Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 130: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (3)



Chương 130: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (3)

Trong lời nói của Eugene không thiếu ý khiêu khích, đôi mắt dưới ánh mặt trời hơi phản xạ ánh vàng kim, Nguy Dã như là không rõ nguyên do, hắn hỏi: “Trải nghiệm gì?”

Eugene hơi giật mình, nhìn chăm chú hắn một lát, phát hiện hắn thật sự không hiểu.

Hắn vẫn mặc áo choàng, không thấy rõ vẻ mặt, nghĩ đến chức nghiệp pháp sư vong linh, khó tránh khỏi có vẻ âm trầm.

Nhưng dáng vẻ khó hiểu mà nghiêng đầu này, lại tự nhiên làm người ta cảm thấy có chút ngốc.

Eugene nhớ tới cảnh tượng khi mình lăn xuống sườn núi.

Bị pháp sư áo đen nhìn chằm chằm, vốn tưởng rằng mình sẽ bị giết, dù sao đúng như những lính đánh thuê đó nói, sẽ không có ai quan tâm đến sống chết của một tên tạp chủng.

Đối phương lại chỉ đứng ở bên cạnh chờ, nói phải đợi y chết mới nhặt xác. Sau khi bại lộ thân phận, cũng không giết những lính đánh thuê đó để bịt miệng.

Đây là pháp sư vong linh tà ác tàn nhẫn trong truyền thuyết ?

Eugene đỡ trán, thấp giọng cười cười: “Không có gì.”

Y ngồi thẳng người, hơi chút nghiêm túc: “Simon, cảm ơn cậu cứu tôi.”

Nguy Dã nói: “Chúng ta đều theo như nhu cầu.”

Đa số ma pháp sư đều là trạch nam, pháp sư vong linh cũng thế. Từ lúc Nguy Dã chào đời tới nay đây là lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện nhưng cũng không phải là lang thang không có mục tiêu, hắn muốn tìm cốt rồng ——

Pháp sư vong linh điều khiển xương của rồng mới ngầu.

Muốn tìm hài cốt của rồng, dù không đến thung lũng rồng, nhưng có thể tìm một số nơi có nơi từng có rồng chết để thử vận may.

Eugene nhận tiền làm người dẫn đường, dẫn hắn đi khắp lục địa. Ban đầu y cho rằng mình chỉ cần xem bản đồ dẫn đường, nhưng rất nhanh liền phát hiện, tiền không dễ kiếm.

Đồng hành không bao lâu, y đã hiểu rõ hơn về Nguy Dã, người này từ trước đến nay sống tách biệt với thế giới, trừ ma pháp thì cái gì cũng không quan tâm, đúng là đơn thuần vô cùng.

Trước nay Eugene chưa từng quan tâm tới người khác như vậy, trên đường đi, Nguy Dã nghe nói trong thành trấn lớn có trận pháp chuyển đổi không gian, thế mà còn muốn đi thử.

Phải biết rằng những trận pháp đó đều do Quang Minh Thần Điện tạo ra, có thể giám sát được ma pháp nguyên tố hệ ám, nếu không phải bị y giữ chặt, hắc ma pháp sư này chắc đã bị bắt rồi thiêu chết.

Hơn nữa hắn không hiểu giá hàng, ra tay rất hào phóng, cũng không biết trả giá, thường xuyên bị người ta chặt chém.

Trước kia Eugene còn cảm thấy đây là ưu điểm của hắn, nhưng khi đối mặt với người khác thì lại đau đầu.

Có câu nói giàu không nên lộ ra ngoài, vẫn nên khiêm tốn là tốt. Khi Nguy Dã bị một đám trộm cắp chặn trong hẻm nhỏ thì nghĩ tới câu nói này.

Eugene không thể luôn ở bên cạnh hắn, hắn cũng không mướn đối phương bảo vệ hắn, cho nên giờ chỉ có thể một mình đối mặt với ba gã kiếm sĩ cùng một tên pháp sư.

Trong bóng đêm, bốn người phía đối diện cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, đã bắt đầu chia của.

“Hôm nay lúc cậu ta trả tiền trọ, tôi ngó thấy túi tiền của cậu ta nặng trĩu, chắc chắn bên trong đều là đồng vàng!”

“Chất liệu áo choàng trên người cậu ta khá tốt, nói trước, áo choàng thuộc về tôi.”

“Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng luôn cảm thấy người này hẳn là lớn lên không tệ. Này, cởi mũ ra nhìn một chút, nói không chừng chúng tôi có thể tha cho cậu một mạng. Nếu đẹp, cũng có thể bán được chút tiền……”

Bốn người há há cười rộ lên.

Nguy Dã: ?

Cướp thì cướp đi, sao còn buôn người nữa chứ.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ làm sao diệt trừ những người này mà không để lại dấu vết, pháp sư phía bên kia đã không chờ nổi mà giơ pháp trượng, một trận gió mãnh liệt thổi tới.

Vạt áo choàng bay lên, Nguy Dã giơ tay túm chặt, mũ choàng bị gió thổi ra sau đầu.

Đôi mắt của những kẻ kia trở nên sáng ngời.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, sau một lúc lâu, mới có một tên kiếm sĩ kích động mở miệng: “Ở một nơi nghèo nàn như này, thế mà lại có mặt hàng tốt như vậy……”

Dù là màu tóc mê người hiếm có, hay là khuôn mặt tinh xảo tuấn lệ, đều là thứ mà bọn họ chưa từng thấy tại thành trấn hẻo lánh.

Nếu có thân thể, 001 đã giết những kẻ mơ ước Nguy Dã. Nó nhẫn nhịn không nói tục trước mặt Nguy Dã: “Dùng chú ăn mòn.”

Nguy Dã một chút cũng không tức giận, còn rất có hứng thú, những người này vừa lúc cho hắn cơ hội để luyện tập.

Phát hiện trong tay hắn xuất hiện một cái pháp trượng, bốn người có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc địa vị của ma pháp sư trên lục địa này rất cao, đa số ma pháp sư đều thích mặc áo bào của pháp sư khi ra ngoài, có thể nhận được sự tôn sùng cùng rất nhiều ưu đãi.

Nhất định là pháp sư thực tập cấp thấp, mới không mặc áo bào của pháp sư.

Sau khi sửng sốt một lúc, bọn họ càng hưng phấn: “Vừa rồi cậu ta còn chưa lấy ra pháp trượng, trong tay cậu ta nhất định có nhẫn không gian!”

“Đừng chống cự, chúng tôi không muốn làm cậu bị thương.” Tên pháp sư kia làm bộ làm tịch ôn hòa khuyên hắn: “Cậu nhìn xem, ngoài tôi, ở đây còn ba tên kiếm sĩ, trước khi cậu niệm xong chú ngữ, bọn họ đã có thể đến gần cậu.”

Kiếm sĩ càng làm càn, nhếch miệng cười nói: “Đem đồ giao ra đây, người bạn bán thú nhân kia của cậu trời vừa tối đã vào sòng bạc, nào còn giúp được cậu?”

“Đúng vậy, bán thú nhân có gì tốt, chỉ là tạp chủng mang dòng máu bẩn thỉu, đi theo chúng tôi đi.”

Khi bị trêu chọc, Nguy Dã vẫn luôn không nói gì, lúc này mới lộ ra ánh mắt không tán đồng: “Máu của bán thú nhân không hề dơ.” Hắn nghiêm túc nói: “Rất nhiều bán thú nhân đồng thời có được sức mạnh của thú nhân cùng trí tuệ của con người, ngược lại dòng máu lai là ưu thế.”

“Thế mà nói chuyện giúp bán thú nhân?” Bốn người tức khắc cười ha ha.

Như cảm thấy vớ vẩn, lại như muốn nhìn thấy khuôn mặt mất bình tĩnh của hắn, bốn tên cướp cố hết sức lực mà thốt ra những từ ngữ ô uế: “Không cảm thấy dơ? Thế cậu cùng anh ta ở bên nhau…… Khi làm việc trên giường, làm với bán thú nhân càng khiến cậu sung sướng?”

Nguy Dã khẽ nhíu mày, sắc mặt hoàn toàn lạnh đi: “Các người mới dơ, từ máu đến linh hồn đều dơ.”

“Còn cãi lại à?” Kiếm sĩ giận dữ, mắt lộ ra hung quang tới gần.

Nguy Dã đang muốn niệm chú ăn mòn, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có thêm một bóng người.

Eugene mới vừa bị người ta miệt thị  không biết đã đứng đó bao lâu, bóng người màu đen lặng yên ẩn nấp trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.

Sau khi bị Nguy Dã phát hiện, y tựa hồ mỉm cười, mười ngón ta đan xen vào nhau.

Kiếm sĩ đang lao tới cảm thấy ớn lạnh, sau đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: “Nói tôi dơ?”

