Ánh nắng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín, chiếu rọi lên chiếc giường lớn màu trắng muốt trong phòng khách sạn. Chiếc áo khoác ngoài nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Trên ghế sofa, một hộp bánh kẹo cưới được đóng gói tinh xảo đang mở nắp úp ngược nhưng bên trong chẳng còn một viên kẹo nào.
Trên giường, Trình Nặc mở mắt nhìn trần nhà để tỉnh táo hơn. Bên cạnh trống trơn, điều hòa trong khách sạn không biết đang bật chế độ nóng hay lạnh, thổi đến mức đầu óc cô choáng váng, tay chân nóng ran, nhưng gáy, vai và lưng lại lạnh toát.
Hôm qua là ngày cưới của bạn thân, vậy mà cô, với tư cách là phù dâu, lại lên giường cùng phù rể. Hơn nữa, người phù rể này lại chính là Trần Trường Phong - người bạn thanh mai trúc mã mà cô đã quen biết hai mươi năm.
Trình Nặc lấy điện thoại ra, muốn lập tức kể cho bạn bè nghe về tình tiết khó tin này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không biết nên kể cho ai.
Cô không tiện nói với những người thân thiết với Trần Trường Phong, còn những người không thân thiết với anh, cô lại lười giải thích từ đầu, một câu chuyện động trời như vậy mà cô lại chỉ có thể tự mình thưởng thức.
Nếu đổi nam chính thì tốt rồi, trước giờ có chuyện gì bất tiện nói ra, cô đều có thể ngay lập tức kể cho Trần Trường Phong nghe, người bạn thanh mai trúc mã của cô.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, căn phòng tối om vẫn im ắng.
Trình Nặc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, Trần Trường Phong đâu rồi...
Tên nhóc này, phát hiện ra mình gây họa xong liền chuồn mất?
Trình Nặc ngồi dậy, chăn trượt xuống, cánh tay lộ ra ngoài liền nổi đầy da gà. Cô hắt hơi liên tục ba cái, trong lòng bực bội, xuống giường nhặt chiếc váy len dệt kim mặc hôm qua khoác lên người, rồi khoác thêm chiếc áo khoác dài rời khỏi khách sạn.
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng vẫn còn đang khó chịu, lúc đi qua ngã tư, bắt gặp hai đứa trẻ nắm tay nhau tung tăng chạy qua đường, người lớn đi sau liên tục gọi chúng đi chậm lại, chú ý an toàn.
Trình Nặc tay đặt hờ trên vô lăng, nhìn cậu bé cầm xiên kẹo hồ lô đút cho cô bé ăn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô bồi hồi nhớ lại thời điểm mình quen biết Trần Trường Phong, hình như cũng tầm tuổi này thôi, bốn tuổi, trong đám cưới của bố mẹ cô được tổ chức trên bãi biển.
Hộp Pandora của ký ức một khi đã được mở ra thì thật khó đóng lại. Câu chuyện của cô và Trần Trường Phong, nếu kể từ lần "anh hùng cứu mỹ nhân" bên bờ biển năm đó thì e rằng có kể ba ngày ba đêm cũng chẳng hết chuyện.
Những ký ức ấy vừa vụn vặt, vừa phức tạp, rất nhiều chi tiết chỉ hiện lên trong một số tình huống đặc biệt mà Trình Nặc vô tình nhớ lại, nếu bảo cô phải kể lại một cách rõ ràng, mạch lạc theo trình tự thời gian, e rằng cô cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Có thể nói, người đàn ông này chưa từng vắng mặt trong suốt những năm tháng tuổi trẻ của cô.
Nói đến chuyện yêu đương thì có lẽ là sau khi anh ấy trở về nước lần này, mối quan hệ của hai người mới bắt đầu có chút thay đổi.
Ba tháng trước, tại bữa tiệc từ thiện.
Trình Nặc trốn trong góc nhắn tin cho quản lý Kiều An Na, phàn nàn rượu vang trong bữa tiệc giống như rượu giả công nghiệp, chát đến tê cả đầu lưỡi.
Cô vừa xem điện thoại, vừa dùng khóe mắt quan sát xung quanh, đề phòng trường hợp có người chào hỏi mà mình không để ý, đồng thời cũng để nắm bắt động tĩnh của Lương Vân Thăng.
