Thường Xảo Xuân đã dọn dẹp một cái bàn làm bàn học cho Nhụy Bạch Y trong căn phòng be bé kia, mợ còn mua cho cô một cái đèn bàn nhỏ để lên đấy.
Lúc Nhụy Bạch Y về đến nơi, Thường Xảo Xuân còn đang lau bể phun nước ở bên ngoài, cô móc bài tập về nhà từ trong cặp sách ra làm.
Trời đã hơi tối rồi, chỉ dùng đèn trong phòng thì không đủ sáng, cô bấm chiếc đèn bàn, bật đèn bàn lên, một quầng sáng trắng nhỏ lập tức hắt lên nửa người trên của cô.
Nhụy Bạch Y nhìn đề bài trên sách bài tập, chẳng hiểu nổi câu nào.
Cô cắn đầu bút, gọi con rồng thần nhỏ ra.
Năm cái vuốt của rồng thần nhỏ đặt lên quyển sách bài tập, nó ngắm nghía quyển sách bằng đôi mắt xoe tròn màu vàng kim, suýt ngất xỉu. Nó cào cào râu rồng, tỏ vẻ hối lỗi ra mặt với Nhụy Bạch Y, hơi rầu rĩ, “Cái này con cũng không hiểu ạ.”
Nhụy Bạch Y biết ngay kết quả sẽ thế này, cô đành nhấc cái thân béo mầm của rồng thần nhỏ ra, tự mình nghiên cứu.
Rồng thần nhỏ quẫy quẫy cái đuôi, cuộn thành một cục rồng tròn, ngủ cạnh cuốn từ điển Tân Hoa rất dày của Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y làm bài tập nửa tiếng, thành công ngủ gật trong lúc làm bài. Hơn nữa suốt nửa tiếng làm bài này, cô chỉ miễn cưỡng làm xong một bài toán.
Lúc quay về phòng, Thường Xảo Xuân vỗ lưng gọi cô dậy, bảo cô lên giường mà ngủ. Nhưng ngày mai đã phải nộp bài tập về nhà rồi, chưa làm xong thì Nhụy Bạch Y thấy khó chịu trong lòng. Cô lắc đầu, nói muốn làm cho xong bài tập về nhà.
Thường Xảo Xuân thấy cô nghiêm túc hơn thì rất vui vẻ. Mợ làm lụng cả ngày cũng mệt mỏi, nên cũng kệ cô. Mợ tự rửa mặt lên giường nằm trước, để ánh đèn bàn làm bạn với Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ một lát, móc di động ra, ấn vào WeChat, lại ấn vào avatar của Tóc Búi.
Tôn Tiêu Từ đang nằm trên giường ôm di động xem phim ma, sợ tái tê da đầu, duỗi thẳng mũi chân. Đột nhiên một tin nhắn WeChat nhảy ra trên màn hình, cô bạn sợ tới mức run lên.
Cô bạn vỗ vỗ ngực mình. Nếu phải đứa khác thì cô bạn sẽ không mở ra đọc ngay đâu, xem hết phim ma rồi tính tiếp, nhưng thấy là Bạch Nhụy Nhụy, cô bạn lập tức tạm dừng phim ma lại, mở WeChat ra xem, nói thầm trong dạ: Bạch Nhụy Nhụy nhất định là lo lắng quá ngủ không yên nên muốn tìm người tâm sự, mình phải trò chuyện với bạn ấy, bảo bạn ấy đừng lo lắng.
Ban nãy phòng kí túc của cô bạn đã bàn tán về vụ ban ngày, cũng vừa mới ngưng câu chuyện thôi.
Bạch Nhụy Nhụy: [ Cậu ngủ chưa? ]
Tôn Tiêu Từ: [ Chưa nè, nhéo mặt.jpg]
Tôn Tiêu Từ: [ Sao zị á? ]
Thấy bên kia mãi mà chưa rep lại, thông báo toàn hiện đối phương đang nhập chữ, Tôn Tiêu Từ mím môi, bắt đầu gõ chữ.
