Dù sao mọi chuyện đều do tên bạch tuộc kia gây ra, thứ nhất gã bị bắt khi là người của Tường Phi, hơn nữa hai trư ca tham ăn bụng phệ kia cũng là bà con nhà mẹ của Tường Phi, nói tới nói lui những chuyện này đều kéo theo Tường Phi bị liên luỵ không ngừng.
Thiên kim của tổng tài Tường Phi cũng là một cô nàng hiểu chuyện, mặc dù trước đó bị lời ngon tiếng ngọt của tên bạch tuộc che mắt, nhưng sau khi nhìn rõ lòng lang dạ thú của tên bạch tuộc, liền cực kì dứt khoát cắt đứt, lại thu xếp chứng cứ tham ô của đối phương để giao cho cảnh sát. Sau này nàng và khuê mật cùng đến thăm A Liên và Maria, biểu đạt sự xin lỗi của các nàng đối với mấy cô.
Từ trước đến nay phụ nữ thông hiểu phụ nữ, rất nhanh A Liên và Maria đã tha thứ đối phương, dù sao mọi chuyện đều do tên bạch tuộc làm, vị thiên kim này cũng là một người bị hại đáng thương. Hơn hết ta nghĩ, nếu như ta là một nữ nhân, người khác đưa tới một tủ đầy quần áo và trang sức để nhận lỗi, ta cũng sẽ ném quách thù hận lên chín tầng mây.
Lấy tư cách là người bị thương nghiêm trọng nhất trong chuyện này, tin tức ta và quản lý cũng được truyền đi, mấy ngày nữa đối phương sẽ đến phòng bệnh thăm viếng. Thư ký tổng tài lưu lại nói, bảo chúng ta “chỉnh sửa bản thân kĩ càng”, “chú ý hình tượng”, đừng để lúc người ta thăm bệnh lại làm “động tác kỳ kỳ quái quái” gì, ta suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra ta và quản lý có thể “chỉnh sửa” cái gì.
Tại chỗ.
Lúc thiên kim của tổng tài Tường Phi và khuê mật của nàng đến thăm, ta đang một tay ôm quản lý một tay cầm chén cháo ngon ngọt khuyên y rồi đút cháo cho y. Hôm nay không biết y bị làm sao, lúc buổi sáng thì ỉu xìu, vừa nãy đo nhiệt độ cơ thể thấy sốt nhẹ, bác sĩ không dám cho y thuốc, nói bây giờ dạ dày y không tốt, uống thuốc cảm mạo sợ càng kích thích, cho nên căn dặn ta mặc nhiều quần áo đắp thêm mấy lớp chăn cho y, tuyệt đối đừng để nhiệt độ tăng lên. Y vì lên cơn sốt cũng không có khẩu vị ăn uống, y nói trong miệng mình không có mùi vị, cũng không muốn ăn gì. Ta đâu thể để y như vậy, vội vàng vừa ôm eo vừa vỗ lưng dỗ cả buổi, lúc này mới uể oải bằng lòng ăn một chén nhỏ.
Ta lại thấy mình làm như vậy không có cái gì không bình thường, thế nhưng khi vị thiên kim của tổng tài Tường Phi và khuê mật của nàng thấy một màn như vậy vẻ mặt rõ ràng đều trở nên khó hiểu.
Phải nói khuê mật của thiên kim tổng tài Tường Phi lại cũng không phải là người xa lạ, cơ duyên xảo ngộ lại là Lâm Bình Nước!
Nghĩ đến cũng là, hai người bọn họ một là con gái một của tổng tài ở Tường Phi, một là hòn ngọc quý trên tay của đổng sự ở Hằng Xuyên, gia thế hai ngươi tương đương nhau, tính cách và bề ngoài cũng xấp xỉ nhau, tự nhiên sẽ thân nhau một chút.
