Chỉ mới liếc mắt một cái, chỉ nhìn đôi mắt hoa đào đen láy và thân hình thon dài của chàng ta, Nhụy Bạch Y đã phán đoán ra người này không phải ai khác, mà chính là Mã Đại Nhuận, à không phải, là Ngụy Nhuận.
Nàng đã gọi cái tên này suốt ba năm ròng, nhất thời chưa sửa miệng ngay được.
Tới đây nàng mới chợt bàng hoàng, hóa ra nàng đã sống ba năm cùng Mã Đại Nhuận trong kiếp trước. Trong đầu nàng vẫn còn những nhân vật sống động ấy: Mã Thúy Hoa, Mã Cẩu Đản, mấy đứa cháu trai cháu gái nói bập bõm ê a chưa rõ của Mã Đại Nhuận.
Mà trong kiếp Hoàng Phủ Nhuận đầu tiên, nàng chỉ ở chung với chàng hơn ba tháng.
Không biết nàng sẽ ở chung với cái anh không-biết-là-gì-Nhuận này bao lâu đây.
Nhưng thôi, bây giờ Nhụy Bạch Y cũng không có thời gian để nghĩ kĩ và cân nhắc vấn đề này, bởi vì nàng cảm nhận được một luồng sát khí đậm đặc tỏa ra từ người đàn ông áo đen kia, và cả cái lạnh buốt giá của buổi đêm.
Đôi mắt hoa đào của người đàn ông nhìn nàng đăm đăm, mắt chàng hơi híp lại, dường như thấy hơi ngỡ ngàng vì nàng không hôn mê mà vẫn còn tỉnh táo. Mắt chàng đối diện với mắt nàng, nương theo ánh đuốc chớp tắt, Nhụy Bạch Y thấy một lưỡi dao màu bạc lóe lên từ cổ tay xanh trắng của chàng.
Hơi thở của nàng không khỏi chậm lại một chút. Cho dù người đàn ông trước mắt vô cùng quen thuộc, nhưng ánh mắt xa lạ nghiêm nghị và sát ý của chàng cũng khiến Nhụy Bạch Y cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nếu như có thân thể tiên tu thì tất nhiên là nàng không sợ. Nhưng với kinh nghiệm từ thế giới thứ nhất, nàng biết mình vượt thời không đến đây rồi thì không thể sử dụng tất cả tu vi và pháp thuật. Lúc này thân thể hiện tại còn đang trúng độc, không có sức lực gì, nàng nhìn người đàn ông áo đen đang tiến lại gần mình từng bước một, nghĩ thầm: Nếu nàng bị chàng giết tại đây; thì liệu đời này Ngụy Nhuận có lịch kiếp thất bại luôn không nhỉ?
Thiên Hoàng nói Thái Tử trải qua chín kiếp, nàng phải chiếm được tình cảm chân thành trong mỗi kiếp đời của Thái Tử mà không thất bại lần nào thì mới được.
Trong khoảnh khắc con dao găm trong tay người đàn ông áo đen lia tới, Nhụy Bạch Y bèn mở miệng, “Đừng giết ta……”
Nàng không cố ý cất giọng mềm mại yếu ớt. Ở bên Ngụy Nhuận, ngoài lúc trên giường thì nàng chưa từng mở miệng khẩn cầu chàng điều chi. Chẳng qua nàng trúng độc, nên giọng nàng cũng mất sức theo, thành ra có hơi…… lả lơi.
Con dao găm kia dừng lại, dí sát vào cổ nàng. Nhụy Bạch Y ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của người đàn ông áo đen.
Tuy rằng người đàn ông bị một câu rất đỗi đơn giản của nàng làm khựng lại, nhưng mắt chàng vẫn mang sự lạnh lẽo đến xương tủy, như thể muốn để nàng trải nghiệm cảm giác sợ hãi trước khi chết.