[ Nhụy Nhụy, cậu đừng sợ, không sao đâu!! Cậu chỉ giẫm nhẹ một cái, cái di động kia không phải do cậu giẫm hỏng đâu! Tại Hách Liên Nhuận quăng hai lần nên mới hỏng ấy, cứ để cậu ta tự mua cái mới đi. Cậu mới giẫm nhẹ một cái rồi nâng chân luôn, không vấn đề gì! Hôm nay không phải Hách Liên Nhuận cũng không làm gì cậu sao, nếu ngày mai cậu ta dám trả thù cậu, tớ sẽ gọi cảnh sát!! ]
Tôn Tiêu Từ ngẫm nghĩ, lại chèn thêm một câu vào sau [ Không thì mai tớ với cậu cùng đi tìm thầy chủ nhiệm nhé? Để cậu được về ngồi chỗ cũ, nếu vậy thì tên học sinh dốt kia cũng không làm gì cậu được! ]
Gõ xong đoạn chữ này mà thông báo vẫn ghi là đối phương đang nhập chữ, Tôn Tiêu Từ chờ không được, bấm vào nút gửi.
Nhụy Bạch Y vừa mới gian nan gõ ra từ “Không” cuối cùng thì thấy Tóc Búi đột nhiên gửi sang một đoạn dài: “……”
Ừ nhỉ, bây giờ cô mới nhớ ra chuyện này, vừa nhớ tới việc này, cô lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh lẽo nặng nề âm u của Hách Liên Nhuận sau khi nhặt chiếc di động bị cô giẫm lên rồi bỏ đi, cảm xúc hối hận lại trào dâng trong lòng.
Lúc ấy đúng ra nàng phải nhẫn nhịn một chút, cứ hùa theo cái thằng nhóc trẻ trâu này cũng có sao đâu, giúp chàng lịch xong kiếp quan trọng hơn. Chờ chàng tỉnh lại rồi, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho chàng.
Ừ, lần sau cô sẽ chú ý hơn một chút.
Thấy đối phương gửi đoạn này, câu [Cậu dạy tớ làm bài tập được không?] của Nhụy Bạch Y không thể gửi đi được nữa.
Cô xóa hết đi, gõ lại từ đầu, lại ghép âm từng tí một, gõ chữ vô cùng trúc trắc.
(Phương pháp gõ chữ điện thoại bên Tàu là gõ bính âm rồi ghép từ Hán mà mình cần)
Tôn Tiêu Từ nhìn màn hình chằm chằm, thấy câu đối phương đang gõ chữ kéo dài tầm 5 phút đồng hồ. Lúc cô bé thật sự không nhịn được định gọi điện sang thì đối phương rốt cuộc cũng rep cô bạn.
Bạch Nhụy Nhụy: [ Không cần ]
Tôn Tiêu Từ:?
Cô bạn lướt qua tin nhắn của mình một lần, suy đoán đại khái được từ “không cần” này của Bạch Nhụy Nhụy là đang rep câu cuối của mình.
Cô bé lập tức đánh chữ gửi sang ——[ Đã đến nước này rồi mà cậu còn muốn làm bạn cùng bàn với tên học sinh dốt kia à?!!! ]
Tôn Tiêu Từ còn định gửi thêm mấy dấu chấm than nữa, nhưng cô bạn sợ Bạch Nhụy Nhụy cảm thấy cô bạn phản ứng thái quá nên nhịn lại, chỉ gửi 3 dấu thôi.
Lại đợi hồi lâu, giao diện chat mới có tin nhắn mới.
Bạch Nhụy Nhụy: [ Ừ ]
Tôn Tiêu Từ: “…………”
Một búng máu dồn lên cổ họng cô bạn, suýt thì phụt ra.
Tôn Tiêu Từ bình tĩnh lại, đánh chữ.