Sau khi ta thấy Lâm Bình Nước có hơi áy náy, trên thực tế bây giờ nghĩ lại, quả thật nàng chưa làm ra chuyện gì. Nghĩ một tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng như nàng, có thể bất chấp địa vị cao quý mà coi trọng ta, theo lý thuyết là phúc ta phải tu 800 kiếp mới có được. Thế nhưng ta thật sự chưa từng gọi điện cho nàng, ngày đó nàng khăng khăng tới tìm ta “nói rõ ràng” thì ta vì chuyện của quản lý và phó tổng mà tâm phiền ý loạn, không nói được lời hay ho gì với nàng, thật là cực kỳ thất lễ. Hơn nữa sau đó trực tiếp bỏ rơi nàng một mình ở Hoa Chúc Dạ, đối với lòng tự ái của nàng mà nói, đúng thật là một đả kích rất lớn.
Ta mắt thấy nàng không nói tiếng nào kéo kéo cái túi xách bên người thiên kim Tường Phi, trên mặt mang một biểu cảm suy cho cùng là biểu cảm nói không nên lời, nhìn chằm chằm chén cháo trong tay ta, ánh mắt có chút hung hăng, lại có chút bất đắc dĩ, còn giống như mang theo một chút buông bỏ và thoả hiệp… Ta năm lần bảy lượt dùng ánh mắt ra hiệu nàng “ra ngoài nói chuyện”, thế nhưng mắt ta nháy đến rút gân luôn rồi, nàng cũng không thèm liếc ta một cái.
Vẻ mặt của thiên kim Tường Phi rất là lúng túng, chắc chắn nàng cũng nghe được từ chỗ người nào đó nói vị hôn phu của nàng cùng quản lý chúng ta là một đôi tình nhân đồng chí, nhưng cuối cùng mỗi người một ngả.
Ta tin rằng bây giờ nàng nhất định cực kỳ hối hận bản thân lại có thể mắt mù ngắm trúng phải một tên gay lừa cưới, toàn tâm toàn ý nỗ lực chỉ nhận lại được sự lừa dối. Hơn nữa bây giờ nàng vì danh dự công ty lại bị bức tới đây gặp tình nhân cũ của vị hôn phu, trong lòng ắt hẳn cực kỳ khó chịu.
Quản lý không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng hơi cúi đầu, đối với ý ám chỉ trong lời nói của thiên kim Tường Phi sẽ trả phí giữ im lặng, y cũng bày tỏ rõ ràng bản thân không muốn.
Thiên kim Tường Phi thấy quả thật không còn lời nào để nói, đành phải vội vã ngồi một lát liền rời đi.
Mắt thấy Lâm Bình Nước cũng muốn rời đi theo, ngay tức khắc trong lòng ta thấy khẩn trương, ta còn nợ nàng một lý do từ chối và một tiếng xin lỗi nữa. Ta gấp rút từ trong phòng bệnh đuổi theo, cuống cuồng giữ tay nàng lại: “Tiểu thư Lâm, tôi muốn nói với cô một lời…”
Nàng trực tiếp đẩy ta ra, hung hăng trừng ta một cái, nhưng ta tin chắc ta thấy được ánh lệ trong mắt nàng.
“Câm miệng đi đồ gay,” nàng không chút khách khí mắng: “Đi ôm trứng quản lý của anh mà chơi đùa đi!”
“Ai, ai nói tôi là gay?” Ta gấp gáp lên, ngay cả lời cũng nói không rành mạch.
“Anh lừa ai? Anh có mắt nhìn hay không, nếu nói không phải là thích đối phương, thì trên đời này đâu có một thằng đàn ông nào, móc tim móc phổi đối tốt với một thằng đàn ông khác như thế?!”
Dứt lời nàng không chờ ta giải thích, hất mái tóc dài, kéo thiên kim Tường Phi cùng nhau hùng dũng oai vệ đi ra khỏi bệnh viện.
Ta ngốc nghếch đứng tại chỗ như vậy, nhìn bóng lưng của hai nàng mà suy nghĩ đều loạn thành một mớ tùng phèo: “Có ý gì, vì sao Lâm Bình Nước lại cảm thấy ta là GAY, còn nghĩ ta và quản lý là một đôi chứ? Đừng nói giỡn… Ta làm sao có thể thích đàn ông, ta làm sao có thể thích quản lý được chứ.”