Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 85: Giá Trị Mị Lực Cao Trong Game Kinh Dị 4





Nhà ăn ở lầu một, tiếng thét cùng tiếng mắng của bà chủ vang lên, nhưng không bao lâu, đã bị tiếng kêu thảm thiết thay thế.
Những người nghe thấy tiếng động đều vội vàng đi xem.

Lúc Nguy Dã cùng Cố Thanh Hoài chạy tới, lại thấy cảnh tượng đầy máu.
Trong tay bác Trương cầm một con dao chặt xương sắc bén, đang hành hung ở bên trong.
Chân tay bác tuy không nhanh nhẹn, nhưng cánh tay và trên đùi của bà chủ đã bị chém mấy nhát, đau đến run run, chỉ có thể hoảng sợ mà nhìn bác tới gần: "Ông Trương, ông điên thật rồi, ông dám giết người!"
Tinh thần của Bác Trương dường như đã căng tới cực điểm, trong miệng lẩm bẩm gì đó: "Giết người rất đơn giản mà, chẳng phải giống chặt dưa hấu thôi sao......!Tôi chỉ là không muốn giết người nữa, nên kết thúc mọi chuyện......"
Bà chủ liên tục nhìn về phía ông xã của mình mà kêu cứu, nhưng ông chủ đã ngã xuống mặt đất trước cả bà, miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy.
Khi nhìn thấy Nguy Dã, ông chủ đang nằm liệt trên mặt đất mặt lộ vẻ dữ tợn: "Cậu thế mà không trúng độc.

Ông Trương, ông là đồ phản bội!"
Nguy Dã nhìn cháo hải sản đổ dưới sàn nhà, đúng là loại bác Trương đưa cho hắn.
Xem ra bởi vì ngày hôm đó mà ông chủ nhân nổi lên lòng giết người, ép bác Trương bỏ độc hại hắn.
Nhưng bác Trương đem cháo độc đưa cho đôi vợ chồng này.
Tiếng kêu của bà chủ dần yếu ớt, trên mặt đất là hai cái xác chết.
Bác Trương đứng trong vũng máu với con dao chặt xương trên tay, mắt nhìn về phía cửa
Trong mắt bác đều là tơ máu, các người chơi bị nhìn không khỏi rùng mình một cái, lùi một bước.
Bác Trương không nhúc nhích, chỉ cầm con dao lẩm bẩm một mình: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bọn họ uy hiếp tôi, bọn họ đều là ác ma, tôi không dám phản kháng......!Đều do tôi, đều do tôi quá yếu đuối, loại người như tôi chỉ có thể xuống địa ngục."
Ánh mắt bác nhìn sang Nguy Dã, nhếch môi cười một chút, bỗng nhiên nói tiếng cảm ơn: "Thật ra ngày đó ông ta dùng nồi nóng làm tôi bị bỏng, tôi gần như không thể chịu đựng được......"
"Cái gì?" Nguy Dã tiến lên một bước.
Nguy Dã chỉ sợ quỷ, đối mặt với người, cho dù là kẻ giết người cũng không quá sợ.

Nhưng Cố Thanh Hoài thấy hắn dám đi qua thì sửng sốt một chút, lập tức theo ở bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn bác Trương.

Bác Trương chậm rãi lắc đầu, giơ con dao sắc bén trong tay đâm thẳng vào trái tim mình, lúc ngã xuống trên môi còn mang theo nụ cười như được giải thoát.
Trước cái chết của bác Trương, khách sạn Điền Viên dần phủ lên màu sắc u ám, vách tường xung quanh xuất hiện những vết máu lớn, giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Hình ảnh tuy đáng sợ nhưng lại đẹp mắt, nếu không mắc kẹt trong game, chắc sẽ có người chơi vui vẻ mà tái chế CG.
*CG (Computer Graphic): Đồ họa máy tính, là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.
Kế tiếp khách sạn mở ra một đoạn cốt truyện hồi ức, đúng như suy luận của mọi người, chủ khách sạn sẽ giết hàng khách đơn lẻ, cướp tài sản, có khi chưa chắc lấy được bao nhiêu tiền, mà là giết người thành nghiện.
Nếu là bàn phím võng du, lúc này sẽ chèn một đoạn video vào.

