Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 142: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (15)



Chương 142: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (15)

Nhìn nhau một lúc, một nụ hôn rơi xuống.

001 đem trân bảo quan trọng nhất của mình ôm vào trong ngực, kìm nén dục vọng hung ác muốn gặm cắn, tận lực săn sóc mà chiếu cố cảm thụ của hắn, cho đến khi Nguy Dã cười khẽ khoan dung nói: "Sắp phải tách ra, giờ anh muốn làm gì đều được."

Lời còn chưa dứt, môi răng đã bị thô bạo mà cạy ra, trình độ tham lam và nhiệt liệt ngoài dự đoán của Nguy Dã, hắn phảng phất nghe thấy thanh âm kịch liệt truyền tới từ trong đầu, bừng tỉnh mà nghĩ, hệ thống hẳn là nghẹn rất lâu.

Nguy Dã gắt gao ôm cổ 001, nề hà thể lực không đủ, đùi treo trên eo y, dù mông được ôm lên, hai cái đùi cũng không tự chủ được trượt xuống dưới.

Những sợi dây leo xòe ra tạo thành võng để đỡ lấy cơ thể hắn. 001 hôn càng sâu, làm Nguy Dã nhịn không được có ảo giác phải bị ăn tươi nuốt sống.

Vành tai tóc mai cọ sát vào nhau, sự tiếp xúc thân thể làm người ta muốn quên hết tất cả, nhưng một lát sau, 001 không thể không ngẩng đầu, ảo não nói: "Anh phải đi rồi."

Nguy Dã "Ùm" một tiếng, vừa muốn nói hẹn gặp lại, cánh môi lại bị người đàn ông mút hôn, lộ vẻ lưu luyến.

Nguy Dã: "Được rồi, anh đi đi. Về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian."

"Anh cần phải đi rồi." 001 hít sâu một hơi, đứng thẳng người.

"Hẹn gặp lại, em sẽ nhớ anh." Nguy Dã cười tủm tỉm nói, thuận tay sờ tai y, kết quả 001 đang muốn rời đi chợt ngừng, lại cúi người hôn hắn.

Nguy Dã: "......" Rồi khi nào mới đi được đây.

001 thật muốn không quan tâm, nhưng không được, dùng nghị lực vô cùng lớn mới có thể rút ra. Ánh mắt còn dính ở trên mặt hắn, Nguy Dã cúi đầu che miệng, hàm hồ nói: "Được rồi được rồi, hẹn gặp lại."

Ôn nhu sờ mái tóc của hắn, 001 không hề trì hoãn mà rời đi. Nguy Dã cảm giác bản thân như nghe được một tiếng phịch, khi ngẩng đầu, liền thấy y trước khi đi thế mà đánh chính mình một quyền.

"Ây." Azman giơ tay ấn ở bên môi, ánh mắt sâu kín nhìn hắn.

Nguy Dã: "......" 001 đối bản thân cũng quá có thể tàn nhẫn xuống tay.

Hắn ban đầu cho rằng Azman muốn hưng sư vấn tội, nhưng nhanh chóng phát hiện, tầm mắt đối phương dính vào trên cổ hắn.

Nơi đó có dấu vết 001 để lại, trên da thịt tuyết trắng có thêm một màu sắc rực rỡ tươi đẹp.

Hầu kết Azman lăn lăn, cười nhẹ: "Em đánh tôi đau đấy."

Da đầu Nguy Dã có chút tê dại, cứu mạng, 001 cho y ký ức gì thế.

Bóng dáng cao lớn đột nhiên đến gần, Azman đứng ở giữa hai chân hắn, lòng bàn tay phác hoạ cánh môi hồng nhuận của hắn, mắt mang ý cười: "Vừa rồi nhận được lòng biết ơn của em, tôi chỉ là muốn trả lễ em một cách chân thành."

Nguy Dã mím môi, đầy mặt viết "Thật vậy chăng, tôi thiếu kiến thức anh cũng đừng gạt tôi".

Bộ dáng đáng thương lại dễ lừa, làm người thương tiếc, lại khó nén được dâng lên dục vọng ác liệt bí ẩn, ai mà không kích động.

Sống hơn trăm năm, vốn tưởng rằng không có gì có thể làm y thất thố, Azman ngày thường thành thạo lúc này lại chẳng thấy.

Y cố gắng dùng ngữ điệu hòa ái che giấu dục niệm, nhẹ giọng dụ hống Nguy Dã đem miệng mở ra, để y "trả lễ" một chút.

