giờ lại cảm thấy mình giống như tội phạm mãn hạn tù được thả ra, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời…

Không đúng, đổi lại cách nói, hẳn là bản thân cuối cùng mới chờ tới thời gian hóng gió, không chừng một lát nữa còn phải buộc lên lại.

Cổ tay vẫn có hơi đau, cô vừa định xoa, đã bị Thời Thích nắm trong tay.

Ngón tay thon dài đặt trên chỗ cổ tay, bám vào chỗ vết chai ở lòng bàn tay mà ấn lên, mang theo từng đợt xúc cảm tê tê.

Ninh Mông nào dám rút tay về, chỉ có thể thuận theo động tác của anh.

Nhưng mà không thể không nói, Thời Thích mát xa rất thoải mái, mới chỉ một lát, cổ tay của cô đã không còn đau, còn rất thoải mái nữa.

Qua một lúc, Thời Thích rút tay về.

Hai bên lông mày của Thời Thích nhíu lại, vặn thành một nắm, mắt chứa lệ khí, hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Ninh Mông.

Anh lạnh lùng mở miệng: “Em còn nợ tôi rất nhiều kẹo.”

“Kẹo…” Ninh Mông xém chút đã nuốt không trôi một ngụm nước.

Khi nhìn đến đôi mắt lục của anh, lời vừa đến bên miệng làm sao cũng không nói ra được, giống như là hộp đĩa.

Sao lại nghe quai quái thế này chứ, một người lớn như vậy, ngồi trước mặt cô đòi kẹo, nhìn cũng thật quái đản…

Trả thì trả, cho anh một bịch lớn.

“Tôi đi thay quần áo.” Cô cắn răng nói.

Thời Thích nhìn chằm chằm vào mắt cô một lát, sau khi xác định lời cô nói là thật, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Ninh Mông nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo đi về phía nhà vệ sinh.

Không ngờ tới, Thời Thích lại theo sát phía sau.

Cho đến khi cô đứng ở trước cửa nhà vệ sinh, anh vẫn đi theo phía sau như cũ, ngay cả khoảng cách cách nhau cũng ngắn lại một chút.

Ninh Mông không thể nhịn được nữa, xoay người nhìn chằm chằm anh, kêu lên: “Bây giờ tôi đi thay đồ, anh cũng muốn đi theo sao?”

Thời Thích quan sát cô từ đầu tới đuôi, cười khẩy một cái, không nể tình chút nào mà nói: “Đương nhiên là phải đi theo, hay là em còn muốn chạy?”

Ninh Mông trợn tròn mắt, sau khi đảo mắt vào thẳng nhà về sinh, đột nhiên đóng cửa lại, lại khoá cả cửa vào.

Cô lại nghĩ tới điểm xoắn xuýt vừa rồi của Thời Thích.

Hiện tại hẳn là không thể xuyên không tiếp, lấy suy đoán của cô, nếu hệ thống đã cho cô cơ thể của mình, nếu lại xảy ra sự cố kia thì sẽ nhập vào người người khác một lần nữa, về sau sẽ còn không có lần cuối cùng.

Có thể làm được như vậy, nhất định là không có nỗi lo sau này.

Hoặc là thân xác này không còn, hệ thống sẽ còn làm lại một cái khác… Nhưng mà Ninh Mông cảm thấy tính khả dĩ của chuyện này có hơi nhỏ, dù sao bỏ vốn quá lớn, thời gian phí tinh lực cũng rất dài.

Thật là để cô chờ trong không gian hỗn độn lâu, không chừng đã điên rồi.

Cô suy nghĩ, lúc trước là ba lần, lần đầu là bà nội, lần thứ hai là ngồi cùng bàn, còn có một lần là bạn cùng trường kiêm học sinh, đều có thể gặp phải Thời Thích.

Hơn nữa vào lúc này, Ninh Mông đã khẳng định chắc chắn, mỗi lần cô xuyên qua đều sẽ rất gần với Thời Thích, ví dụ như hiện tại, thế mà lại trực tiếp đến nơi anh ở.

Cô gấp đến không chờ nổi mà gọi hệ thống: “Vì sao lần nào cũng gặp phải Thời Thích? Chẳng lẽ vì cậu ta là nam chính sao?”

Hệ thống không trả lời, giống như là biến mất.

Ninh Mông nghĩ xa, người bên ngoài lại có suy nghĩ khác.

Đối với sự chống đối của cô, Thời Thích không hé răng, mặt không biểu cảm mà đứng bên ngoài, đối mặt với cái cửa đóng chặt không biết đang suy nghĩ gì.

Ninh Mông nhìn gương xem xét một cái, sờ mặt.

Cô tức giận hừ hừ một tiếng, có bản lĩnh thì anh cứ vào đi.

Ai ngờ, ý nghĩ này vừa mới lướt qua đầu, ngay sau đó, cửa trước mặt cô đã dễ như trở bàn tay mà mở ra.

Ninh Mông kinh hoàng cực độ, xoẹt một cái mà quay đầu.

Không ngờ tới dưới chân bị trượt, cả người té nằm sấp xuống đất.

Chờ đến khi cô hét lên nhắm mắt đợi một lúc, tiếp xúc với đồ thật, mới cẩn thận mở mắt ra, lọt vào tầm nhìn đó là sơ mi của Thời Thích.

Về phần trên tay…

Cô cảm thấy nút áo bị kéo đứt có thể là kiệt tác của mình.

Đã không còn hạt cúc áo, áo sơ mi phanh ra, bên trong lờ mờ lộ khuôn ngực ra, vân da rõ ràng, gầy nhưng rắn chắc mạnh mẽ, đường cong gợi cảm mê người.

Cô lẳng lặng buông tay ra.

Dưới loại tình huống này không phải là muốn làm tới chết cũng không đứt sao?

Vì sao một nắm của cô là đã rách rồi?

Theo sát đó, chỗ bên tai cực kì ấm áp, là giọng nói Thời Thích cố ý hạ thấp nói: “… Em muốn làm gì?”

*****

Mỗi lần hứa.

Đều sẽ huỷ bỏ.

——《Quyển nhật ký nhỏ Thời Thích lén giấu đi》