Môi nàng mở ra, chuẩn bị nói thêm câu nữa. Cằm nàng lại bị hai ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, lực tay của chàng không nhẹ, chàng bóp làm nàng phát đau. Giọng nói trầm thấp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên, “Đừng tưởng bề ngoài cô đẹp mà ta không giết cô, ta là sát thủ vô tình máu lạnh, sẽ không xuống tay nhẹ nhàng đâu.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Sát thủ máu lạnh……
Sao lại biến thành sát thủ rồi?
Nhụy Bạch Y còn đang đắm chìm trong quan hệ với Mã Đại Nhuận, nhất thời chưa điều chỉnh lại được. Rõ ràng không lâu trước đây, người đàn ông trước mặt còn vận áo gấm màu nâu, áo mũ chỉnh tề, đầu đội mũ cánh chuồn, chỉ cần hôm nào ở phủ nhàn rỗi là sẽ quấn quít bên nàng, ôm nàng nói mấy câu bậy bạ không đứng đắn hoặc mấy lời âu yếm sến súa. Bây giờ chàng lại thay bộ quần áo đen nghiêm túc, khí chất lạnh lẽo áp bức, lúc chàng đến gần, nàng còn có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi trên người chàng.
Nhụy Bạch Y nhìn chàng, mở miệng nói: “Vậy phải làm thế nào huynh mới không giết ta?”
Người đàn ông áo đen nắm chặt cằm nàng, híp mắt lại, “Nhận tiền của người, trừ khử thay người. Đêm nay cô nhất định phải chết.”
Lưỡi dao trên cổ càng dí sát hơn, Nhụy Bạch Y nghe thấy tiếng “Xẹt” nho nhỏ, đó là tiếng vũ khí bén nhọn xé rách lớp da của nàng, làm máu chảy ra.
Người đàn ông áo đen lại nói: “Ta thấy nhiều đàn bà đẹp rồi, đừng hòng quyến rũ ta. Sát thủ máu lạnh sẽ không dễ dàng bị mê hoặc, ta khuyên cô ngoan ngoãn chút vào, cất tâm tư ấy đi.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Vậy thì chàng giết đi, lảm nhảm lắm thế làm gì.
Chung quy nàng vẫn không thể chết được, không thì cái anh Ngụy Nhuận này sẽ thua kiếp này mất. Nhụy Bạch Y nhắm mắt, kìm cảm xúc cạn lời lại, nói: “Vậy các hạ có thể nói cho ta, là ai đã phái huynh tới giết ta được không?”
Trước mắt, nàng chỉ có thể thử kéo dài thời gian cái đã.
Người đàn ông áo đen nói: “Cô không có quyền được biết.”
Không bao lâu sau khi chàng dứt lời, Nhụy Bạch Y còn chưa phản ứng gì, người đàn ông áo đen đã buông cằm nàng ra, dán sát dao găm vào cằm nàng. Chàng nâng cằm nàng lên, nàng có thể thấy đuôi mắt chàng hơi hạ xuống, chàng lại nói: “Thấy cô sắp chết, ta nói cho cô cũng không sao.”
Như thể không chịu nổi ánh mắt của nàng, người đàn ông áo đen nhìn qua chỗ khác, rồi lại quay về rất mau. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, không cam lòng yếu thế.
Chàng lạnh giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Người đàn ông áo đen lại nâng cằm nàng lên chút nữa, ngón tay đưa ra quệt qua cổ nàng, quét lớp máu đi. Sau đó chàng đặt ngón tay lên môi nàng, cọ ngón tay vào lòng môi nàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Nếm thử đi, máu ngọt lắm, đặc biệt là máu của chính mình, ấy là ngọt nhất.”
Cho dù không thấy được đôi môi của chàng trai, Nhụy Bạch Y cũng biết đằng sau tấm vải che kia, chàng ta đang nở nụ cười, một nụ cười đen tối ác độc.
Bấy giờ chàng mới tiếp tục trả lời câu hỏi của nàng: “Trong giới của chúng ta, chúng ta chỉ nhận đơn thôi. Thân phận của người mua là thứ được giữ bí mật kĩ nhất, chỉ được nắm trong tay một kẻ.”
Nhụy Bạch Y bèn hỏi ngay: “Kẻ nào?”