Gã chưa kịp quay đầu lại, cổ họng đã chợt cảm thấy lạnh.

Pháp sư còn chưa kịp phản ứng, thì đã có hai tên kiếm sĩ ngã xuống. Gã vội tránh phía sau tên kiếm sĩ còn sót lại, luống cuống tay chân muốn dùng ma pháp chiếu sáng chung quanh: “Thuật ẩn nấp của thú nhân! Nhất định là tên tạp chủng kia…… A!”

Tên kiếm sĩ thứ ba cũng đã chết.

Trong ánh mắt kinh sợ của pháp sư kia, Eugene như bóng ma chui ra từ dưới cái bóng của gã, dao găm phản xạ ra ánh sáng lạnh.

“Không phải tạp chủng.” Người cuối cùng ngã xuống, Eugene bình tĩnh thu tay lại.

Y cong môi, như đang trả lời người chết trên mặt đất, lại như là đang lẩm bẩm, lập lại cách nói lần đầu tiên nghe được: “…… Là ưu thế của dòng máu lai.”

Mọi chuyện diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, Nguy Dã hạ chú ăn mòn, trong chốc lát, bốn cái xác biến mất trong không khí.

Nguy Dã thu thập bốn cái linh hồn, có thể chế thành vong linh cấp thấp để sử dụng.

Thu hồi pháp trượng, mới phát hiện ánh mắt của Eugene vẫn luôn dừng trên người hắn.

Nguy Dã nghi hoặc nhìn y, nghe thấy y nói: “Nếu không có những kẻ này, tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy mặt cậu.”

Ngày thường, pháp sư áo đen hận không thể che kín mít cả người, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy vài sợi tóc xinh đẹp cùng đầu ngón tay trắng nõn.

Dưới ánh trăng, lần đầu tiên Eugene thấy rõ toàn bộ khuôn mặt hắn, trước đây kêu đại mỹ nhân chỉ là thuận miệng mà thôi, lúc này ánh mắt y có chút sững sờ, nhịn không được lẩm bẩm: “Thật là một đại mỹ nhân nha.”

001 rất không thích mảnh nhỏ này, cười lạnh: “Lưu manh, nông cạn.”

“Ký chủ mau đội mũ lên.”

Nguy Dã: “……”

Eugene nhìn hắn một lát, thở dài: “Cậu tiêu sài mạnh tay như vậy, khó trách bị người ta nhắm đến.”

“Vậy à?” Nguy Dã cũng không để ý: “Không sao.”

“Tiền có nhiều, cũng không thể coi tiền như rác.” Lúc trước Eugene không để tâm, dù sao người chịu thiệt cũng không phải y, lúc này y bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Y chợt nảy ra ý tưởng, cười nói: “Còn không bằng để tiền ở chỗ tôi, ăn cơm ở trọ, muốn mua cái gì, tôi quản lý tiền cho cậu.”

Eugene là một lão bánh quẩy, chỉ có y lừa người khác, không có người khác chiếm hời từ y.

(*) 老油条 [lǎo yóu tiáo] (lão bánh quẩy): Tiếng lóng, miêu tả một người tinh tế.

Nhưng đem tiền đặt ở trong tay y —— còn chẳng phải là bánh bao thịt đánh chó sao. Nguy Dã còn nhớ người này là một tên trộm.

(*) 肉包子打狗 [ròu bāo zi dǎ gǒu] (bánh bao thịt đánh chó): Nom na là cho không gì đó, k lấy lại được. Dùng bánh bao đánh chó, chó k đau mà còn có đồ ăn =)))

Hắn suy nghĩ một lúc và đồng ý trước sự ngạc nhiên của Eugene.

Thế mà đồng ý? Eugene kinh ngạc nói: “Cậu không sợ tôi lấy hết tiền đi?”

Dù họ đã sát cánh chiến đấu một thời gian nhưng y không ngờ Nguy Dã lại tin tưởng mình nhanh đến vậy.

…… Tuy rằng tiểu pháp sư nhìn có chút dễ lừa.

Nguy Dã nói: “Chúng ta có thể ký kết một cái khế ước.”

“Kí khế ước gì?” Eugene nhướng mày.

“Nếu anh trộm tiền của tôi, thì phải đem linh hồn giao cho tôi.”

Pháp sư vong linh giỏi nhất ma pháp linh hồn, hắn nhìn Eugene, đôi mắt màu xanh băng vốn lạnh lùng, khi nói những lời này lại tràn ra chút mong chờ.