Tôn Tiêu Từ: [ Cậu sẽ không…… thích tay học sinh dốt kia thật chứ? ]
Ở bên kia, Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt, bởi vì nàng vẫn còn chưa quen với từ “thích” này. Nếu như nàng thừa nhận mình thích thằng oắt con kia, thì cũng tương đương với việc thừa nhận mình thích Ngụy Nhuận còn gì, nhưng nàng nào có……
Tóm lại, Nhụy Bạch Y cảm thấy từ này không thể dùng cho mình được. Nhắc đến cái từ này, nàng lại hơi kháng cự từ trong tiềm thức, nhưng nàng lại cảm thấy nàng nhất định là thích Ngụy Nhuận.
Chàng là phu quân của nàng, chàng đối xử với nàng tốt như thế, yêu nàng nhiều biết bao, nàng có thể không thích chàng được sao.
Nhụy Bạch Y không biết tại sao mình lại rối bời như thế vì chỉ vì một từ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn gõ một chữ “Ừ” trả lời cô bạn.
Nhìn chữ “Ừ” mới gửi đến, đỉnh đầu Tôn Tiêu Từ bốc khói, bị chọc tức.
Cô bạn luôn xem thường những đứa con gái não tàn mê muội tưởng bở chẳng hiểu ra làm sao lại si mê cái tên Hách Liên Nhuận không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết gây sự tối ngày kia.
Không ngờ cô bạn mới chuyển tới xinh như tiên trên trời này cũng sa đọa trở thành một trong những đứa mê muội kia, đúng là làm cô ấy tức chết!
Cô bạn quẳng di động đi, không muốn để ý đến người bạn mới chỉ được cái mặt đẹp chứ không có lý trí này.
Nhưng dáng vẻ hồn nhiên như tờ giấy trắng của Bạch Nhụy Nhụy không ngừng hiện lên trong đầu cô bạn, cô bạn thật sự không thể ngồi ngoài mặc kệ, không thể chịu đựng được một thiếu nữ ngây thơ như thế lại bị tay học sinh dốt ác ôn kia làm chệch hướng, lại chộp lấy di động.
Tôn Tiêu Từ: [ Người như vậy không đáng để cậu thích! ]
Tôn Tiêu Từ: [ Thích cậu ta sẽ không có kết quả đâu! Nhụy Nhụy, cậu đừng có ngớ ngẩn nữa!! ]
Tôn Tiêu Từ: [ Cậu tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.jpg]
Tôn Tiêu Từ gửi liên tùng tục mấy tin nhắn và meme. Bên kia mãi mà chưa rep, còn chẳng có cả dòng “Đối phương đang nhập tin”, cô bạn bỗng nhiên cảm thấy hình như mình lo chuyện bao đồng nhiều quá, nhọc lòng vô ích, nên không kiên nhẫn đợi nữa, lại nhắn thêm một tin sang.
[ Thôi thôi, cậu muốn thích là chuyện của cậu, tớ mặc kệ cậu! ]
[ Đỡ má thở dài.jpg]
Nhụy Bạch Y vừa quyết định được nên rep Tóc Búi thế nào: “……”
Gõ chữ mệt mỏi quá, cuối cùng cô lựa chọn bỏ cuộc. Nói chuyện một lúc cũng muộn rồi, Nhụy Bạch Y sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bên kia, quyết định tự mình giải quyết bài tập về nhà vẫn hơn.
Nhưng không nhắn lại gì thì bất lịch sự quá, Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ, gõ một chữ “Ừ” rồi gửi qua.
Tôn Tiêu Từ nhìn chữ “Ừ” lời ít ý nhiều và vô cùng kiên định trên màn hình kia, hộc máu bỏ mình, ngã lên giường theo hình chữ X.
Cô bạn đang chờ bạn cùng phòng nhặt xác cho mình thì di động đột nhiên lại rung lên.
——
Tư Anh Hàn đang đánh bóng bàn với bạn gái thì di động trong túi quần rung lên. Cậu ta lấy ra xem, là thông báo tin nhắn trong group chat.
Vốn cậu ta cũng lười không muốn mở, nhưng avatar lại là đại ca nhà họ, cậu ta không dám bỏ qua, mở group chat lên.