Người đàn ông áo đen nói: “Tay săn Sấm Sét, làm việc nhanh nhẹn, hoành hành không sợ một ai.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Kẻ đó là ai?” Nhụy Bạch Y không ngại tiếp tục kéo dài thời gian.
Người đàn ông áo đen quả nhiên lại trả lời nàng: “Là ông chủ của cục sát thủ chúng ta.”
Nhụy Bạch Y: “……” À.
Con dao ở cằm lại di về cổ nàng, vỗ vỗ, “Con gái dòng chính của phủ Hầu cơ kia à, đêm nay, cô sẽ là vong hồn dưới lưỡi dao của ta.”
Đôi mắt ngập nước của Nhụy Bạch Y lộ vẻ yếu ớt, nàng thử giả bộ đáng thương, “Thiếp không muốn chết……”
“Không muốn chết cũng phải chết.” Con dao trong tay người đàn ông áo đen di đến động mạch của nàng, chỉ cần chàng cắt nhẹ một cái là nàng sẽ ngọc nát hương tan.
Nhụy Bạch Y không biết mình có thể nói gì được nữa, nàng chỉ cảm thấy rất mệt, bởi vì cổ nàng đang chảy máu, máu đã chảy đến ngực, nàng mất sức rất nhanh.
Đúng lúc này, con dao trong tay người đàn ông bỗng buông lơi, chàng lại nắm cằm nàng, “Nhưng thôi, chỉ cần cô thỏa mãn một điều kiện của ta, ta cũng có thể không giết cô.”
Đôi mắt hoa đào lạnh nhạt kia lại híp lại, khóe miệng sau tấm vải đen khẽ nhếch lên.
“Điều kiện gì?” Nhụy Bạch Y hỏi.
Người đàn ông nói: “Cho ta…… hôn cô một cái.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Lực véo trên cằm nàng lại tăng thêm, “Có được không?”
Nhụy Bạch Y đột nhiên thấy mặt mình đen thùi lùi. Nàng đã là con cá nằm trên thớt của chàng, chàng có giết nàng dễ như trở bàn tay, huống chi chỉ là hôn nàng một cái. Chàng lại còn hỏi nàng có sẵn lòng không ư?
“…… Được.” Câu trả lời của Nhụy Bạch Y thật ra nghe hơi cạn lời, vậy mà trong mắt người đàn ông kia, chàng lại cho rằng nàng đang trả lời rất là gian nan.
Người ta chính là con gái dòng chính của phủ Hầu, tất nhiên sẽ ghét bỏ một kẻ liếm máu trên mũi dao như chàng.
“Chỉ cần hôn một cái thôi là được, cho ta hôn một cái, ta sẽ buông tha cô ngay!” Cái tay đang bóp cằm nàng của người đàn ông áo đen buông ra, con dao chàng cầm cũng cất về tay áo
Chàng nhìn gương mặt của Nhụy Bạch Y, cái đầu che khăn chậm rãi ghé sát vào.
Nhụy Bạch Y: “……”
Kẻ trước đấy từng nói “Đừng tưởng bề ngoài cô đẹp mà ta không giết cô” là ai hả?
Người đàn ông kề tới má nàng, nhíu mày, mới ý thức được nửa mặt mình còn bị che kín, bèn nói: “Nhắm mắt lại.”
Nhụy Bạch Y nhìn chàng, nhắm mắt lại theo lời chàng.
Nàng nghe thấy tiếng động rất nhỏ khi chàng trai áo đen tháo khăn che mặt xuống. Không lâu sau, hơi thở lạnh lẽo mang theo mùi máu tươi kề sát lại gần. Nhưng đã qua một lúc lâu mà Nhụy Bạch Y vẫn không cảm nhận được đôi môi kia dán vào.
Nàng không còn kiên nhẫn đợi nữa, bèn mở mắt ra. Nàng phát hiện cái mặt bự giống Ngụy Nhuận như đúc kia đang cách mình nửa tấc. Chàng đang ngắm nàng tỉ mẩn, dường như muốn nhìn kĩ từng lỗ chân lông trên mặt nàng.
