Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 57: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm 16





Thấy Nguy Dã thẹn thùng đến sắp hít thở không thông, Nghiêm Vi Duyệt săn sóc mà cười: “Ta đi ra ngoài trước.”
“Chính là ngài……” Nguy Dã không tự giác lại lần nữa nhìn về phía dưới eo bụng y, liền thấy y hơi nhắm mắt, khi mở ra liền khôi phục bình tĩnh.
Nghiêm Vi Duyệt chân dài xuống xe.

Nguy Dã nhìn hắn áo mũ chỉnh tề, nhịn không được “Oa” một tiếng: “Dị năng hệ tinh thần thế nhưng còn có thể dùng như vậy, kia không phải là nắm giữ chốt mở thân thể sao, muốn đứng lên thì đứng, muốn hạ xuống liền hạ.”
Hắn hơi dư vị một chút: “Thầy Nghiêm thật biết chơi nga.”
001:【……】
Ở trước khi gặp được Nguy Dã, 001 tâm như nước lặng giống một hệ thống bình thường.

Nó không nghĩ tới có một ngày muốn đối mặt với loại trường hợp này, còn muốn nghe người yêu phát biểu cảm nghĩ sau khi xong việc.
Vừa rồi vẫn luôn không nghe 001 ra tiếng, nhưng hệ thống cảm xúc dao động lại truyền đến, Nguy Dã phảng phất có thể cảm nhận được nó nghiến răng nghiến lợi.

Hắn hỏi: “Ngươi sao lại không nói gì?”
001 máy móc âm phập phồng, một chữ một chữ nhảy ra tới:【 Ta đang bình tâm tĩnh khí.


Nếu là ở trong không gian, đại khái nó sẽ bay tới bay lui giương nanh múa vuốt, Nguy Dã tưởng tượng, cư nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.
Nguy Dã nói câu dễ nghe: “Hệ thống ca ca, đừng không vui nha.”
Xưng hô này làm hệ thống dao động: “…… Vậy ký chủ lại kêu một lần.”
Nguy Dã cười tủm tỉm, độ ngọt trong giọng nói mãn giá trị: “Hệ thống ca ca.”
001 bị bốn chữ đơn giản thuận mao.

Trên pha lê có dán màng, từ bên ngoài nhìn không tới trong xe.

Nguy Dã đem quần cởi xuống nhanh chóng dọn dẹp một chút.
Khi xuống xe, mới phát hiện trời ngã về tây, đã là chạng vạng.

Đoàn xe đang nghỉ ngơi, có người nhóm lửa nấu cơm, có người dựng lều trại.
Trong đội có một vị dị năng giả hệ thủy khác tên Từ Hoảng, là người cao lớn thô kệch, làm người hào sảng, anh ta xách theo cái thùng nói: “Đêm nay sẽ ở đây cắm trại, muốn dùng nước có thể tới chỗ ta lấy.”
Liên tục bôn ba, lại phải giết tang thi, mọi người đều mặt xám mày tro, lập tức có không ít người hưởng ứng, đến xếp hàng trước mặt anh ta.
Nguy Dã tức khắc cảm thấy trên người dính dính, hắn nhìn khắp nơi, chỗ bọn họ hạ trại bên cạnh có phiến rừng cây, Nghiêm Vi Duyệt đang từ bên kia đi ra, hướng hắn vẫy tay.
Dư vị vừa rồi còn lưu lại trong trí nhớ, Nguy Dã có chút bước đi không nỗi.

Mà Nghiêm Vi Duyệt mặt không đổi sắc chờ hắn, như cái gì cũng chưa xảy ra.
Do dự vài giây, vẫn là đi tới, Nghiêm Vi Duyệt dẫn hắn đến chỗ sâu trong rừng, trước mắt là tấm bạc không thấm nước dựng thành vách ngăn, khoảng chừng hai mét vuông.
“Xem như phòng tắm đơn giản đi, điều kiện bên ngoài gian khổ, chỉ có thể như vậy.”
Nguy Dã hơi giật mình: “Ngài tắm trước đi.”
“Ta nghĩ ngươi hiện tại càng cần hơn ta.” Nghiêm Vi Duyệt cười một chút.
Nguy Dã: “……” Đỏ mặt.
“Vào đi.” Nghiêm Vi Duyệt ôn thanh nói: “Ta ở bên ngoài đợi ngươi.”
Phòng vừa vặn đủ cho một người, bên trong cái gì cũng không có, chỉ là một nơi khép kín ở bên ngoài.