Mà ở game thực tế ảo, bọn họ lại như bước vào một đoạn ảo cảnh do quỷ quái tạo ra.

Ở trong đó, tính nhập cảm cực mạnh, cảnh tượng tàn khốc hiện ra trước mắt, giống như cảm nhận được sự đau khổ của nạn nhân trước khi chết, cảm giác áp lực ăn sâu vào xương tuỷ.
Quá trình phát triển《 D*c Vọng Đô Thị 》tốn rất nhiều công sức, đồ họa cùng cốt truyện đều rất xuất sắc.

Nếu không có sự cố ngoài ý muốn này, thì nhất định sẽ trở thành một tác phẩm nổi tiếng.
Hình ảnh chuyển tới trên người bác Trương.

Thì ra, bác vô tình phát hiện việc làm của ông chủ, bị ép làm đồng lõa, cả đời bác yếu đuối thành thật, lại bởi vì chính mình cũng tham dự vào việc đó, nên càng không dám lộ ra.
Có câu nói, không nên ức hiếp người lương thiện, một khi người lương thiện bộc phát, hậu quả khó gánh nổi.
Bác Trương chính là như vậy, khi lại bị ông chủ bắt nạt, bị nồi sắt nung đỏ ép đến bỏng, rốt cuộc nhịn không được, bỏ độc vào thức ăn, nhân lúc họ suy yếu thì cầm lên lưỡi dao sắc bén, muốn chết cùng hai người kia.
Trên thực tế, tất cả những việc này đều đã xảy ra.

Các nhân viên có liên quan biến thành quỷ hồn, tái hiện những sự kiện đẫm máu trong khách sạn, để người chơi khám phá.

Màu sắc toàn bộ khách sạn càng ngày càng ảm đạm, vợ chồng ông bà chủ đang nằm trên mặt đất không biết từ lúc nào đã đứng dậy.
Cơ thể hai người dính đầy máu, ánh mắt hung ác, như đồ tể, trong tay cầm dao phay, từng bước đi về phía đám người.

Có người ném đồ vật qua, không hề xuyên qua cơ thể của ông chủ, lập tức nhận ra: "Này không phải ảo giác!"
Ngô Loan kêu r3n một tiếng: "Không phải chứ, tôi ghét nhất hình thức truy sát!"
Có người như ruồi nhặng không đầu, xoay người muốn chạy, Cố Thanh Hoài nhanh chóng quyết định: "Đến kho hàng."
Đa số mọi người đều lựa chọn thêm chỉ số lực lượng cùng nhanh nhẹn, chỉ có Nguy Dã là thể chất gà bệnh.
Hắn chạy theo hai bước, bị Cố Thanh Hoài khiêng lên vai, nhanh chóng chạy đi.
Nguy Dã thoáng nhìn khuôn mặt méo mó của bà chủ, còn chưa kịp sợ hãi, đã thấy trời đất quay cuồng, sợi tóc tung bay trong gió, bị khiêng một đường đến cửa kho hàng.
Người đi sau vội vàng đóng cửa từ sảnh ra sân sau, lấy củi chặn lại.
Người chơi giỏi cạy khóa là người đầu tiên tiến lên, loay hoay một hồi, tay bắt đầu run rẩy, đầu đầy mồ hôi: "Này, ổ khóa này căn bản không thể cạy được! Rõ ràng ổ khóa lúc trước tôi có thể cạy ra!"
Phanh! Phanh! Người chơi hung hăng đá cửa kho hàng, cánh cửa lại không hề sứt mẻ.
Chợt nghe Nguy Dã mở miệng: "Đặt tôi xuống......"
Cố Thanh Hoài bảo những người vây quanh cửa lùi ra phía sau, xuất phát từ tín nhiệm đối với đại lão, mọi người nhường vị trí, mà ngoài dự kiến của mọi người chính là, người tiến lên không phải là Cố Thanh Hoài.
Nguy Dã từ trên người lấy ra hai chiếc chìa khóa, liếc nhìn chúng, tìm ra chiếc chính xác rồi vặn mở ổ khoá.

Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng không kịp nhiều lời, đi theo hắn vào nhà kho.

Đẩy ra đống lộn xộn, nhấc tấm thảm trải sàn bằng da lên, lộ ra chỗ khác thường.
Cửa sân sau bị đập mạnh, ông chủ đang ở sau cánh cửa, giống như tiếng chuông đòi mạng.
Bọn họ hành động gấp gáp hơn, vội vàng đào đất lên, bên dưới là lối vào căn hầm, nhưng đã bị tấm thép che lại.
"Một ổ khóa khác --" mọi người theo bản năng nhìn về phía Nguy Dã.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ lớn, cửa sân sau bị phá.
Mọi thứ như chạy đua với thời gian, Nguy Dã mím chặt môi, tay cố gắng không run, đút vào ổ khóa một cách chính xác.

Răng rắc một tiếng vang nhỏ.
Bóng dáng đáng sợ của ông chủ xuất hiện ở cửa kho hàng, gần như cùng lúc đó, tấm thép phía trên căn hầm bị nhấc lên--
Vô số sợi tóc trong nháy mắt chui ra khỏi căn hầm, điên cuồng xông về phía cửa kho hàng.
Ông bà chủ đã đuổi giết tới nơi trong nháy mắt bị sợi tóc quấn quanh, phát ra tiếng thét chói tai, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Khoảnh khắc tấm thép được mở ra, Nguy Dã ngã ngửa ra sau.
Sau lưng đụng phải một người, hắn bị người đàn ông đó ôm chặt trong vòng tay.

Bả vai rộng lớn, cơ bắp có lực.
Trong lỗ mũi tràn ngập mùi xác chết thối rữa, Nguy Dã vùi mặt vào trong quần áo của y, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
......
Không biết có bao nhiêu xác chết nằm trong căn hầm, sau khi oán khí được giải phóng, biến thành một thế lực cực kỳ mạnh mẽ mà báo thù.
Hết thảy chìm vào tĩnh lặng, chờ mọi người hoàn hồn lại, phát hiện hệ thống trò chơi truyền đến tin tức:【 chúc mừng người chơi thành công qua ải [ khách sạn Điền Viên ], đạt được 18 điểm giá trị thuộc tính tự do.】
Mà Cố Thanh Hoài cùng Nguy Dã đạt được 30 điểm.