Giọng điệu của đại ca rất là sốt ruột: [ Cho tụi mày 3 phút, bố đây muốn phương thức liên hệ của Bạch Nhụy Nhụy]
“……”
Group chat im thin thít.
Cuối cùng cậu Uông Đạt Phàm trẻ trâu là đứa không nhịn được đầu tiên, mào đầu hỏi: [ Pa, pa muốn làm gì? Bọc chăn run bần bật.jpg]
Lý Thành Lâm cũng lên tiếng: [ Anh à, giờ này con gái nhà người ta nhất định đã ngủ rồi. Anh chờ tới ngày mai đi, cổ là bạn cùng bàn của anh mà, tự anh hỏi là ổn chứ gì. ]
Tư Anh Hàn thầm nghĩ: Ờ, anh Lý quả là tài cao gan lớn, lúc này mà còn dám nói thật.
Có Lý Thành Lâm đỡ đòn, Uông Đạt Phàm cũng gan dạ hơn, lại gõ tin: [ Pa này pa ơi, mặc kệ pa nghĩ sao, nhưng con là fan cmn cứng của cô bạn mới xinh như hồ ly tinh này đấy! Pa mà cho phép, thì con sẽ gọi cổ là Má luôn!! Khoảnh khắc cổ giẫm vào di động pa, linh hồn con đã chấn động, bạn nữ này trâu không thể tả! ]
Tư Anh Hàn: “……”
Đệt, thằng này chán sống rồi à, còn dám đề cập đến chuyện này.
Màn hình lặng đi nửa giây, một thông báo nhảy lên: Tiểu Phàm Phàm đẹp trai nhất vũ trụ rút một tin nhắn về.
Group chat lại im thin thít lần nữa.
Ngay khi Tư Anh Hàn cảm thấy mình không thể tiếp tục giả chết được nữa, kiểu gì cũng phải nhắn một tin mặn mà có muối vào, thì một tin nhắn mới nhảy ra trong group chat.
Hách Liên Nhuận: [ Còn 25 giây ]
Tư Anh Hàn: “……”
Group chat lại tiếp tục im thin thít, cách màn hình mà còn ngửi được hơi lạnh chết chóc, và mùi xác chết của hai đứa kia.
Tư Anh Hàn cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó, vì mình, và vì cái mạng nhỏ của hai thằng anh em.
Cậu ta là người thông minh, nghĩ ra cách rất nhanh. Cậu ta lập tức mở friendlist QQ của mình ra, tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được một cái avatar thỏ con kute rồi bấm vào.
(QQ: mạng chat của Tàu, tương tự Yahoo Messenger)
Vào tết Trồng Cây, Tôn Tiêu Từ từng được chia vào một nhóm với cậu ta. Hồi đấy để tiện liên hệ với nhau, họ đã add QQ. Sau đấy Tôn Tiêu Từ cứ nằm trong friendlist của cậu ta thôi, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
[ Cậu có WeChat hoặc QQ của Bạch Nhụy Nhụy không, số điện thoại cũng được ]
Cậu ta đợi một lát, bên kia mới rep: [ Cậu là ai? ]
Tư Anh Hàn: “……”
[ Ông tổ của cậu đây ]
Mới gõ xong ba chữ này, Tư Anh Hàn đã lập tức xóa đi, nhẫn nhịn, chuyển thành một câu [ Cậu không ghi chú lại tên à ] rồi gửi.
Bên kia rep: [ Không thân thiết thì ghi chú làm gì ]
Tư Anh Hàn: “……”
——
Lúc Hách Liên Nhuận tắm xong đi ra khỏi phòng tắm thì ba phút đã qua lâu rồi, cậu lau tóc bằng khăn, nhưng không lau khô lắm. Tóc cậu còn nhỏ nước, lượn xuống theo phần thái dương kiên nghị.
Vừa nhắm mắt lại là cậu lại mường tượng ra khuôn mặt xinh đẹp lạ kỳ nhưng lại giống như một tảng băng, và cả vẻ khó chịu của cô lúc đạp lên di động của cậu.
Phần trái cổ nhô lên cử động, Hách Liên Nhuận xoa xoa xương mày.