Nguy Dã thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm, anh đã một đống tuổi, đừng có ác thú như vậy được không?

Azman duy trì dây lro, thậm chí đem chúng nó đan chéo đến càng chặt, Nguy Dã vô thức mềm eo, đầu gối bị dây leo giữ chặt mới không ngã xuống. Vốn cánh môi bị mút hôn đến hơi sưng đỏ, tay đối phương chậm rãi dời xuống, nơi chưa từng bị người chạm qua đột nhiên có biến hóa, mũi chân Nguy Dã co rụt lại, run rẩy dẫm lên đầu gối Azman.

Hắn sợ ngây người trong một cái chớp mắt, lúc Azman còn muốn càng quá mức, sử dụng định thân thuật, vì quá mức khẩn trương làm hắn phát huy vượt xa bình thường, thậm chí không cần dùng pháp trượng.

Pháp Sư Vong Linh cuộn người nằm trên dây leo tinh tế thở phì phò, mí mắt đều ửng đỏ, hắn không hiểu rõ lắm, lại tự nhiên cảm thấy thẹn.

Qua hồi lâu, mới bình tĩnh lại, cẩn thận nhảy xuống dây leo trợ Trụ vi ngược này.

Azman đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đóng băng ngay tại chỗ, chỉ có thể cứng còng cơ thể, nhìn hắn chậm rì rì, run tay mặc lại quần, tựa như động vật nhỏ vừa trốn thoát từ trong tay thợ săn, còn ở trước mặt y liếm láp cái bụng mềm mại.

Hai mắt Azman đỏ lên.

Nguy Dã trong lòng cười hắc hắc, để anh nghẹn chết.

*

Tộc Người Lùn khua chiêng gõ trống sửa chữa Quỷ Diệt Chi Cung.

Azman phụ trách bàn bạc với tộc trưởng tộc Người Lùn, Nguy Dã không có đi xem, ở trong phòng mấy ngày không ra ngoài. Sau khi tiếp xúc ma hạch của Quỷ Diệt Chi Cung, hắn càng hiểu thêm về Ám Hệ Ma Pháp, mượn cơ hội này đột phá cảnh giới Đại Ma Pháp Sư.

Từ minh tưởng tỉnh lại, hắn phát hiện Azman đã rời đi lãnh địa tộc Người Lùn, không lâu phía trước, Nord thất lạc với bọn họ tìm đến đây, báo cáo chút công vụ của tộc Ám Tinh Linh tộc cần Azman đi xử lý.

Ngoài ra, Quỷ Diệt Chi Cung dù sao cũng là Thần Khí, việc sửa chữa cũng cần thời gian, Azman phải đi về tập kết nhân thủ nghĩ cách giải quyết một ít nan đề. tộc trưởng Người Lùn giúp Azman truyền lời, Nguy Dã có thể đến St. Casto tìm y.

Nguy Dã nói cảm ơn, rời đi tộc Người Lùn, sau khi rời đi cũng không có đáp ứng lời mời mà đến đó. Bên cạnh hắn vẫn là Eugene trong trạng thái hôn mê, chuyện quan trọng trước mắt là chữa thương cho y.

-- Nguyên bản Elvis nói sẽ giúp hắn, lúc này cũng lâm vào hoàn cảnh tự thân khó bảo toàn.

Tuy rằng 001 nói Elvis không có việc gì, Nguy Dã vẫn muốn đi gặp y.

Quang Minh Thần Điện nằm ở trung tâm của Quang Minh Giáo Đình, là nơi vô số giáo chúng hành hương trong lòng.

Trở thành Đại Ma Pháp Sư Nguy Dã quyết định mạo hiểm, một mình đến Quang Minh Thần Điện một chuyến.

Vẫn còn dư lại nửa túi trái cây Eugene trộm từ Tinh Linh Chi Sâm, hắn ăn hai trái, hắn cải trang đi theo người nông dân giao đồ ăn để lẻn vào.

Quang Minh Thần Điện nghiêm trang, Nguy Dã cúi đầu, như một người bình thường vừa khẩn trương vừa cung kính. Khi vác đồ ăn đến phòng bếp, hắn nghe thấy hai tên Thần Quan cấp cao nói chuyện phiếm, nhắc tới tên Elvis: "Buck, anh là Thần Quan của Thánh Tử, anh biết gần đây Thánh Tử  xảy ra chuyện gì sao? Đã vài ngày rồi mọi người chưa được gặp ngài ấy."

Buck nói: "Thánh Tử hình như làm sai gì đó, bị Giáo Hoàng nhốt trong phòng sám hối. Giáo Hoàng không cho phép bất luận kẻ nào vào gặp ngài ấy."

