Tiếng reo hò của đám đông dần dần nhạt đi, có người kích động chạy đến phía sau Ô Chiến để chúc mừng, càng có không ít người vây quanh Nguy Dã.
Có người tán thưởng, có người quan tâm, mồm năm miệng mười.
Làm sao một Omega có thể lợi hại như vậy, có thể cùng Ô Chiến đánh đến không phân cao thấp.
Trận đấu vừa rồi vô cùng xuất sắc, vừa đẹp lại vừa khủng bố, làm trái tim người xem lay động.
Hill đẩy đám người ra, nâng Nguy Dã dậy. Cậu ta lo lắng hỏi: "Cậu có bị thương không?"
"Không sao." Nguy Dã đứng lên, trên người có vài chỗ bị bầm tím, nhưng đối phương lại không có chút nào chiếm được ưu thế.
Trên môi hắn nở nụ cười thoải mái, tựa hồ cũng cảm thấy vui sướng tràn trề vì trận đấu vừa rồi, sự mềm mại cùng sức mạnh đan xen trên người hắn, trở thành một khí chất độc đáo say lòng người.
Mồ hôi làm ướt quần áo của Omega, phác họa vòng eo mềm dẻo, hắn giơ tay quạt gió bên mặt, môi đỏ khẽ mở, thở ra luồng khí nóng.
Năm giác quan của Ô Chiến rất nhạy bén, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của người chung quanh.
"Nóng muốn chết, đều tránh ra." Ô Chiến phục hồi tinh thần, ném những thuộc hạ đang vây quanh ra, bước nhanh đến trước người Nguy Dã.
"Thể chất cùng tinh thần lực của cậu là 2S?"
Nguy Dã mới vừa gật đầu, đối phương đã sảng khoái cười rộ lên: "Cuối cùng cũng gặp được một người có thể chiến đấu."
"Vừa nãy cậu từng tiêu hao thể lực, xem như đánh ngang tay." Ô Chiến giơ tay vuốt mái tóc đỏ mướt mồ hôi, lộ ra cái trán trơn bóng: "Lần sau, tới đấu cơ giáp được không?"
Nguy Dã nghe vậy ánh mắt sáng ngời, hắn còn chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, mắt thèm đã lâu.
Mọi người: "......"
Một lần còn chưa đủ à? Đối thủ chính là Omega, chỉ nghĩ đánh nhau chẳng phải phí phạm của trời sao!
Ở ánh mắt khó tả của mọi người, Omega không nói hai lời mà đồng ý.
Chỉ là hắn còn chưa biết sử dụng cơ giáp, cần học một khoảng thời gian, Ô Chiến kêu Vu Thành dạy hắn.
Nguy Dã rốt cuộc không cần lại nấu cơm, vui sướng dấn thân vào con đường học tập cơ giáp.
Mục tiêu nhiệm vụ tạm bỏ một bên, là đàn ông thì nên biết sử dụng cơ giáp!
Hill là kỹ sư, ở trước khi thao tác thực tế, sẽ giải thích đơn giản về nguyên lý cấu tạo của máy móc cho Nguy Dã.
Tuy rằng Nguy Dã chưa từng đi học, nhưng năng lực lĩnh ngộ lại rất cao, thỉnh thoảng suy một ra ba, làm Hill dạy đến thoải mái.
Nhân tài kỹ thuật không hề tâm cơ, Nguy Dã nhanh chóng làm quen với cậu ta. Lúc nói chuyện phiếm, nói đến hắn cũng xuất thân từ tinh cầu rác rưởi, Hill rất kinh ngạc: "Trách không được cậu giỏi như vậy. Cậu là một Omega, muốn từ nơi đó ra tới, nhất định gian khổ hơn tôi nhiều. Tôi còn có Ô lão đại dẫn dắt......"
Nguy Dã cuối mặt, nhẹ giọng: "Đều đã qua."
Ánh mắt Hill lộ vẻ thương tiếc.
"Tôi sinh ra ở E-3219, chính Bakker đã biến nó thành tinh cầu rác rưởi." Nguy Dã: "Còn phải cảm ơn Ô lão đại, ba tháng trước, Bakker là chết trong tay anh ta."
"Cậu nói việc kia à." Hill nở nụ cười: "Chúng tôi cũng vì báo thù cho chính mình, hành tinh E-1122 của chúng tôi cũng bị gã phá hư."
