Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 59



Đại dương rộng lớn mang theo hơi nước bốc lên phía bắc, trải dài từ thánh đường Sagrada Familia đến chuỗi cầu Brigde of Sighs [*]. Sau một thời gian dài âm u, hơi thở xuân hạ đã mang đến lục điạ Châu Âu một màu xanh tràn đầy sức sống. Sỏi cát trên bãi biển nhuốm màu vàng kim, ánh mặt trời rực rỡ rọi lên làn da trắng mịn của những cô gái tạo thành màu lúa mì.

[*] Cầu Brigde of Sighs: Hay còn được gọi là Cầu Than Thở – là một trong những cây cầu nổi tiếng nhất ở Venice, bắc ngang qua kênh đào Palazzo.

Trên cây, nho từ từ tích lũy vị ngọt, ánh nắng mặt trời dồi dào giúp quá trình quang hợp diễn ra thuận lợi hơn, ngoài ra còn có một bó hoa vàng xen lẫn đó là những bông hoa nhỏ màu vàng xanh.

Trong thời gian chờ thu hoạch nho, điều thú vị nhất diễn ra chính là trận chung kết Champions League.

Tại vòng 1/8 của Champions League, Real Madrid chính thức dừng bước sau khi bị Juventus lội ngược dòng.

Vào tháng hai, Barcelona đã đánh bại Juventus với tỷ số 1-0 ở trận tứ kết. Tại bán kết, AC Milan đã có chiến thắng áp đảo (3-0) đầy bất ngờ, tiến thằng vào trận chung kết.

Đây là sự kiện được mong đợi nhất tháng 5, bản quyền phát sóng trực tiếp được bán với mức giá chưa từng có. Người hâm mộ đội bóng đỏ lam cầm cờ lang thang khắp Nou Camp, họ đến từ khắp mọi nơi trên thế giới để cổ vũ cho câu lạc bộ.

Hè đến, mùi thuốc súng ngập tràn lục địa, các phương tiện truyền thông không dám bỏ một vết nhỏ nào.

Các quy tắc của trận chung kết khác hẳn với những trận đấu trước đó. Một hệ thống quy định mới được thông qua, theo đó nếu trong vòng 90 phút mà không có đội nào thắng, trận đấu sẽ bước vào 30 phút hiệp phụ.

Nhưng những điều này dường như không liên quan gì đến tiền vệ số 23 của Barcelona.

Một tuần trước trận đấu, cậu bé tóc vàng đã có một kỳ nghỉ nửa ngày kèm theo một cây kẹo mút vị anh đào. Cậu dậy sớm hơn mọi ngày nửa tiếng để chải chuốt mái tóc mềm mượt của mình, sau đó nhanh chóng thay bộ đồ thể thao bằng một chiếc áo sơ mi và quần jeans. Rijkaard phải xác định tới 3 lần rằng cậu rất đẹp trai thì cậu mới đến sân bay với một nụ cười.

Chỗ ngồi phía sau nhỏ hẹp gần như không thể chứa được chàng trai cao lớn, Carlos cố gắng cong đôi chân dài để có đủ không gian cho chúng.

Tài xế liếc nhìn cậu bé đẹp trai vài lần, ông cảm thấy có phần quen mắt. Cabin trong xe hơi ngột ngạt, điều hòa trong xe thì bị hỏng, Carlos sợ mái tóc vàng óng mượt sẽ bị hỏng nên cậu không dám để tài xế hạ cửa xe xuống.

Người lái xe đỏ mặt, ậm ừ chạy thẳng ra sân bay.

Chiều cao 1m89 cùng đôi chân dài có sức hút vô cùng mãnh liệt. Thân hình của cầu thủ mặc áo sơ mi rất đẹp, tay áo được sắn đến khuỷa tay, cánh tay cơ bắp khẽ lộ ra sau lớp vải màu trắng. Carlos đứng thẳng tắp ở điểm chờ, đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt khiến người qua đường phải nhìn thêm vài lần.