Những người khác chỉ có thể xách theo thùng nước lau mình, nhưng Nguy Dã có dị năng hệ thủy, nên có thể tắm một cách thoải mái.
Ân, hệ thủy tuyệt đối là dị năng thực dụng nhất trong mạt thế.
Bầu trời tối sầm, chung quanh im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng nước rất nhỏ.
Nhưng cách đó vài bước có một hơi thở khác, làm Nguy Dã trong lòng an tâm một chút, hắn tắm rửa sạch sẽ, đang mặc quần áo, liền nghe được tiếng cười nói từ xa tới gần.
Một số đồng đội cũng tới nơi này.

Khi thấy Nghiêm Vi Duyệt một người giật mình nói: “Giáo sư Nghiêm, ngài đứng ở chỗ này làm gì vậy?”
“Xin lỗi, xin đừng tới đây.” Nghiêm Vi Duyệt nói: “Nơi này có người đang dùng.”
Là ai đang tắm ở bên trong, thế nhưng có thể làm giáo sư Nghiêm đứng đợi? Mọi người đều có chút tò mò, liền thấy một thanh niên dáng người mảnh khảnh đi ra, dưới ánh sáng tối tăm hình dáng tinh xảo, da thịt trắng trẻo làm người chú ý.
Nguy Dã thân thiện chào hỏi bọn họ, sau đó nhìn về phía Nghiêm Vi Duyệt: “Thầy cũng tắm đi, ta cho ngài chút nước.”
Nghiêm Vi Duyệt cũng không từ chối, xoay người đi vào phòng, tắm rửa xong nhường chỗ lại cho đồng đội mới tới.
Hai người một trước một sau trở về, trên người đều mang theo hơi nước.

Phía sau có tiếng người đang nói chuyện phiếm: “Các ngươi nói Nguy Dã cùng giáo sư Nghiêm có quan hệ gì?”
“Là học sinh của giáo sư Nghiêm đi, vừa rồi nghe được hắn kêu thầy đâu.”
“Ai nha, các ngươi ngốc a, thầy trò có thể ở bên ngoài đợi hắn tắm rửa? Ta nghe Nguyễn Liên nói……”
Nguy Dã trong lòng nói ta cũng không hiểu.
Mối quan hệ của bọn họ rất là đơn thuần, trong sáng đến không thể nào trong sáng hơn.
Trở lại chỗ cấm trại, Từ Hoảng đã cấp nước cho mọi người xong, đang đổ đầy thùng nước dự trữ.
Nguy Dã không thoải mái khi ở cùng Nghiêm Vi Duyệt, nói với y một tiếng, đi qua: “Anh Từ nghỉ ngơi đi, ta tới đổ nước.”
Từ Hoảng nhìn hắn một cái, giọng điệu không tốt lắm: “Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Người chung quanh đều biết, vừa rồi Từ Hoảng thấy hắn đi tắm liền không vui.
Không phải bởi vì hắn vừa rồi không tới giúp, mà là dọc đường đi hắn không giúp được gì —— những người khác đều là vừa dơ vừa mệt, chỉ có hắn một người sạch sẽ còn muốn đi tắm rửa, ai nhìn cũng thấy trong lòng không thoải mái.
Nguy Dã trong mắt toát ra vẻ bối rối, đứng ở tại chỗ có chút không biết nên làm gì.