Bakker là một tay buôn súng ống đạn dược chỉ biết đến lợi ích, ông ta biết rõ các hành tinh hệ liệt E có người sinh sống, nhưng vẫn bí mật đổ rác thải công nghiệp lên đó. Còn thường công khai bày tỏ sự ghê tởm của mình đối với các tinh cầu rìa, nói trên tinh cầu rác rưởi đều là con cái của tội phạm, tội ác cần phải bị tiêu hủy như rác thải.
Ba tháng trước, Bakker lái phi thuyền sang trọng N-11 đến Thủ Đô Tinh, trên đường đi thì bị phi thuyền Chúc Long bắt, toàn bộ phi thuyền đều nổ tung trong vũ trụ.
Nguy Dã bất động thanh sắc nói bóng gió: "Mục tiêu của các cậu là Bakker sao? Phá hủy một phi thuyền...... Có phải làm quá lớn rồi không?"
"Không có đâu, chúng tôi chỉ xử lý Bakker, còn phi thuyền N-11 đã thả đi." Hill không hề tâm cơ, thẳng thắn nói: "Là Duarte, ông ta thích nhất mai phục tại chỗ vắng người để cướp bóc, chúng tôi cũng là sau đó đi ngang qua, mới phát hiện xác của N-11."
"Thì ra là vậy?" Nguy Dã giật mình nói: "Nhưng Liên Minh nói là do các cậu làm, sao các cậu không làm rõ?"
Hill: "Lão đại chúng tôi không quan tâm, ngài ấy nói dù sao nước bẩn trên người chúng tôi cũng không ít hơn nhiêu."
Cậu ta căm giận nói: "Duarte làm việc thật sự vừa bẩn thỉu vừa tàn nhẫn, chúng tôi cùng ông ta luôn như nước với lửa."
Nguy Dã cười cười, chính vì biết quan hệ hai bên ác liệt, hắn mới chọn giết Gaden để vào bàn.
*
Trở về phòng, Nguy Dã khóa cửa phòng. Đi vào phòng tắm mở nước, vặn tiếng nước mở tới lớn nhất.
Ngón tay vói vào cổ áo, lấy ra vòng cổ.
Sợi dây màu đen thẩm cột một viên tinh thạch nhỏ, tạo hình bình thường, không gây chú ý.
Đây là máy liên lạc giữa hắn cùng Louis.
Bật máy liên lạc, đối phương không có động tĩnh gì, đến khi Nguy Dã lên tiếng trước: "Thiếu tướng."
"Tìm được người rồi sao?" Giọng nói từ tính của Louis truyền ra từ trong tinh thạch.
"Tôi đã dạo quanh phi thuyền Chúc Long rồi, có một số nơi không vào không được, nhưng tôi cảm thấy người đó không ở đây."
Nguy Dã đem tin tức mới nhất nói cho y.
"Thì ra hung thủ là Duarte." Louis hiểu rõ, y vẫn luôn cảm thấy vụ án kia không giống với cách hành sự của phi thuyền Chúc Long.
Không nghĩ mới qua mấy ngày, Nguy Dã đã nghe được tin tức hữu dụng. Louis trầm tư một lát, nói: "Cậu ở lại trên phi thuyền Chúc Long, có thể tạo cơ hội tiếp xúc Duarte không?"
So với Ô Chiến, Duarte chỉ sợ càng thêm nguy hiểm.
Giọng Nguy Dã hơi sợ: "Nghe như đi chịu chết vậy."
Louis khóe môi cong lên, y có thể tưởng tượng ra bộ dáng giảo hoạt của Nguy Dã ở đầu dây bên kia: "Vậy tăng giá gấp đôi?"
Giọng nói thanh thúy vang lên: "Thành giao."
Nhiệm vụ của Nguy Dã là lẻn vào phi thuyền Chúc Long, tìm kiếm một hành khách trên phi thuyền N-11, không có ảnh chụp, chỉ biết y khoảng chừng 15-16 tuổi, có một đôi mắt màu xanh lá.
Có vài tinh tặc thích đem người coi như chiến lợi phẩm, mang về phi thuyền làm nô lệ. Sau vụ nổ của N-11, hành khách sống chết chưa rõ, có thể làm thiếu tướng Louis ra mặt điều tra, thân phận người nọ nhất định không đơn giản.
Nguy Dã suy nghĩ, cười: "Người có đôi mắt màu xanh lá rất hiếm thấy, nghe nói nguyên soái Liên Minh......"
"Muốn biết tình hình thực tế sao?"
"Thôi, có một số việc biết càng ít càng tốt."
"Thông minh." Louis cười khẽ, dừng một chút, y thấp giọng: "Duarte bên kia, nếu thật sự nguy hiểm......" Cậu liền từ bỏ đi.