Đồng hồ trong sảnh lớn chuyển đến con số mà cậu trông ngóng, chàng trai tóc vàng xúc động vò đầu, nhìn về phía lối ra bằng đôi mắt háo hức.

Tiếng loa phát thanh ở sân bay vang lên, Carlos chăm chú lắng nghe, đôi mắt cậu sáng lên tựa như những cơn sóng Địa Trung Hải.

Đám đông bước ra, cậu chăm chú tìm kiếm cô gái nhỏ có mái tóc đen dài.

Tô Gia Thanh kết thúc khóa học tại Curtis vào giữa tháng 5, thời gian tiếp theo, cô phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn cho buổi lễ tốt nghiệp. Không dễ dàng gì mới có thể bắt được điểm yếu của Louis, cuối cùng Tô Gia Thanh cũng được phép rời khỏi Philadelphia.

Louis ôm bình rượu vang đỏ một hồi, may mà nó không bị đứa học trò đáng đánh kia đập vỡ. Trời ạ, đây chính là bảo bối mà ông cất giấu suốt nhiều năm qua. Nhiều năm như vậy, ông cũng chỉ dám uống ba ngụm. Sau ba ngụm đó, ông vẫn luôn chờ đến một ngày có thể uống đến mức không say không nghỉ, chính vì thế nó không thể bị vỡ được.

Khi thấy tiểu ác ma xinh đẹp mang chai rượu ra khỏi phòng lưu trữ, trái tim vị quý tộc Tây Ban Nha già nua như muốn vỡ nát. Tiểu ác ma còn đe dọa sẽ ném rơi vỡ chai rượu, nên mấy hôm nay vị quý tộc già không thèm đi bar mà đóng cửa ở nhà để trông chừng rượu đỏ của mình.

“Đồ vô tâm, ta biết thừa thằng ngốc kia chỉ là một cầu thủ, hừ, muốn đi thì đi đi, ta không thèm quan tâm con nữa.” Lão Ngoan Đồng Louis [*] siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Tô Gia Thanh cầm hành lý ra khỏi cửa.

[*] Lão Ngoan Đồng: Là tên gọi bắt nguồn từ Chu Bá Thông – một người già nhưng tính tình ngây thơ, lại hay đùa giỡn như trẻ con.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không thể yên tâm nên đành gọi xe đưa cô ra sân bay, ngồi trên xe, ông cũng không nhừng cằn nhằn: “Nhớ tập luyện cho tốt, đừng có lười biếng. Giúp ta chào hỏi ba mẹ con một tiếng, à, cả bà ngoại của con nữa. Khuyên bà ấy bớt đi coi mấy trận đấu bóng đá lại, cũng đã già rồi mà suốt ngày cứ giống như thiếu nữ.

Trước khi Tô Gia Thanh lên máy bay, khuôn mặt được chăm sóc tốt của Louis hơi đỏ lên, ông nhìn sang chỗ khác, đặt tay lên môi rồi ho: “Việc cuối cùng, chuyện kia, ừm, nếu như không nhịn được thì nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt.”

Tô Gia Thanh suy nghĩ vòng vo một hồi mới hiểu rõ, cô liếc nhìn ông lão đang lúng túng, làm mặt quỷ với ông: “Con không giống thầy đâu, bọn con rất trong sáng.”

“Trong sáng, ta có chỗ nào không trong sáng?” Louis trợn mắt nói, “Phải nhớ những gì ta dặn, đừng có nhất thời bốc đồng.”

Tô Gia Thanh đánh giá ông từ trên xuống dưới, sờ sờ cằm nói: “Được rồi, được rồi, con biết rồi.”

Trước khi xoay người, cô tặng cho nghệ sĩ dương cầm một cái ôm: “Con hứa, con sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm đẹp nhất. Đến khiquay về, nhất định con sẽ tặng người một bản piano có thể khiến người hài lòng.”