Đây là lần đầu, lần đầu tiên có người dám chống lại cậu như vậy.
Rốt cuộc cô nhóc này ăn gì mà lớn, lại lớn mật không có điểm dừng như thế.
Chẳng ngoan tẹo nào.
Lúc này, chiếc điện thoại đáng thương đã bị nứt mấy vết trên màn hình nằm trên bàn rung lên.
Cậu nhặt lên xem, là tin nhắn trong group chat của Tư Anh Hàn, một đống tin đằng trước cậu lười xem, chỉ bị hấp dẫn bởi dãy số ở dưới cùng.
Bởi vì trước dãy số kia còn có mấy chữ: “Số điện thoại của chị dâu.”
Hách Liên Nhuận nheo mắt lại.
——
Nhụy Bạch Y cuối cùng vẫn làm hết được bài tập về nhà, dựa vào nghị lực kiên cường, cô làm bài đến tận 2h sáng. Cô dụi dụi đôi mắt đau xót, trèo đến cạnh Thường Xảo Xuân cuộn chăn ngủ thiếp đi, còn chẳng màng chuyện rửa mặt.
Sáng hôm sau cô được Thường Xảo Xuân đánh thức, đi lên trường với đôi mắt thâm quầng.
Lúc chờ xe bus, cô cứ cảm giác có người đang nhìn cô chòng chọc, nhưng cô nhìn khắp nơi mà không tìm thấy đôi mắt đang quan sát mình, cũng may xe bus chạy đến trước mặt cô rất nhanh, cô đeo cặp sách trèo lên.
Xe bus bị tắc một lúc trên đường, cô đành phải chạy vào lớp học khi tiếng chuông vang.
Thằng nhóc Hách Liên Nhuận đã ngồi sẵn tại chỗ, lúc chạy đến nơi cô nhìn cậu một cái, đi qua cởi cặp ra kéo ghế ngồi xuống.
Không biết tại sao, Nhụy Bạch Y có cảm giác hôm nay dù trong tiết hay vào giờ ra chơi, lớp học đều yên tĩnh lạ thường. Không ít người vụng trộm nhìn qua bên này, như thể muốn hóng hớt drama gì.
Nhụy Bạch Y lười để ý tình hình xung quanh, cô tự cố sức học hành, vừa học vừa để ý thiếu niên bên cạnh.
Dù gì hôm qua cô đã giẫm lên di động của cậu, nhưng giẫm thì giẫm thôi, cô cảm thấy cũng không có gì, chẳng lẽ lại bắt cô phải xin lỗi cậu? Chuyện đấy là không tưởng, mặc dù nàng đến để chinh phục chàng, nhưng nàng cũng không thể chủ động cúi đầu trước chàng.
Chàng hồi còn trẻ cũng không được.
Nhụy Bạch Y lạnh mặt, đặt hết tâm tư lên chuyện học hành.
Cô khắc khổ nghiêm túc như vậy, lập tức trở thành người yêu học tập nhất lớp số 7.
Mãi đến khi học hết tiết cuối cùng buổi sáng, cô vẫn chưa nói câu nào với Hách Liên Nhuận. Lúc Nhụy Bạch Y thu dọn cặp sách, rốt cuộc không nín được nữa, cô chậm chạp bỏ túi đựng bút vào cặp, quay đầu qua.
Trong khoảnh khắc cô quay đầu lại, Hách Liên Nhuận cũng nhếch mi nhìn cô, ánh mắt cậu lạnh lùng, như một lưỡi kiếm lạnh buốt có thể cắt cổ cô bất cứ lúc nào.
Nhụy Bạch Y không tìm được gì để nói, vẫn y như hôm qua, cô hỏi: “Ăn trưa chung nhé?”
Uông Đạt Phàm ngồi bàn trên vừa đứng dậy khỏi ghế suýt thì ngã bổ chửng, mặt tái mét đi vì sợ.
Tư Anh Hàn vẫn luôn lưu ý tình hình chiến đấu bên này nuốt nước miếng đánh ực, nhìn Nhụy Bạch Y như nhìn quái thú.