Còn chưa dứt lời, thình lình nghe tiếng đập cửa.
"Có người tới, hẹn gặp lại thiếu tướng." Đầu dây bên kia cắt đứt liên lạc.
Louis trầm mặc nhìn máy liên lạc đã im lặng.
Làm quân nhân Liên Minh, lời chưa kịp nói vừa rồi...... Cũng không phù hợp với quy tắc hành sự.
Khi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, đặc vụ thường ẩn núp trong quân địch, đây không phải lần đầu tiên y hợp tác với người chỉ điểm.
Có lẽ vì đối phương là Omega, y sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Như việc, tinh tặc gõ cửa phòng Nguy Dã tìm hắn để làm gì?
Bên kia, Nguy Dã mở cửa, ngoài cửa là Vu Thành, tới tìm hắn huấn luyện cơ giáp.
Trên đường đến sân huấn luyện, Vu Thành thoáng nhìn sợi dây màu đen sẫm trên cổ hắn, tùy ý hỏi.
Nguy Dã thoải mái để anh ta nhìn: "Chỉ là tinh thạch bình thường, không đáng nhiêu tiền."
"Vậy mà cậu vẫn luôn mang theo, chẳng lẽ có ý nghĩa gì đặc biệt?" Vu Thành theo bản năng cảm thấy hắn hợp với tinh thạch quý giá hơn.
"Có thể nói là vậy." Nguy Dã đem tinh thạch cất trong ngực, cách lớp quần áo nhẹ nhàng mơn trớn: "Nó rất quan trọng với tôi."
Vu Thành vui đùa nói: "Không phải là tình nhân đưa đó chứ?"
Nguy Dã cười cười không trả lời.
Chưa đến ba ngày, Nguy Dã đã nhanh chóng học được cơ sở thao tác cơ giáp. Những người khác cần hơn mười ngày để thích ứng, hắn lại rất mau thông hiểu đạo lí, điều khiển linh hoạt.
Khi Ô Chiến hỏi thành quả, Vu Thành trả lời khó nén yêu thích và ngưỡng mộ: "Tinh thần lực cấp S quả nhiên lợi hại, Nguy Dã cùng cơ giáp có độ xứng đôi rất cao."
"-- so sánh với ngài cũng không phân cao thấp."
Nhìn ánh mắt Ô Chiến như bị thắp sáng, Vu Thành nhắc nhở: "Lão đại, còn ba ngày liền đến hành tinh Stan, không phải ngài nói chờ đến tinh cầu tiếp theo liền thả cậu ấy xuống?"
Ô Chiến sửng sốt: "Chờ đấu cơ giáp xong đã, để ông đỡ nghiện một phen."
Vu Thành: "Ngài có thể cùng Omega gần gũi ở chung?"
Ô Chiến: "...... Đối chiến trên sân đấu, không tính là gần gũi ở chung."
Vu Thành: "......"
Ô Chiến trầm tư nửa ngày, tìm được lý do: "Cậu ta không giống Omega khác, tôi có thể xem như cậu ta không có giới tính."
"...... Một đại mỹ nhân như này, mà ngài có thể xem như không giới tính?" Vu Thành cạn lời.
Ô Chiến không chút do dự nói: "Sao không thể?"
Đúng lúc này, hai người đi ngang qua chỗ ngoặt hành lang, nơi xa truyền đến tiếng thì thầm của hai Alpha.
"Ngày đó cậu thấy bộ dáng của Nguy Dã khi bị lão đại đè sao, sắc mặt đẹp như vậy, thở đến làm tôi đều cứng."
"Chân vừa nhỏ vừa dài, eo cũng thon, nếu người đè ở trên người cậu ta là tôi thì tốt biết mấy." Còn nói nhỏ: "Hoặc cậu ta đè tôi cũng được......"
"**, chịu không nổi, suy nghĩ một chút liền...... Lão đại?!"
Tinh tặc đều là những người thô lỗ, nghẹn lâu rồi, nói lời thô tục là chuyện thường. Vu Thành đuổi bọn họ: "Muốn ý dâm thì về phòng đi, nếu để Nguy Dã nghe thấy, các người đánh thắng được cậu ta sao?"
Hai người hoảng sợ, cười mỉa hai tiếng rồi chạy. Vu Thành quay đầu nhìn Ô Chiến, y có chút cứng đờ, đôi mắt mở to.
"Lão đại?" Vu Thành thử mở miệng: "Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi?"