Khi mọi người nghe thấy thông báo qua ải, kinh hỉ vô cùng, ánh mắt đều không tự chủ được dừng trên người Nguy Dã.
Nói thật, bọn họ thấy Nguy Dã ở chung phòng với Cố Thanh Hoài, cùng ra cùng vào, trong lòng họ cảm thấy hắn là đang ôm đùi của đại lão.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nguy Dã trên chiếc xe buýt tối tăm, hắn thật sự nổi bật, lúc này hắn vì sợ hãi mà dán bên người Cố Thanh Hoài, hàng mi dày cong vút nhẹ nhàng run rẩy, nhìn thế nào cũng nên là......!Bị che chở trong lòng bàn tay mà tồn tại.
Không nghĩ tới cuối cùng ngược lại là bọn họ ké công lao của hắn.
Nguy Dã ngước mắt, mới phát giác những ánh mắt đổ dồn về phía mình, hắn lộ ra vẻ khó hiểu, những người đó tức khắc ho khan, đỏ mặt, như chột dạ mà dời tầm mắt.
Sau khi thông quan thì đã là nửa đêm, mọi người thả lỏng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Nguy Dã đem 30 điểm thuộc tính đều thêm vào nhanh nhẹn, giá trị vũ lực không được, thời điểm mấu chốt chạy trốn càng nhanh càng tốt.
Trừ cái này ra, ô đạo cụ của hắn xuất hiện một cái đạo cụ, là một cái nhẫn hình chiếc chìa khóa, giống cái được treo trên chìa khóa bác Trương đưa cho hắn.
Công dụng của đạo cụ là tăng điểm thuộc tính có giá trị cao nhất của người chơi, nếu đeo vào, trị số cao nhất là giá trị mị lực có thể gia tăng 25%, đồng thời có xác suất kích hoạt kỹ năng đặc biệt.
......!Chẳng phải là 250?
Nguy Dã muốn thử xem hiệu quả của 250, nhưng hiện tại bên cạnh hắn chỉ có Cố Thanh Hoài, đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, đem đạo cụ thu về.
"Cậu ấy thế mà có được đạo cụ?" Bên kia, nhìn thấy Nguy Dã lấy ra cái nhẫn, Hàn Bác liền kinh ngạc mà kêu lên.
Du Thước: "Cậu ấy không có thì ai có."
"Tôi lại không theo dõi, nào biết ai biểu hiện tốt." Hàn Bác nghi hoặc nói: "Hình ảnh này chiếu trên màn hình, anh vẫn luôn xem? Sao cứ như xem phim ấy nhỉ."
Ánh mắt Du Thước lướt qua gương mặt người thanh niên trên màn hình, khẽ cười: "Đúng vậy, dù sao cũng nhàn không có việc gì làm, coi như xem phim."
Ban đầu, là vì hứng thú với số liệu kì lạ của Nguy Dã, xem để giết thời gian, nhưng mà hình ảnh trên màn hình......!So với phim truyền hình hấp dẫn hơn nhiều.
Trong trò chơi, Nguy Dã không hiểu sao mà phát hiện, chấm tròn thứ hai trên bản từ trong suốt biến thành màu xanh lục nhợt nhạt.
Bên ngoài trò chơi, Du Thước đứng dậy khỏi ghế tựa: "Trả lời với Lan Tinh, tôi sẽ nhận vụ này."
Sau khi qua ải khách sạn Điền Viên, Nguy Dã rốt cuộc có thể an tâm tắm rửa một cái, hắn luôn cảm thấy trên người có mùi nhớt của tóc.

Cố Thanh Hoài hỏi: "Dám tự mình tắm sao, có cần tôi đi cùng không?"
Nguy Dã cảm thấy mình đang bị trào phúng: "Không cần, sẽ không có quỷ."
Tuy là như thế, nhưng khi hắn đứng trong phòng tắm nhỏ hẹp, vẫn không khỏi khẩn trương, tắm rửa nhanh nhất có thể.
Bối cảnh thời đại của《 D*c Vọng Đô Thị 》được thiết lập rất sớm, điện áp trong khách sạn không ổn định, đèn trên cao thỉnh thoảng chập chờn.
Cố Thanh Hoài đi ngang qua phòng tắm của hắn, cụp mắt xuống, nhìn thấy thân thể hắn phản chiếu trên sàn nhà.
Ánh đèn lập loè rất giống phần mở đầu của một bộ phim ma, Cố Thanh Hoài nghĩ thầm người nhát gan này chắc sẽ sợ hãi.
Vừa nghĩ vậy, chợt nghe trong phòng tắm truyền ra một tiếng kêu nhỏ.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, cửa khoá từ bên trong, ổ khóa thế mà bị người bên ngoài bẻ gãy.
"Ai?" Nguy Dã mờ mịt bị Cố Thanh Hoài lôi ra khỏi phòng tắm: "Làm sao vậy?"
Tầm mắt Cố Thanh Hoài nhạy bén đảo qua căn phòng, mới dừng ở trên người hắn: "Cậu kêu cái gì?"
"Tay tôi vô tình đập trúng vách tường." Nguy Dã chớp mắt, đem khuỷu tay nâng lên cho y nhìn.
Da thịt trắng nõn xanh một khối.

