Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 113: C113



Hiện tại tất cả mọi người đều biết phi thuyền Chúc Long có thêm một thành viên mới, hơn nữa thành viên mới này có quan hệ thân thiết với Nguy Dã, bởi vậy không ai biểu hiện bài xích Hải Sâm.

Thậm chí còn có người muốn làm quen với y, để nghe ngóng sở thích của Nguy Dã.

Dù hy vọng xa vời, nhưng nói không chừng sẽ có ngày nhận được sự ưu ái từ Omega.

Hải Sâm không thích giao tiếp, nhưng ai đưa đồ ăn cho y, y đều nhận, lúc Nguy Dã đến phòng y thì bị một bàn đồ ăn màu sắc rực rỡ kia làm kinh ngạc.

Cơ thể thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày đều không rảnh rỗi, không phải ở sân huấn luyện ra mồ hôi, thì là yên lặng đọc sách, tiêu hao nhiều thể lực, ăn cũng rất nhiều.

Cho nên Nguy Dã gần đây cũng không để ý y ăn cái gì, hắn nhìn thoáng qua những cái túi đã mở, không lo.

"Tóc lại dài rồi, ngồi lại đây, tôi cắt ngắn cho nhóc." Nguy Dã vỗ vỗ ghế dựa trước người.

Sau khi được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, tóc Hải Sâm thường dài rất nhanh, Nguy Dã cảm thấy thiếu niên tóc ngắn đặc biệt có tinh thần, liền vui sướng ôm đồm công việc cắt tóc này.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, người máy đều có thể cắt những kiểu tóc thông thường, nhưng gần đây hắn mê cắt tóc, giống như đẩy máy cắt cỏ vậy đẩy qua đẩy lại, xúc cảm cùng thanh âm đều rất tuyệt, rất giải toả.

Còn hiệu quả ra sao...... Thì dù có cạo trọc đầu, Hải Sâm cũng không để bụng, hì hì.

Lúc Nguy Dã cắt tóc, Hải Sâm liền yên lặng ngồi trên ghế dựa, trong tay cầm một bịch bánh quy, cắn răng rắc.

Mùi thơm ngào ngạt, Nguy Dã cắt xong cúi đầu nhìn, hắn một bên rửa sạch tóc gáy, một bên thuận miệng hỏi: "Ăn ngon không?"

Hải Sâm đem hộp bánh quy giơ lên đ ỉnh đầu.

Sói con rất bảo vệ thức ăn, y vô cùng chấp nhất với đồ ăn, thế mà lại chủ động chia sẻ.

"Đúng là có cảm giác thành tựu." Nguy Dã thấy vui mừng vì nhận được hồi báo từ đứa nhóc mình nuôi.

Đối với giọng điệu "Con trai trong nhà đã trưởng thành", tâm trạng 001 phức tạp, không muốn nói chuyện.

Nguy Dã cầm một cái bánh, cắn một nửa là đã ăn không vô, hương vị của bánh quy rất lạ, như được cho rất nhiều dầu, vừa mặn vừa béo.

Hải Sâm quay đầu lại, thấy hắn hơi nhíu mày, liền nói: "Đưa cho tôi."

Thiếu niên ngửa đầu, đem bánh quy ngậm vào trong miệng, còn duỗi đầu lưỡi li3m vụn bánh trên tay hắn, một chút đều không lãng phí.

Đầu ngón tay bị li3m, như đang đút thức ăn cho động vật nhỏ.

Người trên tinh cầu rác rưởi không quá quan tâm vấn đề vệ sinh. Nguy Dã cảm thấy mình nên dạy y một chút: "Như vậy không sạch sẽ."

Hải Sâm nhìn ngón tay tựa bạch ngọc của hắn, không thèm để ý mà quay lại đầu.

Tiếng răng rắc tiếp tục vang lên, Nguy Dã nhìn gói bánh quy, bỗng nhiên thấy không đúng.

Này hình như là thực phẩm nén?

Hải Sâm đã ăn hơn phân nửa túi, Nguy Dã nhanh chóng đem đồ vật rút ra khỏi tay y: "Nhóc...... Ăn nhiều như vậy, có cảm giác gì?"

Hải Sâm nghi hoặc nhìn hắn, trả lời: "No."


Ăn nhiều như vậy đều không căng? Thiên phú dị bẩm nha.