Tóc Búi nghiến răng nghiến lợi, tan nát trái tim vì đang chuẩn bị tới mời Bạch Nhụy Nhụy ăn trưa chung.
Cô bạn tức giận giậm giậm chân, cất bước bỏ đi, đi được nửa đường vẫn không yên tâm về Bạch Nhụy Nhụy, cô bạn lại lộn trở lại.
Chỉ có Lý Thành Lâm là còn xem như bình tĩnh, cậu này phỉnh phờ nhìn qua, chờ mong không biết lần này Hách Liên Nhuận sẽ vờ vịt làm màu tiếp, hay biết tiến bộ mà nhận lời.
Cái tính “tốt đẹp” của Hách Liên Nhuận quả nhiên không làm cậu ta thất vọng, cậu lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ lại chủ động tiếp cận cậu, giọng nói tràn đầy sự lạnh lẽo: “Giẫm lên di động của bố, còn muốn ăn cơm với bố mày? Cậu có ý gì?”
Những lời này còn chưa đủ, cậu đầu gấu học dốt còn móc di động ra khỏi túi mình, ném lên bàn Bạch Nhụy Nhụy, lạnh giọng: “Cậu đền đi.”
Khuôn mặt nhỏ xinh xẻo của Bạch Nhụy Nhụy không đổi sắc chút nào, mắt cũng chẳng thèm chớp, cô nói: “Mình không có tiền.”
“……”
Một câu trả lời giản dị và thành thật biết bao.
Ngọn lửa giận hừng hực và ý xấu cố tình gây khó dễ của Hách Liên Nhuận nghẹn lại, y như quả bóng chọc phát vỡ ngay. Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như thể viết dòng “Mình nói thật đấy, không lừa cậu đâu” của Bạch Nhụy Nhụy, một tiếng cười khẽ đột nhiên trào ra từ cổ họng.
Ngay sau đó, là tràng cười to không khống chế được.
Lúc mọi người ở đây cho rằng cậu điên rồi thì Hách Liên Nhuận thôi cười, ngón tay dài khớp xương rõ ràng lười biếng gõ gõ chiếc bàn trước mặt, khóe môi bên trái nhếch cao lên: “Thú vị đấy.”
Nhụy Bạch Y cất từng thứ vào cặp sách, như thể chờ không kịp, còn mang theo ý là cậu đừng dong dài đừng nhây nữa, nói: “Đi ăn cơm đi, mình đói rồi.”
Cô thật sự thấy đói.
Linh hồn của Uông Đạt Phàm lại đón chào cơn chấn động thứ ba.
Ui, cô gái này mới oách làm sao, mặt không đổi sắc nói với pa của bạn là mình không có tiền, biểu đạt ý là mình sẽ không đền di động cho cậu đâu, rồi lại bình tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì mời pa của bạn đi ăn cơm, tố chất tâm lý của bạn này luyện kiểu gì mà khủng thế nhỉ.
Nhụy Bạch Y đã đeo cặp sách lên vai rồi, Hách Liên Nhuận vẫn lười nhác uể oải không có ý đứng dậy khỏi ghế.
Cậu trai này hình như vẫn chưa quậy phá đủ, vẫn đắm chìm trong cái bệnh trẻ trâu ngang ngược màu mè kia, cậu dựa người về ghế.
Cậu sờ tay vào túi quần, móc ra một cái hộp nhỏ, gõ ra một cái điếu dài. Cậu kẹp điếu nhắc nhắc lên trước, Uông Đạt Phàm đứng đằng trước lập tức móc ra một cái hộp sắt, quẹt hộp sắt đánh xoẹt, bật lên một ngọn lửa nhỏ, rướn người sang châm điếu cho thiếu niên.
Điếu thuốc lên lửa, toả ra làn sương khói mỏng manh.
Thiếu niên hút một hơi, nhếch mi mắt nhìn cô, miệng hít mây nhả khói, giọng nói ngang ngược vang lên: “Không đền được tiền, thì đền bằng da thịt.”