Từ Hoảng thấy vậy liền không đành lòng, nghĩ thầm hắn vẫn là người trẻ tuổi, liền đứng sang một bên: “Ngươi đến làm đi.”
Nhưng mà cho dù hắn có rót đầy thùng nước, cũng không thể thay đổi được quan điểm của những người khác đối với hắn.
Nguy Dã không quan tâm đến việc bị hiểu lầm, nhưng cũng không muốn bị coi thường, hắn nghĩ nghĩ, đang muốn mở miệng, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Nghiêm Vi Duyệt: “Vẫn là để Nguy Dã nghỉ ngơi một chút đi, gần đây hắn rất vất vả.”
“Giáo sư Nghiêm, ta không thấy hắn làm được cái gì a?” Mọi người đều nghi ngờ.
“Không ngờ mọi người sẽ nghĩ như vậy, là do ta suy nghĩ không chu toàn.” Nghiêm Vi Duyệt giải thích việc Nguy Dã cho y mượn tinh thần lực.
Thời điểm y nói chuyện còn vận dụng tinh thần lực, cả đội người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Không có hắn, hiệu suất của chúng ta sẽ giảm bớt một nửa.” Nghiêm Vi Duyệt trịnh trọng nói: “Nguy Dã ở trong đội tác dụng cũng giống như ta, hy vọng mọi người tôn trọng nỗ lực của hắn.”
“Thì ra là như vậy!” Từ Hoảng là người đầu tiên lộ ra vẻ hổ thẹn, lập tức xin lỗi Nguy Dã, lại đem việc trữ nước đoạt lại không cho hắn làm việc.
Nghiêm Vi Duyệt giải vây thật sự có hàm lượng kỹ thuật, không một tiếng động làm mọi người sinh ra cảm kích cùng áy náy với Nguy Dã.
Kỳ thật Nguy Dã hiện tại tinh thần sáng láng, vẫn là dưới sự nhiệt tình của mọi người mà trở về nghỉ ngơi.
Mơ hồ có thể nghe thấy Nghiêm Vi Duyệt nói: “Là ta sai, làm ngươi chịu oan ức.”
Mọi người không tự chủ được nhìn theo bóng dáng của bọn họ, vừa lúc thấy hai người vào chung một lều.
Có người nhỏ giọng: “Cho nên nói đồn là thật đi, giáo sư Nghiêm cùng hắn tuyệt đối là một đôi!”
Thực mau, quan hệ không giống bình thường của hai người truyền khắp đoàn xe.
Thời điểm 001 đem chuyện này nói cho Nguy Dã nghe, là đánh giá Nghiêm Vi Duyệt như thế này:【 quỷ kế đa đoan! 】
Nguy Dã: “……” Hà tất phải hận chính mình như vậy đâu.
Đã một tuần, vẫn chưa tìm thấy vị trí tang thi kia, nhưng Nghiêm Vi Duyệt đã nắm giữ được hướng đi của tang thi cấp thấp.
Trên đường đi gặp càng ngày càng nhiều tang thi, thậm chí có thể nói là làn sóng tang thi.
“Con tang thi này lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, xưng là Tang Thi Hoàng cũng không quá.” Nghiêm Vi Duyệt khi mở hơi ngưng trọng, vẽ lên bản đồ một vị trí.
“Theo hướng đi trước mắt của các tang thi, Tang Thi Hoàng rất có khả năng ở chỗ này.”
Hoa Hiên nhíu mày hỏi: “Nó tụ tập nhiều tang thi cấp thấp như vậy, là muốn làm gì?”
Nghiêm Vi Duyệt nói: “Nó có trí thông minh cấp thấp, có khả năng là nó đã nắm giữ phương pháp hấp thụ tinh hạch của các tang thi khác để tăng cường sức mạnh cho bản thân, một loại khả năng khác là…… Muốn tấn công nơi nhân loại cư trú.”
Đầu bút khoanh tròn trên bản đồ, hơi chọc ra một cái độ hãm.
Mọi người sợ hãi cả kinh.
Trên xe Nghiêm Vi Duyệt bỗng nhiên vang lên tiếng sàn sạt.
Tài xế chạy qua xem, một lát sau báo cáo nói: “Bộ đàm nhận được tin tức, đội trưởng Tịch Uyên sẽ dẫn dắt tiểu đội tới chi viện!”
“Thật tốt quá! Hiện tại đang cần nhân lực đâu!”
Tin tức này làm tất cả mọi người hơi nhẹ nhàng, Nghiêm Vi Duyệt đảo mắt nhìn về phía Nguy Dã, nhìn đến hắn sửng sốt một chút, lộ ra vẻ chờ mong lại rối rắm.
Đoàn xe ra ngoài đã lâu, tài nguyên cũng tiêu hao, trong lúc chờ đợi, đi đến thành trấn gần đó để kiếm thức ăn.
Hai ngày sau, đoàn người của Tịch Uyên đến.
Khi gai bên gặp nhau, thời điểm Tịch Uyên thấy Nguy Dã ánh mắt ngừng lại, sau đó mặt không biểu tình mà dời đi tầm mắt.
“Đây là bạo lực theo kiểu lạnh nhạt!” Nguy Dã ở trong lòng lên án với hệ thống.
001 cũng tức vì mảnh nhỏ không tốt với Nguy Dã, lại sợ Nguy Dã bởi vì vậy mà giận nó.

Vội dỗ dành:【 chúng ta mắng y.