Louis vuốt mái tóc dài của cô, Lễ Phục Sinh năm nay ông đã nhận được món quà tốt nhất. Thượng đế đã ban tặng cho ông một chiếc áo bông tri kỷ. Mặc dù đôi khi cô rất ầm ĩ, rất đáng giận, có khi lại gây rắc rối, nhưng bất tri bất giác cô đã lớn lên bên cạnh ông giống như đứa cháu gái nhỏ. Mái tóc dài tựa như gấm vóc đung đưa ở lưng.

Thời gian luân chuyển theo vòng tuần hoàn, vài xuân hạ thu đông trôi qua, họ đã cùng nhau trải qua 6 Lễ Phục sinh. Ở thành phố Philadelphia nhộn nhịp, nhà ông có một cô con gái sắp trưởng thành.

Louis vẫy tay với người học trò nhỏ. Ông hy vọng người học trò tốt nhất của mình sẽ có được một tình yêu đẹp nhất thế giới. Khi những phím đàn đen trắng nhảy lên, ai đó sẽ tặng cô một bó hoa, ai đó sẽ vì cô mà vỗ tay tán thưởng.

Máy bay đã bay rất lâu, băng qua Đại Tây Dương, những đám mây trong tầng đối lưu ở độ cao 10.000 mét được nhuộm một màu sắc tuyệt đẹp.

Tô Thanh Gia đeo khăn bịt mắt, “Rania” sẽ đưa cô đến thung lũng của tình yêu.

Thành phố vĩnh cửu tiếp tục kéo dài nền văn hóa lộng lẫy trên bán đảo nước Ý suốt hàng ngàn năm. Nước sông Tevere [*] đã nuôi dưỡng vùng đất màu mỡ này, khí hậu Địa Trung Hải mang đến cho Rome những mảng màu sắc lãng mạn. Từ tháng tư đến tháng sáu hàng năm, khách du lịch sẽ đến đây rất đông.

[*] Tevere: Là con sông dài thứ ba ở Ý. Sông bắt nguồn từ dãy núi Appennini ở Emilia-Romagna, có chiều dài 406 km từ Umbria và Lazio đổ ra biển Tyrrhenus. Tevere có lưu vực khoảng 17.375 km vuông, là nguồn cung cấp nước chính cho thành phố Roma ở hạ lưu bên bờ đông của sông Tevere.

Vừa ra đến sảnh lớn, Tô Gia Thanh liền nhìn thấy Carlos giữa đám đông. Giữa đám đông, chiều cao của cậu chả khác gì hạc lạc giữa bầy gà, mái tóc vàng ươm vô cùng bắt mắt.

Chàng trai tóc vàng nhạy bén giống như rada, cậu lập tức tập trung sự chú ý vào cô gái ở ngay lối ra. Sợ Tô Gia Thanh không nhận ra mình nên cậu vội vẫy tay với người trong lòng.

Sự ngạc nhiên đã bị vùi lấp trong cái ôm chặt, Tô Gia Thanh chôn trong lồng ngực rộng lớn của cậu, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương của cỏ.

“Bella, anh rất nhớ em.” Carlos khom người, nói nhỏ bên tai cô như những cánh hoa nở dọc bờ biển.

Bella nghiêng mặt, lỗ tai đặt lên ngực trái, cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu: “Em biết, vì thế em mới ở đây.”

Carlos ôm cô thật chặt, đôi mắt cô đẹp như những bông hoa đào mang theo sự ấm áp của những cơn gió.

“Anh thật sự rất vui vì em đã đến, anh sẽ vui đến vài ngày mất.” Lỗ tai Carlos run lên, lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào trên mặt lộ ra: “Bella, anh rất vui, rất vui, làm sao bây giờ, anh không biết phải nói thế nào.”

