Cô gái dẫn cô vào đứng ngoài cửa không đi vào, mỉm cười nhìn cô.
Ninh Mông đẩy cửa vào, đập vào mắt cô là một chiếc váy cưới treo trên tường, chiếc váy trắng tinh trang trí vừa đơn giản vừa xa hoa gần như muốn làm mù mắt cô.
Cô lặng lẽ lui ra ngoài, hỏi: “Có phải tôi đi nhầm rồi không?”
Cô gái vẫn đứng đó lễ phép trả lời: “Cô Ninh, đây là phòng thay đồ của cô, cô mau mặc vào đi, nếu kích cỡ không phù hợp thì chúng tôi sẽ sửa lại.”
Ninh Mông nuốt nước miếng, “Các cô đây là cửa hàng đồ cưới à?”
Cô gái gật đầu, “Đúng vậy.”
Chuyện tới nước này rồi sao Ninh Mông còn không hiểu được chứ.
Hồi chiều, thông tin trên sổ hộ khẩu đã biến cô thành một người phụ nữ đã có gia đình, kết quả là bây giờ cô đang ở trong một tiệm áo cưới rồi.
Rõ ràng là Thời Thích làm.
Cô gái kia thấy cô vẫn đang chần chờ liền cổ vũ cô tiến vào thêm lần nữa.
Ánh mắt Ninh Mông dừng trên chiếc váy cưới xinh đẹp, trong lòng vô cùng rối rắm.
Có cô gái nào lại không muốn mặc váy cưới chứ.
Cô nhìn quần áo treo bên trong thì không nhịn được đưa tay chạm lên, suy nghĩ của thiếu nữ trong lòng lại trỗi dậy.
Trước đây cô còn từng nghĩ đám cưới của mình sẽ như thế nào, một nửa kia của mình sẽ có dáng vẻ gì, mình sẽ mặc loại váy cưới nào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn lùi lại.
Lần này cô gái kia không ngăn cản cô nữa, vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ, chẳng qua ánh mắt đã phản bội một vài cảm xúc của cô ấy.
Ninh Mông lại trở về vị trí lúc trước.
Thời Thích đứng trước tủ kính đưa lưng về phía cô, bóng dáng cô đơn lại kiêu ngạo khiến cô có cảm giác cao không thể với tới được.
Nghe được tiếng động, anh quay đầu lại.
Thấy Ninh Mông vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc mới vào, sự không vui hiện lên rõ ràng qua sắc mặt của anh, thậm chí còn có chút kinh hoảng chợt lướt qua.
Hai tay Ninh Mông ở sau lưng xoắn lại với nhau, không dám nhìn thằng vào đôi mắt của anh, lắp bắp nói: “… Anh đã nói là sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ mà…”
Sao tự nhiên bây giờ lại đổi ý rồi.
Một lúc lâu sau, Thời Thích mới lên tiếng: “Tôi không chờ được.”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như quả nho đen láy của cô, “Sau khi kết hôn còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ suy nghĩ.”
Còn việc ly hôn à?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ninh Mông: “……” Trả lại thân phận thiếu nữ chưa chồng cho cô đi!
Cô còn chưa kịp nói gì đã bị nhét vào trong xe cùng với váy cưới, đợi đến lúc cô hoàn hồn lại thì đã đến trước biệt thự rồi.
Người đưa cô về chính là cậu em trai mặc vest đen, thấy bên cạnh cô là hộp đựng áo cưới, con mắt anh ta gần như rớt xuống dưới.
Ninh Mông ngồi phía sau thừ hết cả mặt ra.
Về tới biệt thự cô không nói lời nào, nhìn chằm chằm phòng khách không một bóng người đến phát ngốc rồi thở dài tức giận thêm 10 phút nữa.
Nghĩ lại vẻ mặt cuối cùng của Thời Thích, đột nhiên cô có cảm giác không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng mở hộp ra, chiếc váy cưới được đóng gói tinh xảo bày ngay trước mắt, kích thích đôi mắt của cô, khiến lòng cô run lên.