“Không.” Nguy Dã lại nói: “Ta vẫn rất thích anh Tịch.”
001:【……】
Trong đội Tịch Uyên có người biết Nguy Dã, Nguy Dã cùng bọn họ hàn huyên hai câu, liền quay về xe.
Lúc này Tịch Uyên mới trầm mặc nhìn về phía hắn, lại chỉ nhìn đến cửa kính màu xám đen.
Hai đội chia sẻ tin tức cùng vật tư xong lại tiếp tục lên đường.
Tịch Uyên lấy thực lực cao siêu trở thành nhân vật đáng chú ý trong đội, ngay từ đầu còn có người lo lắng y sẽ cùng Nghiêm Vi Duyệt tranh đoạt quyền lãnh đạo, nhưng lại phát hiện vị này ngoài việc giết tang thi thì là nhắm mắt ngủ, quả thực giống kẻ giết người vô cảm.
Nguy Dã vẫn ngủ chung lều với Nghiêm Vi Duyệt.

Trăng sáng sao thưa, thời điểm Nghiêm Vi Duyệt chui vào lều, Nguy Dã đang nghịch đèn pin, chùm tia sáng di chuyển lung tung, chiếu ra sườn mặt tái nhợt mất mát của hắn.
“Làm sao vậy gì?” Giọng nói diệu dàng vang lên, một bàn tay đem đèn pin từ trong tay hắn rút ra, treo ở đỉnh lều trại.
Nguy Dã gượng cười: “Không có gì, chỉ là hôm nay thấy hơi mệt.”
Nghiêm Vi Duyệt khẽ thở dài, giơ tay chạm vào đuôi mắt hắn: “Ngươi nên nhìn chính mình, giống như sắp khóc.”
Nguy Dã cụp mắt xuống, lông mi run lên, bao phủ một nỗi u buồn.
Nghiêm Vi Duyệt nói: “Nếu ngủ không được, ta giúp ngươi làm tinh thần khai thông đi.”
Ánh sáng đèn pin chiếu vào lều, phản chiếu ra hai bóng người đang tới gần nhau.
Người gác đêm thì thào cười nói: “Có người yêu thật tốt, nhìn giáo sư Nghiêm, ra ngoài làm nhiệm vụ còn có người sưởi ấm.”
Tịch Uyên đứng trong bóng tối, bóng đen dày đặc che lại mặt mày.
Nửa đêm Nguy Dã bị nước tiểu nghẹn tỉnh, chui ra lều.
Bóng cây dày đặc, lửa trại phía sau mờ nhạt.

Ở trong lùm cây giải quyết xong, hắn chạy chậm về phía lửa trại, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn đang đứng ở trên đường.
“Tịch Uyên?” Nguy Dã hoảng sợ, sau khi thấy rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Bởi vì sợ hãi nhất thời, hắn quên mất chuyện giận dỗi.

Mấy ngày nay chưa từng nói một câu, đã lâu không thân cận.
Tịch Uyên chậm rãi đến gần, Nguy Dã bỗng nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, không khỏi lui về phía sau vài bước: “Anh…… Hiện tại bình tĩnh sao?”
Tịch Uyên nặng nề nói: “Ta vẫn luôn rất bình tĩnh.”
Sau lưng chạm đến thân cây, Nguy Dã buộc phải dừng lại.

Bóng người bao phủ, Tịch Uyên rũ mắt thấy hắn: “Em cùng Nghiêm Vi Duyệt ở bên nhau?”
“Anh nói cái gì? Không có.” Nhưng hắn nhớ tới việc kia, giọng điệu phủ nhận không khỏi ngừng lại.
Tịch Uyên nhạy bén bắt được điểm bất đồng, giọng nói có chút khàn: “Như trước kia đã nói, nếu em thích người khác……”
Giọng nói cố nén ra khỏi cổ họng, trước khi khôi phục trí nhớ, Tịch Uyên vốn tưởng rằng bản thân sẽ không nhắc lại chuyện này.
Nguy Dã cắn môi, nói nhỏ: “Anh nói như vậy, em cũng không có gì để nói.”
Hắn đẩy Tịch Uyên ra, xoay người chạy đi.
Một lát sau, tiếng bước chân thứ ba vang lên.
Tịch Uyên lạnh lùng nói: “Nghe lén người khác nói chuyện rất thú vị?”
“Nếu ngươi không lén lút theo dõi hắn, ta cũng sẽ không đi theo.” Nghiêm Vi Duyệt từ trong bóng đêm xuất hiện.
Tịch Uyên tầm mắt bắn về phía y, trong mắt lạnh lẽo: “Là ngươi *sấn hư mà nhập.”
*Sấn hư mà nhập: nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.
“Ngươi có thể nói như vậy.” Nghiêm Vi Duyệt nhàn nhạt nói: “Nhưng ngươi nên xét lại mình, vì sao để ta có cơ hội này.”
“Nếu ngươi chỉ làm hắn buồn lòng, vậy cũng đừng đến gần hắn nữa.”.