Những người đến dự tiệc tối nay đều là những nhân vật nổi tiếng và giàu có, cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé, cũng nhờ ánh hào quang của bộ phim mới đoạt giải gần đây mới may mắn nhận được thiệp mời.
Nghe nói Lương Vân Thăng cũng sẽ đến dự, trái tim đang thầm thương trộm nhớ của Trình Nặc liền bồi hồi xao xuyến. Cô nghĩ, dù chỉ được ở bên cạnh anh thêm một phút giây thôi cũng tốt.
Kiều An Na hiểu rõ tâm tư của cô bạn thân, cũng chẳng buồn can ngăn, chỉ nhắc nhở cô phải cẩn thận, đừng làm gì quá lố rồi mất mặt trước mọi người.
Cuối cùng thì ánh mắt Trình Nặc cũng bắt gặp hình bóng Lương Vân Thăng. Hôm nay anh đi một mình, đang đứng trên sân thượng, nhìn từ phía sau dường như anh đang hút thuốc.
Trình Nặc bưng ly rượu vang đỏ mà chính cô cũng chẳng thèm uống lên, bề ngoài toát ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nhưng thực chất trong lòng đã muốn chạy ngay ra ban công.
“Cạch” một tiếng, cửa ban công bị cô đóng lại sau lưng.
Nghe thấy tiếng động, Lương Vân Thăng quay đầu lại, tay che điếu thuốc đang cháy dở, nhận ra Trình Nặc, anh mỉm cười với cô: "Sóng Nhỏ đấy à."
"Sóng Nhỏ" vừa là biệt danh, vừa là nghệ danh hồi bé của Trình Nặc. Cô từng là sao nhí, bộ phim điện ảnh đầu tay đã giúp cô trở thành "con gái quốc dân" được mọi người yêu mến. Tuy nhiên, sau đó, cô không tiếp tục theo đuổi sự nghiệp diễn xuất mà chuyên tâm học hành, thi vào trường trung học chuyên ngành múa. Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô mới quay lại với nghề diễn.
Trình Nặc bước đến gần Lương Vân Thăng. Ban công không rộng lắm, cô có thể cảm nhận thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ tay anh.
Lương Vân Thăng dập tắt điếu thuốc.
Trình Nặc giơ ly về phía anh: “Chúc mừng anh, Lương tiên sinh!”
Chúc mừng anh vừa đoạt giải Ảnh đế.
Lương Vân Thăng giơ tay lên xoa đầu cô: "Gọi anh trai đi!"
Họ cách nhau mười hai tuổi, hồi nhỏ anh bảo cô gọi anh trai, cô lại cứ khăng khăng gọi chú, anh nghe quen rồi, bây giờ cô lại gọi "Lương tiên sinh" này nọ.
Trình Nặc cười tinh nghịch: "Đạo diễn Lư lớn hơn anh nhiều như vậy mà còn bắt em gọi anh ấy là anh, anh đừng có mà được voi đòi tiên."
Cuộc trò chuyện của hai người diễn ra khá nhạt nhẽo. Giữa bầu trời đêm đầy sao, dưới ánh đèn lung linh, đài phun nước trong vườn biệt thự liên tục biến hóa màu sắc. Trình Nặc cảm thấy hơi lâng lâng vì men rượu, nghĩ đây chính là thời cơ, cô định mở lời tỏ tình: "Thực ra hôm nay em đến..."
"Ôi chao! Anh còn tưởng em trốn đi đâu! Hóa ra là chạy đến đây hưởng thụ à?"
Lời tỏ tình còn chưa kịp nói hết, Trình Nặc đã bị một kẻ vô duyên cắt ngang.
Người vừa đến là một nhà sản xuất phim, ông ta gật đầu chào Trình Nặc cho có lệ, sau đó liền khoác vai Lương Vân Thăng kéo đi, nói là muốn giới thiệu cho anh một vị đạo diễn.
Anh có việc bận, Trình Nặc đành phải nuốt lời chưa nói hết vào bụng, tâm trạng buồn bực ngồi về chỗ của mình.
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay xuất sư bất lợi, có ở lại cũng chưa chắc đã có cơ hội, bầu không khí lại không được thuận lợi cho lắm, liền định rời đi sớm.