Eugene: “……”

Trước đây thì còn muốn xác của y, giờ thì bắt đầu nhớ thương linh hồn của y?

Trong lúc chờ đợi đối phương trả lời, đầu hẻm bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Có người thô bạo nói: “Người chạy về phía này, đêm nay dù không ngủ, cũng phải bắt được tên bán thú nhân đáng chết kia!”

Thân thể Nguy Dã chợt bị Eugene bế lên một cách nhẹ nhàng

“Suýt quên.” Y ôm Nguy Dã đi hai bước thoáng nhảy lên nóc nhà: “Tôi còn đang bị truy đuổi.”

“Sao bọn họ lại truy đuổi anh?” Nguy Dã vừa hỏi, người phía dưới đã cho đáp án, miệng mắng to: “Thằng nhóc này một tiếng thắng 5000 đồng vàng! Con mẹ nó, không ai có thể thắng nhiều như thế mà toàn thân nguyên vẹn rời khỏi sòng bạc!”

Eugene nhún vai: “Không còn cách nào, chắc do tôi chơi quá tốt chăng?”

Mang theo một người, y chạy vẫn cứ vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, Nguy Dã thậm chí không cảm thấy xóc nảy.

Nghe nói cái đuôi của động vật họ mèo có tác dụng giữ thăng bằng, Nguy Dã rất muốn nhìn xem liệu giờ y có cái đuôi dài và đen hay không.

Đáng tiếc bị ôm ở trước ngực, hắn dù ngó thế nào cũng ngó không được, vì thế hưng phấn mà chọc chọc hệ thống: “Có hay không? Có thì chụp một tấm cho em xem.”

001: “……”

001: “Không có.”

Lúc không có việc gì, 001 thường nghĩ về việc sau này sẽ tạo cho mình cơ thể như thế nào, nhất định phải chọn loại hình mà Nguy Dã thích nhất.

…… Nhưng loại hình mà ký chủ thích thật sự là quá nhiều.

Tiếng gió phần phật bên tai, chẳng bao lâu Eugene liền bỏ xa những kẻ đó, trực tiếp leo cửa sổ trở về phòng trọ.

Y mặt không đỏ cũng không thở gấp mà ngồi trên sô pha, Nguy Dã cũng đang sửa sang lại quần áo, mái tóc dài vướng vào vạt áo choàng, nên hắn cởi áo choàng ra.

Mái tóc dài màu xám bạc rối tung đang xoã xuống, khiến cả căn phòng trở nên rực rỡ.

Eugene ngơ ngác nhìn.

Đột nhiên hiểu ra, vì sao những kẻ đó lại như sói đói nhìn thấy đồ ăn, nhìn thấy hắn liền muốn chiếm riêng cho mình.

Với vẻ ngoài như Nguyệt thần, ai sẽ nghĩ đến pháp sư vong linh đáng sợ chứ?

Nguy Dã cúi đầu cố gắng gỡ tóc.

Nhịn xuống, nhịn xuống, dùng kéo cắt là không được.

Đang trong lúc vùng vẫy, một bàn tay duỗi tới: “Tôi giúp cậu.”

Ngón trỏ Eugene dò ra móng tay bén nhọn, y nhẹ nhàng dùng móng tay mở ra khe hở, tách tách những sợi tóc rối và nút thắt.

Oa, cái này hữu ích quá.

Nguy Dã rụt rè thu hồi tầm mắt, nói tiếng cảm ơn.

Giúp đỡ xong, Eugene không rời đi, lại nhịn không được giữ lấy một lọn tóc của hắn.

“Anh làm gì?” Nguy Dã lập tức giơ tay bắt lấy lọn tóc kia.

Xúc cảm lạnh lẽo mềm mại, Eugene đặt ở trong lòng bàn tay nắn vuốt, cười nói: “Tôi giúp cậu chải nó.”

“Không cần.” Nguy Dã đẩy tay y: “Đừng làm phiền tôi.”

Hắn hình như không thích bị người ta chạm vào, vì sự giúp đỡ ban nãy nên mới không tức giận.

“Do tôi quá tùy tiện, cậu đừng không vui.” Eugene nhìn hắn chớp chớp mắt, hơi cúi người, đỉnh đầu đột nhiên thò ra hai cái tai thú màu đen.

Cười tủm tỉm tiến lại gần, tai thú run nhẹ trong ánh mắt kinh ngạc của Nguy Dã: “Tôi cho cậu sờ sờ lỗ tai?”