Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 15



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không đúng, chẳng phải cậu rất ghét chó à!"


"Ừm."


Vệ Tư Lý không thể hiểu ý của hắn, chỉ cảm thấy Phương Khởi Châu có thể đã dẫn người về nhà, thế nhưng tâm lý lại rất kiên định rằng Tiểu Châu nhà bọn họ không phải loại người như vậy. Vệ Tư Lý nện lòng bàn tay xuống, như đinh chém sắt mà nói: "Hoặc chính là mèo con!"


Phương Khởi Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy bộ dạng Tiểu Hổ đúng là giống một con mèo nhỏ.


"Gần đúng."


Vệ Tư Lý kinh ngạc nói, "Cái gì mà gần đúng chứ. Ai, nuôi thật à?"


"Không có..." Phương Khởi Châu uống xong cà phê, trực tiếp đi lên lầu, "Đừng đoán bừa."


Ở bên ngoài Vệ Tư Lý là tài xế của hắn, kỳ thật cũng có thể xem như trợ thủ và vệ sĩ. Thân thủ hắn bất phàm, thương pháp nhất lưu, từ lúc Phương Khởi Châu còn là một "hạt đậu bé tí", Vệ Tư Lý đã đi theo phía sau để bảo vệ hắn.


Quan hệ của bọn họ thật ra giống như bạn bè hơn.


Mùng bảy âm lịch, không khí Tết chưa tiêu tán, trên đường vẫn còn mùi khói thuốc pháo hoa bất hợp pháp. Thế mà khi Phương Khởi Châu đến phòng hội nghị, gần như toàn bộ cổ đông đã đến đông đủ rồi.


Ngải Lâm thấp thỏm rót một ly cà phê cho mỗi người trong phòng hội nghị, ngày hôm nay sếp giảm biên chế, cắt đến chỉ còn dư lại hai người thư ký hữu dụng. Ngải Lâm tốt nghiệp đại học T, theo lý thuyết thì làm một giám đốc nhỏ cũng thừa sức, nhưng sau khi cô tốt nghiệp không lâu, cái cao ốc 120 này đã là khu xí nghiệp bậc nhất. Sau khi cô thành công nhận việc lại phát hiện sếp là cái loại người như vậy, mà người nhà cũng không cho phép cô từ chức, cũng may tiểu Phương tổng đã đi. Bây giờ tuy nói Phương tổng là một vị Diêm vương mặt lạnh, nhưng khả năng của hắn không thể nghi ngờ được, cùng hắn làm việc, Ngải Lâm phát hiện ra mình có thể học được rất nhiều thứ mà trường học chưa từng dạy qua, được lợi cũng không ít.


Phương Khởi Châu ngồi ở ghế chủ vị, cổ đông đã tới đông đủ, thế nhưng còn một vị trí trống, trên bàn còn đặt một ly cà phê.


Ngải Lâm ghé sát vào hắn, nhỏ giọng nói: "Mới vừa báo lên, danh sách cổ đông có thay đổi..."


Phương Khởi Châu bình tĩnh nói, "Ai?"


"Là..." Ngải Lâm còn chưa nói hết, có một người đã đẩy cửa tiến vào, trên mặt mang kính mát lớn, mặc một thân âu phục hồng phấn. Ngải Lâm chợt cảm thấy cay mắt, liều mạng áp chế cảm giác xuống mà quay đầu đi.


Xương ngón tay của Phương Khởi Châu ở trên bàn rung một cái, "Phương Nghệ Nguy."


"Xem ra tôi đến vừa kịp lúc, đã đến đông đủ cả rồi."


Lúc Phương Nghệ Nguy vào trại giam, Nhị gia tức giận đến không kiềm chế được, Ngụy Bội Bội khóc lóc kêu ông tìm người giúp đỡ, Nhị gia kiên quyết không chịu, còn đem toàn bộ 40% cổ phần của gã cho Phương Khởi Châu. Mà nhìn cục diện bây giờ cứ như Phương Nghệ Nguy lần thứ hai nắm quyền trong tay, gã vừa tiến vào, hết thảy cổ đông đều không hẹn mà cùng liếc nhìn BOSS mới, lại nhìn chằm chằm gã——


Lẽ nào tiểu Phương tổng quay lại là muốn hại những nhân viên nữ sao!


Phương Nghệ Nguy cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, gã nhún vai, trong miệng nhai chóp chép kẹo cao su, "Nhìn tôi làm cái gì, tôi cũng đến họp mà."