"Cái gì?" Thần Quan cả kinh, vội vàng hỏi: "Thánh Tử cũng sẽ phạm sai? Lần đầu tiên thấy Giáo Hoàng trừng phạt ngài ấy, nghiêm trọng sao?"

"Tất nhiên không nghiêm trọng, nếu không thì sao sẽ chỉ để ngài ấy sám hối lỗi lầm của mình." Buck thấp giọng nói: "Giáo Hoàng ký thác kỳ vọng rất cao với Thánh Tử, nghe nói còn có ý định truyền lại chức vị cho ngài ấy."

Dù là Thần Quan cũng thích hóng hớt, hoặc là nói, buôn chuyện là thú vui ít ỏi trong cuộc sống tẻ nhạt của họ, chẳng bao lâu, Nguy Dã liền nghe bọn họ đổi đề tài, bắt đầu thảo luận về cái chết ngoài ý muốn của kỵ sĩ trưởng của Giáo Hoàng, cảm thán Kỵ Sĩ Trưởng vũ dũng chết thật đáng tiếc, Giáo Hoàng nhất định rất đau lòng.

Nguy Dã cười lạnh, ông già kia đau lòng mới lạ.

Sau khi dọn hết đồ ăn xuống xe, hắn đi theo người nông dân ra ngoài, rồi biến mất giữa đường.

Trung ương Thần Điện, trong phòng sám hối, Elvis yên tĩnh ngồi quỳ.

Ở trước mắt y là một quyển giáo lí Quang Minh, quyển sách dày nặng cho dù được tỉ mỉ yêu quý, nhưng vẫn có chút tổn hại, có thể thấy được đã bị chủ nhân của nó lật xem nhiêu lần.

Đây là lần đầu tiên Elvis bước vào phòng sám hối, hơn hai mươi năm qua, y luôn cho rằng bản thân sẽ không có cơ hội để bước vào căn phòng này, đâu nghĩ tới hôm nay sẽ bị nhốt ở đây, còn --

Không thể sám hối nỗi.

Ánh mắt y dừng trên trang sách, nhìn giáo lí "Tiêu diệt hắc ám", cảnh tượng đã trải qua còn trong trí nhớ, nội tâm y bây giờ đã chẳng thể chấp nhận những điều lệ này.

Cửa lớn phòng sám hối mở ra từ bên ngoại.

Elvis quay đầu, nhìn thấy Buck bưng đồ ăn đi vào,  trong khoảng thời gian này y không được phép gặp ai, đồ ăn đều được đưa qua cửa sổ nhỏ. Elvis nghi hoặc nói: "Hôm nay sao anh lại vào đây được? Chẳng lẽ Giáo Hoàng muốn thả tôi ra ngoài?"

Nhưng Giáo Hoàng rõ ràng nói qua, y không sám hối nhận sai, thì sẽ không tha cho y.

Mặt Buck vô cảm, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đất, Elvis cảnh giác: "Buck, anh sao vậy?"

Y đứng lên, lại nhìn thấy phía sau Buck chậm rãi hiện lên một bóng người: "Là tôi." Giọng nói quen thuộc.

Kinh hỉ, lo lắng, không dám tin tưởng, đủ loại cảm xúc tràn đầy lòng ngực Elvis, trong nháy mắt, y có chút không biết làm sao.

Sau khi phản ứng lại, y nhăn này, thấp giọng nói: "Em không nên tới đây, lá gan của em cũng quá lớn!"

"Anh không vui sao?" Nguy Dã chớp chớp mắt: "Thực xin lỗi."

Elvis cứng đờ: "Không phải, tôi không phải trách em......"

Giây tiếp theo, Pháp Sư Vong Linh vươn tay về phía y. Đầu ngón tay tái nhợt lộ ra dưới tay áo đen, hắn hỏi: "Vậy anh có nguyện ý đi theo tôi không?"

*

Người thay thế Elvis ngồi quỳ trong phòng sám hối biến thành Buck đang trúng thuật nhiếp hồn.

Hai bóng người lặng yên không một tiếng động lướt qua hành lang, Elvis đi phía trước dẫn đường, đúng lúc này, một đội kỵ sĩ đang đi tới, trên khuôn mặt mỗi người đều mang ý chí chiến đấu, tựa hồ đang muốn tham gia trận chiến vinh dự gì đó.