Nguy Dã quỷ dị mà nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của y, không quá yên tâm, bảo y không được uống nước, liền vội vàng ra ngoài.

Hắn tìm bác sĩ trên phi thuyền, xin hai viên thuốc tiêu hóa, sau khi trở lại, liền thấy Hải Sâm cong sống lưng nằm ở trên giường, bàn tay đè bụng.

Nguy Dã dở khóc dở cười: "Giờ mới thấy đau bụng? Ai bảo nhóc tham ăn làm chi."

Thiếu niên chậm rì rì "Ừm" một tiếng, đây là lần đầu tiên y có cảm giác này, đôi mắt xanh lục đầy kinh ngạc và khó hiểu, trong im lặng có chút ủy khuất.

Nguy Dã cười khúc khích, đem thuốc nhét vào trong miệng y, ngồi bên mép giường.

"Lấy tay ra, tôi xoa bụng cho nhóc."

Một cảm giác ấm áp mà mềm mại xoa trên bụng, Hải Sâm ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn.

Người thanh niên nghiêm túc rũ mắt, khoé môi hơi nhếch lên, mang vẻ mặt như đang thấy buồn cười.

Xem ở góc độ này, hàng mi cong dài của hắn che khuất nửa đôi mắt, nhìn càng thêm dịu dàng.

Trong sách nói, Omega đều tinh tế nhạy cảm, cần được mọi người che chở, giống như đoá hoa mỏng manh.

Lòng Hải Sâm chợt hơi hoang mang, Nguy Dã cũng vậy sao?

Nhưng Omega này rất mạnh, cũng chẳng cần y bảo vệ.

Thiếu niên đem nghi hoặc đặt ở đáy lòng.

*

Hải Sâm thường chạy đến sân huấn luyện, Nguy Dã thỉnh thoảng cũng sẽ luyện tập cùng y.

Người có thể sống sót lớn lên ở tinh cầu rác rưởi, đều trải qua vô số lần vật lộn giữ ranh giới sống chết, Hải Sâm hoàn toàn xứng là một chiến sĩ ưu tú, Vu Thành nhìn thân thủ của y, tấm tắc nói với Ô Chiến: "Tên nhóc này, tương lai sáng lạn nha."

Ô Chiến thu hồi ánh mắt, thúc giục anh ta: "Còn nhìn cái gì? Lại đây đánh một trận."

Trước kia Vu Thành luôn là người được chọn để luyện tập cùng Ô Chiến, sau khi Nguy Dã xuất hiện, Ô Chiến có lựa chọn tốt hơn, nên anh ta được nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Cho đến gần đây Nguy Dã đem lực chú ý đều đặt trên người Hải Sâm, Ô Chiến mới lại kêu anh ta tới.

Đã lâu không tới sân huấn luyện, tự nhiên Vu Thành phát giác hôm nay lão đại có chút bực bội.

Một trận kết thúc, Vu Thành đổ mồ hôi đầm đìa.

Phía đối diện cũng đang nghỉ ngơi, ánh mắt Ô Chiến nhìn qua, Nguy Dã đang dùng khăn lông lau mồ hôi cho Hải Sâm. Y bỗng nhiên mở miệng: "Vu Thành, cậu qua đổi chỗ với Nguy Dã đi."

Vu Thành: "Hả?" Quả nhiên là ngại anh ta chưa đủ mạnh?

Không cần bị tính áp đảo đả kích, Vu Thành thở phào nhẹ nhõm, bước qua đó.

Ô Chiến cũng nhìn qua, nhìn đến anh ta nói chuyện với Nguy Dã, hai người cười nói, Nguy Dã còn thân mật vỗ vai Vu Thành.


Ô Chiến nghiến răng, chờ đến lúc thanh niên đi tới, như lơ đãng mà hỏi hắn: "Trên phi thuyền Chúc Long có rất nhiều Alpha, giống như Vu Thành, ra mồ hôi có làm cậu thấy khó chịu không?"

Pheromone của Alpha sẽ theo mồ hôi mà toả ra, Omega nên cảm thấy khó chịu mới đúng, sẽ không chủ động tới gần.

"À, tôi hình như chưa nói." Nguy Dã nhìn y, bỗng nhiên cười: "Thật ra, tôi chỉ ngửi thấy pheromone của anh."