Phương Khởi Châu không để ý đến bộ dạng cà lơ phất phơ của gã, chuyện của Phương Nghĩa Bác hắn sẽ không xen vào, chỉ cần trong tay Phương Nghệ Nguy không nắm quyền, chỉnh gã ra sao mà chẳng được.


Sau khi tan họp, Phương Nghệ Nguy đột nhiên nhận ra gì đó, gã đứng lên chậm rãi xoay người, đi ở phía sau Phương Khởi Châu, vừa đi vừa chỉ trỏ, "Ai Phương Khởi Châu, tại sao anh sa thải hết thư ký vậy? Cái cô bé đó đáng yêu lắm mà, cũng rất đẹp nữa... Cửa kính pha lê anh cũng đập rồi à? Anh không biết công dụng của pha lê sao?" Gã từng một bước tiến vào phòng làm việc đã được cải biến, miệng cũng bắt đầu phê phán nhiều hơn, "Anh không biết à, lúc làm việc sẽ rất sảng khoái."


Phương Khởi Châu ngồi ở vị trí của hắn, nhìn Phương Nghệ Nguy đặt mông ngồi trên bàn làm việc của hắn, châm biếm mà khen: "Quào, cái bàn này không phải là cái trong thư phòng của lão gia tử sao, cho anh rồi hả?"


"Ừ." Hắn không lạnh không nhạt đáp một tiếng, "Cậu có chuyện gì sao?"


"Không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với anh à?" Phương Nghệ Nguy cười lạnh một tiếng, "Cha kêu tôi đến đây học hỏi anh, chắc anh còn chưa biết. Từ hôm nay trở đi, tôi muốn bắt đầu công việc thực tập sinh của mình."


Đôi mắt của Phương Khởi Châu ngước lên khỏi màn hình điện thoại, "Bây giờ thì biết rồi..." Hắn cất điện thoại di động, trực tiếp gọi Ngải Lâm, "Đưa cậu ta đến bộ phận thu mua, sẵn tiện thông báo cho bộ phận quản lí, không được đặc cách, bị tôi phát hiện thì trực tiếp sa thải."


"Bộ phận thu mua?!"


Cái bộ phận đó làm gì đương nhiên gã biết, là ngành hậu cần, cũng là cái bộ phận "gia môn thanh thủy*", nhưng gã hoàn toàn nhìn không lọt cái "thanh thủy" đó, huống hồ làm xong cũng chỉ hưởng được một phần hai phần. Mà bây giờ dựa theo chức vị thực tập sinh của gã, Phương Nghệ Nguy chỉ có thể "hừ" một tiếng, "Anh trai, anh hay đó."


*Gốc là 油水部门 (mình tạm dịch thô là gia môn thanh thủy): ý chỉ những công việc lương thấp, phúc lợi thấp.


Phương Khởi Châu gật đầu, "Làm cho tốt."


Chờ Phương Nghệ Nguy rời đi, hắn mới đau đầu mà xoa xoa thái dương. Vừa nãy có hai tin nhắn liên tiếp gửi đến, Phương Nghĩa Bác bảo hắn giám sát Phương Nghệ Nguy, Ngụy Bội Bội thì lại bảo hắn để Phương Nghệ Nguy làm Phó tổng, dù gì cũng cùng là giai cấp lãnh đạo, bảo làm như vậy sẽ giúp gã học hỏi được mình một chút, Ngụy Bội Bội còn nói chắc như đinh đóng cột: "Chẳng phải con tốt nghiệp đại học Wharton sao? Nghệ Nguy của chúng ta ở phương diện này còn kém một chút, con phải dạy nó chứ."


Đối với Phương Nghĩa Bác, ngay từ ban đầu ông đã không mong đợi gì nhiều, coi như hắn đến làm cho ông vui vẻ một chút. Nhưng đối với Phương Khởi Châu mà nói, tình thương của người cha này cứ như một sợi dây cương, mạnh mẽ siết cổ hắn muốn hắn vãng sinh cực lạc*, nhưng vậy còn chẳng hạnh phúc bằng lúc hắn sống một mình.


*Vãng sinh cực lạc có nghĩa là khi hết nghiệp trần (chết) sẽ được sanh về thế giới Tây phương Cực Lạc. Thuật ngữ Phật giáo nên hơi khó hiểu :((


Hắn tắt máy vi tính tan tầm, về đến nhà lại cảm giác như thiếu thiếu gì đó.