Elvis biến sắc, nhận ra những người này là đoàn Kỵ Sĩ của Giáo Hoàng, thực lực không thể xem thường. May mà, những người đó dừng lại trước cửa phòng sám hối, có người nói: "Hôm nay là ngày tuyển chọn Kỵ Sĩ Trưởng mới, Giáo Hoàng truyền lệnh, mời Thánh Tử đến xem trận đấu."

Một lát sau, Buck mang mũ choàng, đeo mặt nạ đi ra. Bọn Kỵ Sĩ có chút khó hiểu, nhưng đều cho rằng gã theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng đến đây sám hối tu hành.

Khúc nhạc đệm này tạo thời gian cho Elvis, trước khi họ gặp nhau trên hành lang, ánh sáng trắng trong tay y lóe lên trong giây lát, dùng tốc độ cực nhanh mở ra cánh cửa phía sau.

Sau khi vào trong, y nói: "Đây là thư phòng cá nhân của Giáo Hoàng, không có sự cho phép của ông ấy, bất kì ai cũng không được vào đây." Cho dù có người nhìn thấy ánh sáng lúc mở cửa, cũng sẽ nghĩ chính mình hoa mắt.

Nguy Dã nhớ tới y mở một kết ấn phức tạp trong khoảng thời gian nhắn, nghi hoặc: "Nếu là nơi quan trọng, sao anh lại biết cách vào đây?"

Elvis cười một cái, hiếm thấy có chút giảo hoạt: "Tôi đã tới đây hai lần, nhớ kỹ cách kết ấn của ông ấy."

Đều là Ma Pháp Sư, Nguy Dã khắc sâu bội phục năng lực của đối phương, tán thưởng nói: "Anh thật lợi hại."

Mỗi lần được hắn khen, Elvis đều có cảm xúc muốn ưỡn ngực, lại không khỏi né tránh ánh mắt..

"Cảm ơn." Y hơi đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Kỵ Sĩ Trưởng của Giáo Hoàng đã chết, những Kỵ Sĩ đó muốn đi tham gia thi đấu tuyển chọn Kỵ Sĩ Trưởng, Giáo Hoàng sẽ ở trên đài xem trận đấu. Chờ bọn họ đem Buck đưa tới chỗ Giáo Hoàng, chúng ta sẽ bại lộ. Chờ một lát liền phải đi ngay."

Nguy Dã "Ùm" một tiếng, xoay người xem tủ sách ở phía sau.

Nhìn thấy tủ sách trên ba mặt tường, sẽ làm người ta phải tán thưởng học thức của chủ nhân nơi này. Ánh mắt Nguy Dã nhạy bén lướt qua, lấy kinh nghiệm phong phú của hắn, đã nhanh chóng phát hiện cơ quan ẩn nấp đặc biệt.

Elvis đang muốn mở cửa rời đi, phát hiện hắn đi về phía tủ sách, như tò mò mà đụng vào chỗ nào đó. Y nhịn không được mà thúc giục: "Simon, chúng ta nên đi......"

Lời còn chưa dứt, y sửng sốt, chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, thình lình xuất hiện một quyển sách.

Nguy Dã nói: "Nơi này có ma pháp ẩn nấp."

Giáo Hoàng che giấu bí mật gì?

Nguy Dã thản nhiên mở ra, ngay lúc này, không xem một cái thì không phải người.

Elvis có chút do dự mà nhìn ngoài cửa, y lo lắng lại trì hoãn sẽ đi không kịp, chợt nghe Nguy Dã nghiêm túc nói: "Anh lại đây xem."

"Làm sao vậy?" Elvis nhanh chóng đi tới, ánh mắt nhìn xuống trang sách, cả người chấn động.

Đọc nhanh như gió, đại não chợt cứng đờ, lại không ảnh hưởng sự lý giải của y.

Trên trang giấy, ghi lại một cấm thuật cực kỳ bí ẩn -- chuyển dời linh hồn.

Quyển sách này ghi lại rất nhiều loại cấm thuật hệ quang, đúng ra nên bị phong ấn, sao sẽ bị Giáo Hoàng giấu trong thư phòng? ...... Quyển sách rõ ràng có dấu vết bị lật xem nhiều lần, thậm chí còn được ghi chú cẩn thận, từ chữ viết có thể thấy những thứ này được ghi lại dưới góc nhìn của Giáo Hoàng.

Điều kiện tất yếu nhất của thuật pháp này, là cần có thân thể quang minh thuần khiết.

Mọi người đều biết, Elvis sở dĩ trở thành Quang Minh Thánh Tử, là bởi vì lúc y sinh ra, đã bị Giáo Hoàng xác nhận là thân thể quang minh trời sinh thánh khiết, Giáo Hoàng tự mình đem y ôm về Thần Điện.