Cô còn chưa kịp rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, cô liếc mắt nhìn xuống, thường thì trong những bữa tiệc như thế này, cảnh tượng mọi người tụ tập, xun xoe như vậy hầu như là do chủ nhân đang giới thiệu ai đó cho những vị khách khác.
Trình Nặc cúi đầu nhắn tin cho Kiều An Na, bảo cô ấy sắp xếp tài xế đến đón, cô muốn về nhà.
Cô vô thức ngẩng đầu lên thì bất ngờ nhận ra đám người vừa rồi đã tản ra hết, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest xám đi từ giữa đám người đến, tiến về phía bàn của cô.
Chính là Trần Trường Phong - người bạn thanh mai trúc mã mà cô đã quen biết suốt hai mươi năm nay. Vậy mà lúc này, anh lại xuất hiện ở đây, trong khi đáng lẽ ra anh phải ở nước ngoài..
Cô nhướn mày, người đàn ông cũng nhướn mày.
Trình Nặc đổi nội dung tin nhắn đã gửi, nói với Kiều An Na rằng cô không về nữa.
“Anh đang ở ngay trước mặt em đây, em còn chơi điện thoại à?” Trần Trường Phong ngồi xuống chỗ bên cạnh Trình Nặc, giọng điệu bất mãn chất vấn.
Trình Nặc không để ý đến câu hỏi của anh, hỏi ngược lại: “Sao anh lại đến đây? Anh về nước khi nào vậy?”
Trần Trường Phong khẽ hừ một tiếng, cổ tay anh khẽ động, chiếc đồng hồ quen thuộc đã được thay bằng một chuỗi tràng hạt.
Anh một tay mân mê chuỗi hạt, thần sắc nhàn nhạt.
Trình Nặc cảm thấy anh như vậy có chút xa lạ, lúc Tết còn gặp mặt một lần, ao mới nửa năm không gặp, anh như biến thành một người khác vậy.
Đây là thử thách mà người thừa kế bắt buộc phải trải qua sao?
Còn chuỗi tràng hạt kia là cái quái gì vậy?
Thấy cô nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, Trần Trường Phong liền chủ động giải thích: "Gỗ tử đàn thôi, không đắt đâu, đắt là hạt này này, nhìn xem, thiên châu đấy, muốn mua cũng chẳng có mà mua."
Trình Nặc chồm người lại gần hơn để nhìn cho rõ hạt châu, cô cảm nhận thấy trên người Trần Trường Phong thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, dường như là loại hương được lựa chọn kỹ càng để phù hợp với chuỗi hạt này.
Cô nhìn mãi mà vẫn thấy chuỗi tràng hạt này không ăn nhập gì với Trần Trường Phong, nhìn đến nỗi khiến tay đang vân vê tràng hạt của Trần Trường Phong cũng trở nên ngượng ngùng, quên cả cách xoay.
Trình Nặc nhỏ giọng hỏi: “Từ lúc nào anh lại đi tin mấy thứ này vậy?"
Trần Trường Phong hắng giọng, bỏ luôn cái vẻ đạo mạo kia, nói: "Nghe nói giới thiếu gia trong nước giờ đều chuộng chơi tràng hạt, anh sắp về nước tiếp quản Trần thị rồi, ít nhất cũng phải tạo dáng vẻ cho ra khí chất người thừa kế chứ."
Trình Nặc cạn lời.
Bàn ăn được bày biện đơn giản với vài món bánh ngọt, trong hộp bánh quy bơ có hai quả óc chó được dùng để trang trí.
Trình Nặc thuận tay cầm lấy, đưa cho Trần Trường Phong.
Trần Trường Phong nhận lấy, vô thức xoay xoay quả óc chó: "Sao thế? Tràng hạt lỗi thời rồi à? Giờ người ta chuộng chơi quả óc chó hơn hả?"
Trình Nặc: “Không phải, cho anh ăn đấy, bổ não.”
Trần Trường Phong:...
Trần Trường Phong đến khi bữa tiệc đã diễn ra được một lúc. Anh mới về Thượng Hải chiều nay, lệch múi giờ nên còn chưa kịp nghỉ ngơi, nghe Trình Nặc nói đang ở đây nên mới đến để tạo bất ngờ cho cô.