Một lúc lâu sau, Ninh Mông khép hộp quà lại, nhắm mắt làm ngơ.
Cô lấy điện thoại ra, mới vừa mở thì thấy trang web đẩy lên tin tức nữ sinh đại học bị sát hại mà cô mới thấy hôm qua.
Ngày hôm qua, vì tin này quá đẫm máu nên cô chỉ xem một tí rồi tắt đi, không ngờ hôm nay lại hiện lên trước mắt mình.
Ninh Mông nhân vào tin tức được liên kết.
Bên trên tin tức là một bức tranh đã được gạch mosaic(*) đi, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy máu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết là đẫm máu.
(*)马赛克: hiểu nôm na là che mờ
Bài viết rất dài, có phần tóm tắt sơ lược ở trên đầu.
Nữ sinh bị giết tên là Lục Vũ Kỳ, có lẽ nên gọi cô ấy là nghiên cứu sinh mới đúng, đang học nghiên cứu năm thứ 2, mấy ngày gần đây đều ở trong phòng thí nghiệm.
Ngày xảy ra chuyện, bạn học của cô ấy đều về sớm, chỉ có mình cô ấy ở lại, ngày hôm sau trở lại trường học thì nghe được tin Lục Vũ Kỳ tử vong.
Theo những gì nhân chứng đầu tiên nhìn thấy, Lục Vũ Kỳ chết ở trên đường về nhà, chỗ kia nói là vắng vẻ thì không phải vắng vẻ, nhưng cũng không được tính là phồn hoa, sau 10 giờ tối về cơ bản là vắng người.
Nhân chứng kia vì bán dưa hấu buổi tối nên mới về muộn, anh ta và vợ đang lái xe thì thấy Lục Vũ Kỳ ở ven đường.
Lúc ấy hai người ở trong xe, nhìn ra bên ngoài tưởng cô ấy say quá nên xuống xe muốn gọi dậy, nhưng đến chỗ đèn đường mới phát hiện ra điều không ổn.
Trên mặt đất tối đen là một vòng máu tanh, mà người bị bọn họ nghĩ rằng uống say đã chết rồi, không còn hô hấp.
Hoảng sợ xong hai người chọn cách báo cảnh sát.
Sau khi kiểm tra camera, cảnh sát phát hiện ra Lục Vũ Kỳ chết rất kỳ quái.
“Vui lòng tải về máy để đọc bài viết hoàn chỉnh.”
Ninh Mông: “…”
Đúng là sốt ruột chết người rồi.
Cô lặng lẽ lên Weibo tìm kiếm tin tức có liên quan, quả nhiên bên dưới hiện ra rất nhiều, hơn nữa lướt xuống còn có thể thấy được video.
Video camera đương nhiên là sẽ hấp dẫn người ta nhất.
Không biết là vì sao lại để lộ ra ngoài, dù sao từ bình luận thì đây đúng là video của camera giám sát.
Ninh Mông click mở rồi cẩn thận xem.
Khi Lục Vũ Kỳ xuất hiện trên camera giám sát của đoạn đường này, mọi chuyện vẫn rất bình thường. Trong khoảng thời gian đó, đầu tiên cô ấy gọi điện thoại, sau đó chơi di động thẳng đến lúc sự việc kia xảy ra.
Sắp tới đoạn là thời điểm tử vong, cô ấy bắt đầu nhìn khắp nơi xung quanh giống như đang bị theo dõi.
Không biết là không phát hiện ra có người theo dõi hay làm sao mà cuối cùng Lục Vũ Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô ấy cũng đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Một cô gái đi đường vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm, rõ ràng là cô ấy có kinh nghiệm, lấy từ trong ba lô ra một bình xịt hơi cay cùng với con dao gọt hoa quả.
Nhưng dù như vậy thì điều kì lạ vẫn xảy ra.