✰✰✰


Tiểu Hổ mở phong bao lì xì mà Phương Khởi Châu cho cậu, mặt trên in mạ vàng ba chữ "Tiền mừng tuổi", bên trong là một xấp tiền mặt rất dày.


Tiểu Hổ đương nhiên biết tầm quan trọng của tiền, anh từng nói cho cậu vì sao con người phải làm việc, bởi vì phải làm việc để kiếm tiền, kiếm tiền để nuôi sống cậu. Anh còn nói cho cậu rằng nếu anh có tiền, hoặc là ngày nào đó trúng số độc đắc, anh nhất định sẽ mua nhà, mua xe, không cần làm gì nữa, cả ngày chỉ cần ở nhà chăm sóc chính mình.


Tiểu Hổ cầm tiền cảm thấy như sắp phỏng tay, trong lòng cũng rất gấp gáp.


Nhiều tiền như vậy, tại sao chú Phương lại cho cậu chứ?


Mà lúc hắn rút tiền ra, phút chốc đã làm rơi tấm danh thiếp trên đất.


Cậu nhặt lên xem, trên đó viết tên Phương Khởi Châu, còn có số điện thoại và một loạt tin nhắn viết tay: Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.


Tiểu Hổ vội vội vàng vàng tìm Mai Dược mượn điện thoại di động. Mai Dược vẫn là lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này muốn gọi điện cho người khác, nhìn Tiểu Hổ lo lắng bấm số điện thoại mà trên mặt không ngừng biến hóa khiến cô đột ngột sinh ra hiếu kỳ. Tiểu Hổ đại khái là rất lo lắng, cầm điện thoại di động "A a a" nửa ngày mà không nói được tiếng nào.


"Tiểu Hổ?" Phương Khởi Châu thấy số điện thoại lạ, liền thử thăm dò mà gọi một tiếng.


"Dạ!" Tiểu Hổ tóm chặt lấy điện thoại di động. Phương Khởi Châu không nhìn thấy cậu, nhưng cậu đang liều mạng gật đầu liên tục, "Chú ơi, tiền... Tiền! Tại sao chú... Nhiều như vậy!"


Chỉ cần cậu sốt ruột một chút thì mồm miệng lại lắp bắp, Phương Khởi Châu nghe mơ mơ hồ hồ, "Em nói chậm một chút."


Tiểu Hổ gấp muốn khóc, Mai Dược nhìn cũng không biết nên khóc hay nên cười, "Ai, em hít sâu hai lần đi, chuyện gì mà gấp như vậy?"


Tiểu Hổ nhìn cô, tay chỉ túi tiền lì xì.


"Tiền lì xì hả?" Mai Dược liếc nhìn xấp tiền màu hồng lộ ra ngoài, cô đếm tiền hằng ngày, độ dày kia vừa nhìn đã biết không dưới năm ngàn, cô liền kinh ngạc tới mức há miệng: "Đù! Nhiều quá vậy, ai cho em đó?!"


Tiểu Hổ dùng mu bàn tay lau trán, rốt cuộc nói rõ ràng được một câu: "Chú mau tới, tiền chú, vứt, vứt ở chỗ của em!"


Phương Khởi Châu nói: "Đó là tiền lì xì cho em, cầm đi."


"Không thể!" Tiểu Hổ danh chính ngôn thuận mà từ chối, "Anh nói không thể lấy tiền của người khác!"


Phương Khởi Châu sửa chữa khái niệm của cậu: "Đây là chú cho em, cho em thì sẽ là của em, không tính là em lấy."


Vẻ mặt Tiểu Hổ trở nên đau khổ, "Không được, hình như em nhớ nhà của chú ở đâu, phải trả lại cho chú!"


Phương Khởi Châu lại nói vài câu, nhưng mà đứa nhỏ này chỉ tiếp thu mấy cái lý lẽ cứng nhắc, chắc cậu không biết giá trị của đống đồ vật mà Phương Khởi Châu mua cho cậu còn nhiều hơn cái xấp tiền dày cộm này. Mà bên trong nhận thức của Tiểu Hổ, chỉ có tiền là đáng giá, muốn mua kẹo thì phải có tiền, còn những thứ khác ở đâu ra, đại khái cậu cho rằng tự nhiên sẽ có.


Phương Khởi Châu càng ngày càng nhức đầu, hắn ngửa ra sau, nhíu mày thật chặt, "Đừng chạy lung tung."