Vừa mới vận động xong, Alpha đem mái tóc đỏ vuốt ra đằng sau, để lộ đôi lông mày rậm, cái trán mướt mồ hôi, hormone bùng nổ.

"Pheromone của anh giống mùi rượu Tequila, thật nồng." Hắn hít hít cái mũi, đáng yêu đến không ngờ: "Làm tôi muốn uống rượu."

Trái tim Ô Chiến loạn nhịp, không khỏi giơ tay che mũi.

Chỉ ngửi thấy pheromone của y?

Này giống như là lời âu yếm.

Ô Chiến cầm lòng không được mê mẩn nhớ lại, pheromone của Nguy Dã có mùi gì?

Hắn từng ngửi được một ít, đáng tiếc khi đó cả người Nguy Dã đều là mùi rượu, pheromone cũng giấu trong mùi rượu.

Trao đổi người huấn luyện, Hải Sâm tiếp tục tập luyện, sau một lát, vẻ mặt nhẹ nhàng của Vu Thành trở nên nghiêm túc, tập trung huấn luyện.

Mà người đưa ra yêu cầu đổi người là Ô Chiến lại đang đắm chìm trong suy nghĩ, Nguy Dã một tay đem Ô Chiến đang làm việc riêng quật ngã xuống đất: "Anh đang nghĩ gì thế, còn tập luyện nữa không?"

Hắn đang muốn đứng dậy, lại bị Alpha giữ chặt.

"Lời vừa nãy cậu nói là có ý gì?"

Bị ngã trên mặt đất lại phấn khởi lạ thường, bàn tay đang giữ hắn truyền ra hơi nóng.

Nguy Dã mờ mịt: "Lời nào?"

"Cậu nói, chỉ ngửi thấy pheromone của tôi --" Ô Chiến hai mắt sáng quắc nhìn hắn, nhiệt độ từ trái tim truyền tới vành tai, lòng tràn đầy mong chờ nghe được đáp án.

"À, cái đó." Nhưng Nguy Dã lại nói: "Chắc là bệnh rối loạn tiếp nhận pheromone?"

Nụ cười cứng đờ: "......"

Nguy Dã: "Cơ thể tôi chịu quá nhiều phóng xạ, đặc tính sinh học cũng bị rối loạn, chỉ ngửi thấy pheromone của Alpha cấp S."

001 khẽ cười một tiếng, cảm thấy nhẹ nhõm, Alpha lúc mới gặp còn kiêu ngạo không ai bì nổi, lúc này vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn có chút hả dạ.

*

Sau khi Ô Chiến biết được sự thật, vội vã muốn tìm cách chữa trị cho Nguy Dã.

Nguy Dã đã quen, cũng không để ý, nhưng Ô Chiến còn nôn nóng hơn hắn, phi thuyền Chúc Long tăng tốc, chẳng bao lâu đã đến một tinh cầu hệ C.

Tinh cầu cấp bậc càng cao, càng đến gần Liên Minh ở trung tâm, tinh tặc đến đây sẽ có nguy hiểm nhất định.


Nguy Dã có chút lo lắng, Ô Chiến nói: "Tôi quen biết một vị bác sĩ ở đây, ông ta đặc biệt am hiểu giới tính gien sinh học, còn từng làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính từ Omega thành Alpha."

Nguy Dã giật mình: "Phẫu thuật chuyển đổi giới tính? Thật sự có thể làm Omega biến thành Alpha sao?"

Liên Minh không cho phép thực hiện những ca phẫu thuật liên quan, người này hiển nhiên là một bác sĩ đen, nhưng giờ hắn là tinh tặc, tìm bác sĩ đen là bình thường.

Đôi mắt hắn sáng ngời, Ô Chiến sợ hắn tâm huyết dâng trào muốn chuyển đổi giới tính, vội nói thêm một câu: "Giải phẫu thất bại, Omega kia đã chết."

Nguy Dã: "...... Vậy anh còn dẫn tôi đến tìm ông ta để khám bệnh?"

Ô Chiến: "Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, ông ta ở phương diện này thật sự rất lợi hại."

Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ thương hại mà đưa ra kết luận: "Omega này vô sinh."