Càng đến gần nơi đó, Ninh Mông càng khẩn trương, cô gần như nín thở nhìn chằm chằm vào điện thoại không chớp mắt.
Lục Vũ Kỳ dường như không có phát hiện ra vẫn luôn đi thẳng về phía trước.
Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh kỳ quái phát ra từ chỗ camera giám sát, đương nhiên Lục Vũ Kỳ cũng nghe thấy, quay đầu lại.
Gần như trong nháy mắt, con dao gọt hoa quả trên tay cô ấy trực tiếp bị mở ra và rạch về phía cổ mình.
Lục Vũ Kỳ hiển nhiên là phản ứng kịp, kinh hoảng dùng một cái tay khác bắt lấy tay của mình, đáng tiếc sức lực không thể đọ lại được.
Thời gian trôi qua, con dao gọt hoa quả trên tay càng ngày càng gần mặt cô, chỉ thấy một tia sáng vụt qua, mũi dao đã cắm vào mắt trái của cô.
Máu lập tức trào ra ngoài.
Tiếng thét chói tai
của Lục Vũ Kỳ cũng phát ra.
Ninh Mông bị biến cố bất ngờ dọa cho hết hồn, cô hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, qua một lát mới mở mắt ra.
Khi mở mắt ra lần nữa, Lục Vũ Kỳ đã che đôi mắt lại ngồi dưới đất, máu từ khe hở ngón tay chảy ra không ngừng, nhỏ xuống mặt đất.
Dù là như vậy, cái tay cầm dao gọt hoa quả kia của cô vẫn di chuyển sang những chỗ khác và không hề có ý dừng lại.
Lục Vũ Kỳ bây giờ bị đau đớn vây quanh, làm gì còn hơi sức đi ngăn cản tay của mình, chỉ có thể để nó tùy ý đâm từng nhát một.
Chỉ một lát sau, trên người cô ấy toàn là miệng vết thương.
Cuối cùng Lục Vũ Kỳ vì mất máu quá nhiều ngã trên mặt đất.
Dù vậy, tay cầm dao gọt hoa quả tay cũng không dừng lại mà lại tàn nhẫn đâm thẳng vào đôi mắt còn nguyên vẹn của cô ấy, máu lập tức bắn ra rất xa.
Về sau chỉ có thể thấy được trên màn hình Lục Vũ Kỳ bất tỉnh co giật vài cái, cuối cùng bất động luôn.
Video vẫn chưa kết thúc.
Mặc dù Ninh Mông khá sợ nhưng vẫn cố chống mắt lên xem tiếp, cô rất muốn biết đây rốt cuộc là người hay ma quỷ quấy phá.
Cô không thấy được có quỷ xuất hiện, nhưng không có nghĩa là không có.
Nghĩ một lát, cô vẫn hỏi hệ thống: “Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không? Thứ gì đã giết Lục Vũ Kỳ?”
Bàn tay của Lục Vũ Kỳ không thể có khả năng đột nhiên có ý thức mới đúng, cho dù có ý thức, cũng không cần thiết giết chết chủ nhân, trừ khi là có thứ gì đó thao túng.
Hệ thống nói: “Cái này không rõ lắm, cần phải tới nơi xảy ra chuyện mới có thể xem được, nhưng nguy hiểm lắm, cô đừng nên đi.”
Ninh Mông gật đầu, “Ta không đi.”
Bây giờ cô tránh nguy hiểm còn không kịp, dù hệ thống không nói thì cũng sẽ không đi.
Nhưng cái chết của Lục Vũ Kỳ quá kỳ lạ, hơn nữa còn đẫm máu như vậy, tựa như có huyết hải thâm thù.
Bình luận trên Weibo cũng đều là thảo luận chuyện này.
“Cái cách chết này đáng sợ quá… Có bộ não trong tay của cô ấy sao? Còn một lòng muốn giết chết cô ấy.”
“Từ khi xem cái này, bây giờ tôi cũng không dám dùng dao gọt hoa quả, mấy buổi tối hôm nay cũng không dám đi bộ, toàn ở trong nhà.”