"Không sao." Chỉ là vết thương nhỏ do va đập, Cố Thanh Hoài liếc nhìn một cái, nếu là y, thậm chí sẽ không có dấu vết gì.
"Đúng vậy, không sao.

Cảm ơn anh lo lắng cho tôi."
Cố Thanh Hoài: "Cậu vào đi."
"À, tôi tắm xong rồi." Nguy Dã đem khăn tắm cầm trong tay, hắn rũ cánh tay xuống, có bọt nước chảy dọc theo cánh tay thon dài, nhỏ xuống ngón chân.
Ánh mắt Cố Thanh Hoài vô thức nhìn, một lát sau mới dời mắt.
Y xoay người đi vào một căn phòng tắm khác, Nguy Dã nhìn thấy bên tai phải y còn đeo khuyên tai màu xanh cobalt, màu sáng và tinh khiết, tỏa sáng rực rỡ.
"Anh tắm mà còn đeo theo khuyên tai à.

Là kim cương thật sao? Màu đẹp quá." Nguy Dã mi mắt cong cong dò hỏi.
Hắn tò mò duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào, không nghĩ tới Cố Thanh Hoài bỗng nhiên quay đầu đi, động tác có chút lớn.
"Í......!Xin lỗi." Nguy Dã hơi giật mình, cho rằng y không muốn khuyên tai bị chạm vào.
Cố Thanh Hoài nghiêng đầu, thân thể hơi cứng đờ.

Chỉ là một động tác nhẹ nhàng, lại giống như không chỉ k1ch thích vành tai y.
Không chỉ có cảm giác tê dại nhất thời khiến y mất đi lý trí, mà còn là sự trống rỗng sau khi đối phương rời đi.
Chậm rãi quay đầu lại, Cố Thanh Hoài nhìn Nguy Dã bối rối, bỗng nhiên nhíu nhíu mày: "Giá trị mị lực cậu thêm vào......!Là chủ động hay bị động sử dụng?"
"Hả?" Nguy Dã không rõ nguyên do: "Là sao?"
Sau đó hắn nghe Cố Thanh Hoài nói: "Có phải là cậu......!Chủ động sử dụng?"
"Há!" Nguy Dã nháy mắt hiểu ra, hắn tức đến cười một tiếng, giọng nói vừa mềm lại nhanh dỗi lại: "Nếu anh cảm thấy bị dụ hoặc, thì bản thân nên tỉnh táo lại, không đủ tự chủ, tinh thần lực không đủ bị ảnh hưởng, thì trách ai?"
Là tinh thần lực của y không đủ sao?
Đến buổi sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Hoài còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Lúc này đoàn người rời khỏi khách sạn Điền Viên, ngồi trên xe buýt số 404.
"Hoan nghênh lên tuyến xe buýt số 404, mong hành khách tuân thủ trật tự, lên xe bằng cửa trước, xuống xe bằng cửa sau."
Giọng nữ dịu dàng thông báo: "Trạm cuối của xe, lò thiêu Thái Bình."
Đó là đích đến của họ.
Hành khách lên xuống xe buýt như thường lệ, mặt trời treo trên bầu trời, chiếu xuống chiếc xe buýt, không có gì khác thường.
Nguy Dã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Cố Thanh Hoài ngồi ở bên cạnh hắn.
Liên lạc bên trong trò chơi còn có thể sử dụng.

Cố Thanh Hoài mở kênh bạn tốt, gửi tin nhắn cho một người.
"Bị giá trị mị lực ảnh hưởng, thì có liên quan tới tinh thần lực của người chơi sao?"
Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: "Anh, anh thế mà tìm em để hỏi chuyện?"
Cố Thanh Hoài: "Trò chơi là cậu chỉ đạo thiết kế, không hỏi cậu thì hỏi ai."
Một lát sau, đầu dây bên kia trả lời: "Yên tâm, tinh thần lực của anh rất cao."
"-- Mị lực càng cao, cũng không dụ hoặc được anh.".