Mai Dược ở bên cạnh nghe gần hết, đại khái biết là có người cho Tiểu Hổ rất nhiều tiền lì xì, thế nhưng Tiểu Hổ lại cho rằng không thể lấy, muốn trả lại——


Cuối cùng cô đã rõ tại sao đứa nhỏ này lại ngốc như vậy.


Cô sợ đầu dây bên kia nghe thấy, chỉ nhỏ giọng nói: "Em có biết đây là bao nhiêu tiền không, trả về thì tiền thuốc men của anh em làm sao bây giờ? Đồ ngốc!"


"... Hả?" Tiểu Hổ mê man mà nhìn cô, không hiểu chuyện này liên quan gì đến anh trai.


Mai Dược thở dài nói: "Có biết vì sao người ta đến nhà đánh anh của em không, là anh của em nợ người ta tiền, tiền! Hiểu không?" Mai Dược chỉ vào tiền lì xì trong túi cậu, "Chính là cái này, rất quan trọng!"


"Không được..." Tiểu Hổ mím môi môi, "Em không thể lấy."


Mai Dược "xì" một tiếng, hận không thể gõ cái đầu như dưa bở của cậu, "Đồ ngốc!"


Thật không biết Chung Long nuôi đứa nhỏ này kiểu gì, đã không hiểu đạo lý mà còn thích hành hiệp trượng nghĩa... Bây giờ những người nhặt được của rơi trả về cho chủ chẳng phải đã rất ít rồi sao? Đừng nói chi là trả lại tiền lì xì.


Phương Khởi Châu cầm điện thoại giằng co với Tiểu Hổ gần nửa ngày, vẫn luôn nghe cậu lặp lại ba chữ "Không thể lấy". Rốt cuộc, hắn cũng không có biện pháp, "Tùy em đi."


Hắn thật không ngờ Tiểu Hổ có thể nhớ đường.


Bảo vệ nói với hắn rằng có một chàng trai ầm ĩ muốn tìm hắn, hắn vừa nghe cũng biết là ai. Hắn còn ở công ty, giữa chừng nhận được cuộc điện thoại lập tức dừng hội nghị lại, vội vội vàng vàng mà trở về nhà.


Bảo vệ thường luân phiên ca trực, trong lúc Tết thì mỗi ngày mỗi đổi, anh ta chưa từng thấy Chung Hổ, cũng chẳng biết phải dỗ đứa nhỏ này như thế nào. Anh nghe thấy giọng ngài Phương ở trong điện thoại quả thật là có quen biết, đành phải mời cậu đến ngồi ở ghế sofa, còn rót nước chanh cho cậu, mà Tiểu Hổ lại không hề uống một miếng. Lúc Phương Khởi Châu nhìn thấy cậu, đứa nhỏ kia đang nâng hai tay lên miệng phà khí sưởi ấm.


Mang giày thể thao, mặc áo khoác cũ, đeo khăn quàng cổ trắng mà hắn đã thấy rất nhiều lần.


Ban nãy Tiểu Hổ luôn nhìn ngoài cửa lớn, những bụi cây vào mùa đông vẫn còn xanh thẫm, trên cành dính đầy hoa tuyết cùng mấy cái lồng đèn màu đỏ. Đôi mắt cậu không chớp một khắc mà nhìn chằm chằm ngoài cửa, mãi đến tận khi nhìn thấy Phương Khởi Châu.


Đôi mắt cậu mơ hồ từ từ mà đặt tiêu cự về phía Phương Khởi Châu, Tiểu Hổ lập tức hưng phấn không chịu nổi, dùng tay mạnh mẽ vẫy hắn, một bên nhảy một bên lớn tiếng kêu: "Chú ơi!"


Trong mắt cậu lóe ra ánh sáng khiến bước chân Phương Khởi Châu không tự chủ mà trở nên nhanh hơn.


Mà Mai Dược đi cùng Tiểu Hổ, nhìn thấy người đàn ông vừa đi xuống chiếc Maybach*, thân hình dưới bộ trang phục ít nhất cũng phải sáu múi, vóc người còn đẹp hơn so với vận động viên bơi lội, tướng mạo lại chính là kiểu hình nam chính ngôn tình mà cô hay mơ tưởng thời thanh xuân, so ra một phần cũng không kém. Mai Dược hít một ngụm khí lạnh, trợn cả mắt lên. Cô không kiềm chế được cảm thán: "Mịa nó..."


✰✰✰


*Maybach