“Không biết kết quả xử lý của việc này sẽ thế nào, tôi đoán video này sẽ bị xóa nhanh thôi, nếu không sẽ gây ra khủng hoảng mất.”
Ninh Mông nhìn lướt xuống rồi trở về trang giao diện ban đầu.
Cô còn chưa kịp làm gì, bên trên đã hiện lên chữ “Video này đã bị xóa”, quả nhiên bị xóa rồi.
Không đợi cô đi tìm lại, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân.
Thời Thích đứng đấy, dáng người thẳng tắp, ánh mắt dừng trên màn hình di động, hỏi: “Em đang xem cái này?”
Việc vừa mới xảy ra một tiếng trước như vậy làm Ninh Mông không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào với anh, trong lòng cô rất khó chịu.
Thời Thích không hề phát hiện ra, anh cau mày, vươn tay khóa màn hình, “Đừng xem.”
Máu tanh như vậy có cái gì đẹp.
Đúng lúc Ninh Mông không biết nguyên nhân, vội vàng ném mấy suy nghĩ lung tung ra sau đầu, nhanh chóng hỏi: “Anh có biết Lục Vũ Kỳ chết như thế nào không?”
Thời Thích nói: “Không biết.”
Lời anh nói rất thẳng thắn, không có chút suy tư nào, Ninh Mông dễ dàng nghe hiểu được ý của anh.
“Chuyện này không đơn giản.” Thời Thích dặn dò.
Ninh Mông thở dài, lại ngửa đầu nhìn anh, “Hay cậu nói cho tôi đi, tôi sẽ không qua đấy xem nữa.”
Thời Thích nhìn cô một cái, “Em có muốn qua cũng không được.”
Ninh Mông: “…”
Bực mình quá, muốn đánh anh.
Tuy Thời Thích nói như vậy, nhưng vẫn kể cho cô một ít tình hình, điều này gián tiếp cho thấy anh sẽ lo chuyện này, nếu không anh sẽ không để trong lòng vậy đâu.
Thì ra con đường kia đã bị chặn lại, chẳng trách nói cô muốn cũng không có cơ hội đi.
Như Thời Thích đã nói, sau khi Lục Vũ Kỳ chết, bên kia đã xảy ra một việc, tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng hiện trường tử vong lại rất kì dị.
Người kia tên Lý Nguyệt Như, không phải học sinh, nhưng tuổi cũng không lớn, chỉ hơn Lục Vũ Kỳ hai tuổi, đi làm ở một xưởng gần nhà.
Sự việc xảy ra sau 3 ngày vụ việc Lục Vũ Kỳ.
Lúc cô ấy tan làm về nhà, vì mải chơi điện thoại liền vô tình đi tới đường cái, tuy không đi giữa đường nhưng cũng khá gần.
Con đường này buổi tối có rất ít xe, phải hơn mười phút mới xuất hiện một hai phương tiện lớn như xe hậu cần vận chuyển hay xe bồn chở xăng dầu.
Mà Lý Nguyệt Như cùng lúc sự việc sắp xảy ra đã cảm thấy có điểm không đúng.
Cô ấy cũng nhìn khắp nơi xung quanh nhưng không phát hiện ra cái gì, cuối cùng chỉ có thể cố tập trung sự chú ý vào di động lần nữa.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô ấy vừa thả lỏng, cả người giống như bị cán bẹp.
Sở dĩ nói là giống bị cán bẹp vì vốn không có xe xuất hiện trên con đường này, mà Lý Nguyệt Như lại nằm trên mặt đất một cách thê thảm, trên người có dấu vết bị kẹp nát.
So với tai nạn xe cộ thì không khác gì nhau, nếu nói có, chỉ sợ cô ấy còn nghiêm trọng hơn, thịt đều bị cuốn tròn, cả người giống như biến thành cái bánh thịt.
Mà từ đầu tới cuối không có một chiếc xe nào xuất hiện.