Nguy Dã vui vẻ, hắn tất nhiên không muốn sinh con, mà Ô Chiến nhíu mày kéo cổ áo đối phương: "Lão Phạm, ông nói rõ cho tôi, tình trạng của cậu ấy không thể chữa khỏi sao?"

Bác sĩ Phạm hiển nhiên rất quen thuộc với y, ông lắc đầu, thở dài: "Ô lão đại, tính tình này của cậu nên sửa lại. Cậu nhìn Omega người ta bình tĩnh chưa kìa, cậu ta rõ ràng không muốn sinh con."

Bác sĩ Phạm từng gặp qua rất nhiều người không muốn làm Omega, tới tìm ông nhờ giúp đỡ, nên này vừa thấy đã biết.

Ô Chiến sửng sốt, im lặng nhìn Nguy Dã một lát, sau đó lại cười: "Ông nói đúng, cậu ấy vui vẻ là được."

"Còn kỳ động d*c......" Bác sĩ Phạm nói: "Tình huống không xác định, Omega sẽ có kỳ động d*c, nhưng nếu không tới thì sẽ không tới."

Này là lời văn vở vô nghĩa gì vậy.

Ít nhất không bị phán tử hình, tinh thần Ô Chiến dần bình tĩnh, chú ý tới mùi hương trong không khí.

Trong quá trình khám bệnh, bác sĩ cho Nguy Dã một loại thuốc để k1ch thích pheromone của hắn.

Ô Chiến tâm thần không yên mà ngửi, cuối cùng cũng biết mùi hương của Nguy Dã, là mùi thơm khi hoa đào nở rộ.

Lần này Nguy Dã ra ngoài, còn mang theo Hải Sâm. Hắn đem Hải Sâm đẩy lên phía trước, để bác sĩ khám cho y, thiếu niên đã qua 16 tuổi sao vẫn chưa phân hoá.

Kiểm tra xong, bác sĩ Phạm nâng mắt kính, tê một tiếng: "Này thì khó."

"Có vấn đề gì sao?"

"Nhóc con này giống cậu, nhiễm phóng xạ quá nhiều, còn thiếu dinh dưỡng." Bác sĩ Phạm: "Tình huống không xác định, có thể sẽ phân hoá, nhưng nếu không phân hoá thì sẽ không phân hoá."

Nguy Dã: "......" Mẹ nó, ông là bậc thầy văn vở à.

Vấn đề của nhóc con này khá lớn, lúc này Nguy Dã mới nhăn mày.

Hải Sâm ở bên cạnh bình tĩnh kiên định, đối với tin dữ này chẳng hề quan tâm.

Y kéo tay áo Nguy Dã nói không sao, Nguy Dã thở dài: "Tên ngốc."

Hắn truy vấn bác sĩ: "Không có cách khác à? Uống thuốc? Phẫu thuật?"

"Việc này phụ thuộc vào k1ch thích tự nhiên." Bác sĩ Phạm suy nghĩ, nói: "Cả hai cậu đều giống nhau, tỷ như bị Omega trong kỳ động d*c cảm nhiễm, bị pheromone của người khác k1ch thích, hoặc là các cậu tự mình sinh ra khát vọng mãnh liệt......"

Có hơi huyền diệu, xem ra tạm thời chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Ô Chiến còn có việc muốn nói với bác sĩ Phạm, Nguy Dã mang theo Hải Sâm ra ngoài trước.

Tinh cầu hệ C tương đối phát triển, trị an ổn định, con đường rất phồn hoa. Nguy Dã bỏ qua lời dặn của Ô Chiến, trực tiếp mang Hải Sâm đi ra thật xa, thiếu niên ban đầu còn quan sát cảnh tượng chung quanh, chẳng được bao lâu liền không còn hứng thú mà thu hồi tầm mắt.

Chắc thứ duy nhất có thể hấp dẫn ánh mắt của y chỉ có thức ăn.


Nguy Dã đút cho y một miếng bánh ngọt, rảnh rỗi nên diễn thành nghiện, thấm thía mở miệng: "Anh trai sau này không thể có con, nhóc phải chịu trách nhiệm nuôi anh trai đến già nha."

Hải Sâm kỳ quái mà liếc hắn một cái, đôi mắt xanh trong veo đầy vẻ khó hiểu.

Nguy Dã không nhận được câu trả lời, đang muốn nói thêm chút gì đó, lại nhạy bén nghe thấy tiếng ồn nơi xa.