Nguy Dã khép sách lại, mọi thứ trở về nguyên trạng, vỗ bả vai người bên cạnh: "Trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói."

Não Elvis trống rỗng, lúc sau hết thảy giống như phù quang lược ảnh, y chỉ nhớ bản thân đi theo phía sau Nguy Dã, máy móc mà theo hắn trốn ra Quang Minh Thần Điện.

Khi hồi phục tinh thần, y đã theo Nguy Dã tới một nơi xa lạ, nơi này phòng ốc đơn sơ, chuột chết trôi nổi trong mương, không khí đầy bụi bặm và mùi khó ngửi. Người đến người đi quần áo tả tơi, trẻ em thì trông xanh xao vàng vọt.

"Đây là đâu?"

"Xóm nghèo, Eugene nói đây là nơi thích hợp ẩn thân." Nguy Dã nói.

Lúc này, Quang Minh Thần Điện loạn thành một đoàn, trận đấu chọn Kỵ Sĩ Trưởng bị gián đoạn, Giáo Hoàng tức giận phái ra vô số Kỵ Sĩ cùng Thần Quan đi tìm Thánh Tử.

Khi Kỵ Sĩ điều tra đến xóm nghèo, Nguy Dã đã đã tốn hai đồng bạc để tìm nơi ẩn náu.

"Kỵ Sĩ đại nhân, chúng tôi chưa từng gặp ai." Giọng nói kinh sợ truyền tới từ ngoài cửa: "Người mà ngài miêu tả...... Sao có thể đến nơi này chứ?"

Người ở đây, vì hai đồng bạc liền có thể bí quá hoá liều.

Trong phòng đầy mùi mồ hôi, Kỵ Sĩ quả nhiên chỉ tùy ý đánh giá một cái rồi rời đi, thậm chí không chịu đặt chân bước vào.

Gã không biết mình đã lướt qua cơ hội lập công lớn, không gian trong tấm ván gỗ nhỏ hẹp, hai người đàn ông dựa sát vào nhau.

Lần đầu tiên Elvis đặt chân tới nơi này, hoàn cảnh xa lạ dời đi sự đau đớn trong tâm trí y.

Dưới ánh sáng tối tăm, dựa gần sườn mặt trắng nõn của người bên cạnh, hô hấp hoà quyện. Elvis tạm quên đi thống khổ khi bị phản bội cùng sự mê mang, hoảng hốt nhìn người thanh niên mang bản thân trốn thoát, ánh mắt dần ngưng đọng.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cuộc sống của y đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, hơn hai mươi năm chưa từng thay đổi, trong lòng chỉ có tu luyện, thế nhưng dường như đã qua mấy đời.

Thay vào đó, một người đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của y, ở bên cạnh y.

Không khí xung quanh hôi thối, trên người Pháp Sư Vong Linh lại có mùi thơm nhàn nhạt, sợi tóc mềm mại rơi ra từ mũ choàng, tựa như ánh trăng xuất hiện trong căn nhà tối tăm.

Elvis vô thức mà chìm vào suy nghĩ của mình, không biết là do ngửi thấy hương thơm mới mẻ, hay chỉ đơn thuần là muốn tới gần.

Trùng hợp Nguy Dã quay mặt đi, muốn nói gì đó với y, môi đột nhiên mềm mại.

Đó là xúc cảm gần trong gang tấc từ một người khác. Hai bên đồng thời ngây người.

Ngoài cửa, Kỵ Sĩ tới điều tra sớm đã đi xa, chủ nhà thấp giọng thông báo hai tiếng, hai người lại có lập tức rời khỏi chỗ ẩn thân chật chội này.

Phanh, phanh. Chẳng phải lần đầu tiên, lần này, Elvis càng nghe rõ tiếng tim mình đập.

Khi y ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bên tai đỏ lên, y quẫn bách mà muốn nói tiếng xin lỗi, lại nghe  thấy đối phương nói trước: "Thực xin lỗi".

"Lúc tôi ra khỏi Thần Điện, nhìn thấy có người đang ngâm nga giáo lí." Nguy Dã như suy tư gì rồi nói: "Hình như nghe nói các Thần Quan không thể chạm vào người khác, đặc biệt là môi."

"Thực xin lỗi." Hắn buồn rầu nói: "Tôi đã quấy rầy việc thanh tu của anh."

____

Editor: Tui sầu quá 🤧
— QUẢNG CÁO —