Có thể không quan tâm tới giới tính Omega sao?
Cằm Ô Chiến nghiến chặt, nhanh chóng bước đi, xem bóng dáng càng đi càng nhanh.
*
Tinh tặc có con đường giao dịch riêng, trên đường đi, có khi cần ngừng lại, bổ sung tài nguyên.
Hành tinh Stan là tinh cầu trung chuyển. Khi đến gần hành tinh Stan, ở phía xa bỗng xuất hiện một phi thuyền khổng lồ khác, hình như đang hướng về phía phi thuyền Chúc Long, người quan sát vừa mới báo cáo cho Ô Chiến, đột nhiên nhận được tin tức từ đối phương.
"Phi thuyền Hắc Xà yêu cầu liên lạc." Người quan sát chần chờ nói: "Lão đại, muốn nhận sao?"
Ô Chiến cũng không sợ phiền phức, một chữ: "Nhận."
Trong không khí xuất hiện hình ảnh giả thuyết của Duarte.
"Ô lão đại, đã lâu không thấy nha." Duarte là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt âm u, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
"Ông đây cùng ông không có giao tình." Ô Chiến lười biếng trào phúng: "Có chuyện thì nói."
"Gaden chết ở quán bar ngầm, cổ bị cắt nửa bên." Duarte âm u nói.
"Ừ, tên đó đã chết." Ô Chiến nhướn mày: "Ngay dưới mí mắt của tôi, thì sao nào?"
"Kẻ giết thuộc hạ của tôi đang ở chỗ cậu phải không." Duarte: "Ô Chiến, tôi biết cậu là người dám làm dám chịu, khinh thường nói dối, kẻ đó nếu ở chỗ cậu, chỉ cần giao ra, chuyện này liền không liên quan tới cậu."
Đối mặt với khiêu khích, Ô Chiến chỉ biết kiêu ngạo hơn so với đối phương, y cười lạnh một tiếng, nâng cằm: "Không sai, người này ở trên phi thuyền Chúc Long."
"Người ở trên phi thuyền Chúc Long, chính là người của ông đây, ông muốn người, vậy dập đầu ba cái vang dội tới đổi đi?"
"Tốt, thực tốt." Duarte sắc mặt âm đến có thể nhỏ nước, âm dương quái khí cười hai tiếng: "Xem ra không cần nói chuyện."
Bóng người lóe lóe, liên lạc chợt cắt đứt.
Ô Chiến kêu người quan sát ở bên cạnh: "Đi kêu Nguy Dã tới cho tôi."
"Lão đại." Vu Thành ở sau lưng y nhỏ giọng hỏi: "Chẳng phải nói đấu cơ giáp xong ném Nguy Dã xuống sao?"
Xem tình hình nay là muốn giữ người ở lại nha.
Hai lần nuốt lời, Ô Chiến thẹn quá thành giận: "Cậu hỏi nhiều làm gì!"
Vu Thành ho khan một tiếng, im lặng.
Chẳng bao lâu, Nguy Dã đã bị gọi tới trước mặt Ô Chiến, hắn dụi mắt, giọng nói mềm nhẹ, phản ứng đầu tiên là: "Đột nhiên kêu tôi tới, anh muốn đánh nhau sao?"
Omega vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt còn mang theo chút ngây thơ, tóc đen xoã tung, gương mặt trắng nõn có vài vết đỏ, thoạt nhìn phá lệ mềm mại. Cổ họng Ô Chiến cứng lại, bỗng nhiên thấy mình có chút điên mới hẹn đánh nhau với hắn.
"...... Không đánh nhau thì không thể tìm cậu? Tôi lại không phải kẻ cuồng chiến."
Ô Chiến hắng giọng nói: "Chẳng phải cậu muốn gia nhập phi thuyền Chúc Long sao, tôi đồng ý."
"Nhưng hiện tại cậu chỉ là thuyền viên dự bị, còn chưa gia nhập đoàn tinh tặc."
Nguy Dã: "Ồ?"
Ô Chiến hứ một tiếng: "Tôi phá cách cho cậu ở lại, cậu còn do dự cái gì?"
Nguy Dã chớp chớp mắt, đang muốn trả lời, chợt nghe 001 trong đầu a một tiếng: "EQ thấp đến đáng thương."
Tác giả có lời muốn nói:
001 là như thế này: Khi mảnh nhỏ đến gần Dã Dã thì sẽ ghen.
Khi mảnh nhỏ không đến gần Dã Dã, thì cho rằng mảnh nhỏ đó thật ngu ngốc.