Con hẻm nhỏ hẻo lánh, có người đang giãy giụa, hắn nhanh chóng chạy tới nơi, phát hiện là một Omega đột nhiên tới kỳ động d*c, bị mấy tên Alpha vây quanh, bọn họ còn đang động tay động chân với Omega kia.

"Ưm ưm!" Omega bị bịt miệng, giãy giụa nhìn Nguy Dã với ánh mắt cầu cứu.

Khi cậu ta thấy người đến cũng là Omega, trong mắt tràn ra tuyệt vọng.

Mấy tên Alpha đỏ đôi mắt, nhìn thấy Nguy Dã thì càng thêm hưng phấn, d*c vọng che mờ lý trí, chỉ cảm thấy mình may mắn.

"Vốn dĩ sợ rằng không đủ chia, đúng lúc lại tới thêm một Omega......" Mấy tên kia cười dữ tợn tới gần, lời còn chưa dứt, bóng người trước mắt chợt lóe, thiếu niên bên cạnh Nguy Dã hăng hái lao ra.

Cơ thể Hải Sâm hơi cuối thấp, như một con sói hung ác, múa may dao găm trong tay, như muốn cắn xé máu thịt của kẻ địch.

"Á!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ánh mắt y đè nén sự tàn nhẫn, đâm thẳng vào cổ họng người đó.

Nếu không phải Nguy Dã sợ phiền toái kịp thời nhắc nhở một câu, thì có thể những người này đều phải chết, bọn họ bị Hải Sâm phế đi tứ chi ngã trên mặt đất, cả người run rẩy sợ hãi.

Tìm được đường sống trong cõi chết, cơ thể Omega xụi lơ, dồn dập th ở dốc, Nguy Dã ngồi xổm bên người cậu ta, đem thuốc ức chế mà bản thân luôn mang theo tiêm vào cơ thể cậu ta.

Sau khi bình tĩnh lại, hai mắt cậu ta đẫm lệ mông lung, nức nở nói lời cảm ơn Nguy Dã.

"Cậu cho tôi thuốc ức chế, vậy còn cậu thì sao?"

Mọi người đều biết, kỳ động d*c của Omega là có tính cảm nhiễm nhất định.

Nguy Dã giúp cậu ta chỉnh lại quần áo, ôn hòa mỉm cười: "Yên tâm, tôi không sao, tôi không bị ảnh hưởng bởi pheromone."

Đôi mắt người thanh niên bình tĩnh, Omega thế mà cảm nhận được cảm giác an toàn từ Alpha trên người hắn, khi Nguy Dã đưa cậu ta về nhà, cậu ta dựa sát vào người hắn.

Sự việc đã được giải quyết, trên đường về, Hải Sâm cụp mắt chà lau dao găm Nguy Dã đưa cho mình.

Y đột nhiên hỏi: "Anh cũng sẽ giống vậy sao?"

Nguy Dã cười nói: "Nhóc không nghe bác sĩ Phạm nói à?"

Ánh mắt Hải Sâm hơi ám: "Cũng tốt, như vậy rất nguy hiểm."

Y suy nghĩ, lại nói: "Tôi không cảm thấy việc không thể sinh con có gì không tốt, nếu anh cần, sau này tôi nuôi anh."

Nguy Dã hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn y, đây là câu trả lời cho câu nói của hắn.

Cơ thể thiếu niên như thân cây mà lột xác, trong nháy mắt đã cao gần bằng Nguy Dã.

Trên mặt y còn dính hai giọt máu, đôi mắt xanh lục còn mang chút hung ác, nhưng khi đối mặt với hắn, tính công kích này thu liễm thành trầm ổn có thể dựa vào.

Nguy Dã cố ý hỏi: "Cậu nuôi tôi thế nào?"

Vốn là muốn hỏi dựa vào cái gì để nuôi hắn, không nghĩ tới sói con lại nghiêm túc trả lời: "Tôi có thể tắm rửa cho anh, đút anh ăn cơm, chơi game cùng anh......"

Đếm kỹ những việc Nguy Dã từng làm cho y, cuối cùng: "Anh ăn no căng, tôi xoa bụng cho anh."

Nguy Dã: "......"

Nguy Dã: "Tôi cũng không ăn nhiều đến vậy!"