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng thở hắt ra một hơi, chỉ có thể phí sức mình rướn mặt gần thêm, chủ động dán môi mình lên môi chàng
Người đàn ông áo đen: “………”!
Nàng tận mắt thấy cái mặt bự kia đỏ từ tai đến cổ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Không rõ đã yên lặng bao lâu, chàng mới nhếch môi, cười nói: “Vì mạng sống, thiên kim của phủ Hầu cũng liều mạng quá nhỉ.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Người đàn ông áo đen nhìn tơ máu vẫn còn rịn ra từ cổ nàng, đột nhiên nhíu mày. Chàng lập tức lấy dao găm xé một mảnh vải trên bộ đồ đen của mình, quấn lên cổ nàng.
Thấy thần sắc sốt ruột và động tác nhanh nhẹn kia, nếu không phải chàng còn buộc một cái nút sau cổ nàng, thì Nhụy Bạch Y sẽ hiểu lầm là chàng muốn siết chết nàng.
Người đàn ông áo đen làm xong chuyện này thì lần tay vào thau tắm. Lúc nàng tưởng chàng tính làm bậy, nàng lại nghe thấy chàng nói: “Nước lạnh, để ta bế cô ra.”
Nhụy Bạch Y:?
Hình như chàng tưởng nàng thẹn thùng, nên nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú với thân thể quý báu của cô đâu!”
“……” Ờ.
Người đàn ông cầm lấy chiếc khăn tắm màu lam trên tấm vách ngăn, chàng nhấc cánh tay ngọc bóng loáng của Nhụy Bạch Y lên, vớt nàng ra khỏi nước chỉ trong nháy mắt. Đoạn, chàng ném khăn tắm qua, dùng chiêu thức lạnh lùng điệu nghệ quấn nó quanh người nàng rồi bế ngang eo nàng lên.
Sương phòng quá lớn, chàng nhất thời chưa tìm được giường nàng, nhưng chàng thấy cách đó không xa có một cái sạp để hương xông, bèn bế nàng đến đó.
“Có kẻ bỏ thuốc mê trong nước.” Người đàn ông áo đen nói.
Chàng nói xong câu này, lại lấy một chiếc áo của Nhụy Bạch Y xuống từ trên giá, khoác lên người nàng, che khuất hai bả vai trắng như tuyết của nàng.
Nhụy Bạch Y vừa được bế lên khỏi nước, tóc còn ướt đẫm, nàng không khỏi run lên một cái. Nàng quấn chiếc áo trên người chặt thêm.
Động tác này ở trong mắt người đàn ông áo đen lại thành nàng đang sợ chàng sẽ xâm phạm thân thể nàng.
Cằm nàng lại bị nắm lấy, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Sát thủ máu lạnh cũng không ham mê sắc đẹp, ta tha mạng cho cô chỉ là vì ta nhân từ, cô đừng có nghĩ linh tinh.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Vậy mới nãy kẻ hôn nàng là ai.
Chàng trai buông nàng ra, lại nhấc khăn lên che mặt, lạnh nhạt nói một câu không chút lưu luyến: “Cô may mắn lắm đấy.”
Chàng xoay người nhảy lên, dáng người rắn rỏi nhảy lên xà nhà, biến mất trong đêm tối. Vầng trăng ngoài cửa sổ buông lơi, như thể sắp rơi xuống.
Nhưng chỉ một lát sau, người đàn ông áo đen kia lại quay lại. Chàng nhảy xuống bên cạnh chiếc sạp, nhòm nàng chòng chọc, giọng lạnh như băng: “Cô, là người đầu tiên sống sót dưới lưỡi đao của ta.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Bóng dáng màu đen lại bỏ đi, không bao lâu sau, chàng lại nhảy về, ném một lọ thuốc vào lòng nàng, “Chảy máu nhiều quá sẽ chết đấy, nhớ bôi thuốc.”
“Mạng cô là của ta, ta không lấy, Diêm Vương cũng không được phép lấy.”
Bóng đen lại rời đi không chút lưu luyến, bóng lưng vừa lạnh lùng lại vừa vô tình.