Tô Gia Thanh đánh vào lồng ngực cậu một cái, cậu không hề cảm thấy đau, ngược lại cô lại tự làm đau mình: “Không phải anh đang nói chuyện với em à?”

Cô nhìn chàng trai tóc vàng bằng đôi mắt lấp lánh khó nói lên lời, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ lần gặp mặt trước, mặc dù họ có gọi video cho nhau nhưng cách một tấm màn hình sao có thể bằng gặp mặt trực tiếp. Cô gái 15 tuổi bắt đầu lộ ra sự quyến rũ của mình, chàng trai tóc vàng bị cô mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.

Thấy cậu không nói lời nào, Tô Thanh Gia giãy giụa thoát ra, lúc đó cô mới thấy được dáng vẻ ngốc nghếch của cậu. Cô đưa bàn tay nhỏ bé chọc chọc vào ngực cậu: “Mau hoàn hồn, chúng ta ra ngoài trước đi, ngồi máy bay quá lâu khiến em có chút mệt mỏi.”

Carlos đỏ mặt thẹn thùng, cậu yên lặng kéo vali: “Mang nó theo, anh đi đặt khách sạn cho em.”

Tô Thanh Gia chủ động đưa tay cho cậu nắm chặt, chàng trai tóc vàng cảm thấy cuộc sống này thật là đẹp ~~~

Ở Philadelphia trời vẫn còn hơi lạnh nên trước khi lên máy bay Tô Gia Thanh đã mặc váy dài với áo len hở cổ. Cô cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo len ra.

Carlos nắm bàn tay trắng nõn của cô gái, kìm nén sự xúc động xuống, coi đó như chiếc vòng tay mà cậu ngày ngày mang theo bên mình.

Cậu vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn lén búp bê của mình. Chiếc váy màu xanh nước biển lộ ra sự thuần khiết động lòng người, chiếc áo len trắng của cô rất hợp với áo sơ mi trắng của cậu. Carlos im lặng nhận định đây là đồ đôi, chắc chắn là do bọn họ tâm ý tương thông nên mới mặc hợp đến vậy.

Cứ suy nghĩ như vậy một hồi, cậu khẽ cười thầm.

Tô Gia Thanh không biết vì sao cậu lại cười ngây ngô đến vậy, tuy nhiên khi nghe thấy tiếng cười của cậu, mặc dù có hơi ngốc nghếch nhưng cô lại rất yêu thích. Bàn tay cậu to đến mức có thể ôm trọn bàn tay cô.

Tựa như coi cô là trân châu mà nâng niu giữ gìn.

Lòng bàn tay Carlos bị cô gãi nên hơi ngứa, trái tim cậu cũng nhộn nhạo theo. Ngọn gió ôn hòa thổi tung mái tóc cô gái, cậu thoáng ngửi được mùi hương tựa hoa hồng.

Say đắm đến thế, ngọt ngào đến thế.

Trên bán đảo tiếp giáp với Tây Ban Nha này, cô gái bay vào vòng tay của cậu. Khoảng thời gian không thể gặp nhau biến thành thứ rượu ngon tốt nhất. Trái cây trên giàn nho bắt đầu tỏa ra mùi ethylene, bước chân của mùa thu hoạch nhẹ vang bên tai.

Nhìn khuôn mặt đỏ hết toàn bộ của cậu, Tô Thanh Gia ngọt ngào nói: “Anh có thể đoán được em đang cảm thấy thế nào không?”

Carlos không dám nhìn vào mắt cô, đầu cậu đong đưa như trống: “Có lẽ, có lẽ là khá tốt.”

“Vậy anh mau cúi đầu xoay người đi.”

“Hả?”

“Đã lâu không gặp, nhưng tại sao em càng ngày lại càng…. thích anh hơn.” Tô Gia Thanh đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của cậu. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi lời nói của cô được đưa vào tai cậu bằng hơi thở giữa răng môi.
— QUẢNG CÁO —