Lúc này anh cũng chẳng còn tâm trạng nào để mà xã giao, nói chuyện với chủ nhà vài câu cho có lệ, sau đó liền kéo Trình Nặc rời đi.
Trông anh như thể đã lái chiếc Lincoln dài sang trọng này đến chỉ để làm tài xế riêng cho Trình Nặc vậy.
Ngồi trên xe của Trần Trường Phong, Trình Nặc lập tức thả lỏng người, không cần phải hóp bụng nữa, cô dựa hẳn vào ghế, cởi giày cao gót ra, một lần nữa hỏi Trần Trường Phong: "Về lúc nào sao không báo cho em biết?”
Trần Trường Phong ngồi đối diện, nhìn dáng vẻ uể oải của cô, sau khi báo cáo lịch trình xong, anh buột miệng hỏi: “Hình như em béo lên rồi đấy?”
Trình Nặc nhấc chiếc giày cao gót pha lê lên, giả vờ đe dọa anh: "Nói bậy nữa là em đập nát mặt anh đấy!"
Trần Trường Phong làm động tác kéo khóa miệng, im bặt.
Đưa Trình Nặc về đến nhà, Trần Trường Phong cũng xuống xe, anh quan sát môi trường xung quanh và tầng lầu một lượt, thấy khu chung cư này cũng khá ổn, bèn phất tay ra hiệu cho cô lên nhà, đợi đến khi thấy đèn phòng khách nhà cô sáng lên, anh mới lên xe rời đi.
Người đi rồi, Trình Nặc lại không có ý định chào tạm biệt, vừa gọi điện thoại vừa trò chuyện với anh, hỏi anh dự định gần đây.
Hai người họ luôn như vậy, có khi mấy tuần liền không liên lạc, không nhắn tin, nhưng khi có chuyện cần nói thì có thể bắt chuyện lại ngay lập tức, dù có nói chuyện thâu đêm cũng không hề cảm thấy ngại ngùng.
Mấy ngụm rượu Trình Nặc uống tối nay còn chưa tan hết, cô nhất thời phấn khích, liền đem chuyện mình suýt chút nữa tỏ tình với Lương Vân Thăng kể cho Trần Trường Phong: “Anh nói xem, có phải em nên dè dặt một chút không? Nếu không lỡ như quá vội vàng, người ta sẽ không biết trân trọng mất.”
Trần Trường Phong im lặng một lúc.
Sau đó anh nói: “Em tiêu đời rồi.”
Trình Nặc: “Em sao cơ?”
Trần Trường Phong: “Em tiêu đời rồi Sóng Nhỏ à, em tiêu đời rồi, anh phải nói cho chú Trình biết em đang theo đuổi một ông chú già, em chờ xem ông ấy có đánh gãy chân chó của em không.”
Trình Nặc đen mặt, nằm trên ghế sofa dậm chân: “Anh có ý gì hả? Bao nhiêu tuổi rồi còn mách lẻo!”
Trần Trường Phong không để ý đến sự khinh bỉ của cô, anh chỉ cười đắc ý như mọi lần sau khi nắm được điểm yếu của cô: “Nói gì anh thích nghe một chút, cầu xin anh đi, anh sẽ giữ bí mật thay em.”
Trình Nặc: "Không thèm, muốn giữ thì giữ, không giữ thì thôi, ngày mai em sẽ thông báo cho cả thế giới biết là em đang theo đuổi Lương Vân Thăng!"
Trần Trường Phong nghe mà muốn rụng răng: “Em nghiêm túc đấy à?”
Làm sao Trình Nặc có thể tự tin như vậy được, cô thuận miệng nói thôi.
Trần Trường Phong vốn thích cãi nhau với cô, lại nói: “Vậy anh phải nhanh tay cướp người trước mới được.”
Không biết tại sao tim Trình Nặc đột nhiên đập nhanh hai nhịp.
Trong ống nghe điện thoại, giọng nói của Trần Trường Phong không còn trong trẻo như thời niên thiếu, mà mang theo sự trầm thấp mê hoặc lòng người, phá vỡ màn đêm êm dịu: “Tối nay anh sẽ thông báo cho cả thế giới biết, nói rằng anh muốn theo đuổi Lương Vân Thăng.”