Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 31



Vệ Tư Lý những ngày qua một mình đi đến thành phố W, Phương Khởi Châu bảo hắn đi thăm dò chuyện của Tiểu Hổ. Nhà cũ bị thiêu cháy của Ngô gia đã được xây lại thành một khu buôn bán, Vệ Tư Lý đi tìm hàng xóm trước kia của Ngô Phương Long, còn đến kịp trước khi bọn họ chuyển đi. Họ bảo mình không nhớ rõ, có mấy người thì lại khắc sâu ấn tượng về vụ nổ bình gas vô cùng lớn kia, nhưng có điều họ đều đồng loạt nói, Ngô gia chỉ có một đứa con trai, học trung học, dung mạo rất tuấn tú.


Hắn còn nghe nói trước khi xảy ra vụ hỏa hoạn, Ngô gia đã gặp phải kiện cáo với người khác, thế nhưng hắn đến tòa án xác minh thì lại không có chuyện này. Đôi vợ chồng này đều là giáo sư, Vệ Tư Lý đến Học viện Mỹ thuật trước, hỏi qua học sinh của ông, lại hỏi đồng nghiệp của ông. Họ cũng nói như nhau, ông là một người thân thiện, rất tử tế với người khác, tranh ông vẽ đạt không ít giải thưởng, thế nhưng ông chưa bao giờ bán, có người trả giá cao cũng không bán.


Về phần bà Ngô, bà cũng chỉ là một người vô cùng bình thường, rất ít học sinh không hài lòng bà, trên lớp cũng là một giáo sư rất tận tâm. Hắn hỏi qua những người mà ông bà quen biết trước đây, trong số bọn họ không có lấy một người từng đến nhà này làm khách, chỉ biết là nhà có một đứa con trai còn đang đi học.


Vệ Tư Lý thật sự là không tìm được manh mối, mãi đến tận khi hắn đến nơi trưng bày tác phẩm mỹ thuật của học viện, thấy được mấy bức tranh đạt giải thưởng lớn của Ngô Phương Long.


Người ngoài ngành như hắn cũng nhìn ra được, nét vẽ của Tiểu Hổ và ông ấy vô cùng giống nhau, mà đương nhiên, Tiểu Hổ học tập từ ông ấy, thầy trò một giuộc... Vẽ giống nhau cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, những bức tranh này có hơi khác với bức tranh mã 076 mà lúc trước Vệ Tư Lý mua ở bảo tàng mỹ thuật kia, ngoài sự khác biệt giữa trường phái hiện thực và trường phái ấn tượng, cũng có khả năng là sự khác biệt của hội họa ở năm trước và những năm sau này, mà mấy bức tranh sau này thì càng ngày càng... Thuần khiết? Vệ Tư Lý nhìn mấy bức tranh này, có một loại cảm xúc khó tả, vừa hồn nhiên lại vừa âm u, giống như người vẽ tranh đang rất ưu sầu, không hề hạnh phúc.


Nhưng mọi người đều nói, quan hệ giữa vợ chồng bọn họ rất tốt.


Vệ Tư Lý đặt bức tranh xuống, lại cầm lấy bức tranh cuối cùng mà Tiểu Hổ vẽ lần trước, phát hiện quả nhiên rất giống nhau. Chỉ khác một điều, đồ vật trong nhà Phương Khởi Châu dưới ngòi bút của Tiểu Hổ đều lộ ra một niềm vui sướng rất rõ ràng, đó là một loại cảm giác bằng trực quan, cậu đang rất hạnh phúc.


Tuy rằng cảm giác trước sau khác biệt rất nhiều, nhưng Vệ Tư Lý lại cảm thấy đây giống như là do cùng một người vẽ, nếu nói là kế thừa huyết thống... Cũng hơi bị miễn cưỡng, Vệ Tư Lý đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn lập tức kết thúc điều tra, tìm một chuyên gia giám định về phương diện này.


Kết quả giám định rất nhanh đã có, Vệ Tư Lý ngay tức khắc trở về Vũ Hải, nói cho Phương Khởi Châu biết chân tướng kinh ngạc mà hắn ngẫu nhiên phát hiện này.


"Ý anh nói, mấy bức tranh đạt giải thưởng của Ngô Phương Long thật ra đều là do Tiểu Hổ vẽ?"


"Ban đầu tôi chưa chắc chắn, chuyên gia nói nét vẽ 90% là của cùng một người, thế nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định, hay là cậu hỏi em ấy thử xem... Có lẽ em ấy sẽ nhớ." Vệ Tư Lý nói, "Mà nếu như suy đoán là thật, vậy có nghĩa là Tiểu Hổ... Bị lợi dụng."


Phương Khởi Châu cúi đầu xem những bức tranh đã được in lại, Ngô Phương Long đạt không ít giải thưởng, nhưng ông không bao giờ bán tranh, cũng không đặt tên cho bức tranh. Hắn không biết Tiểu Hổ trước đây được gia đình này đối đãi như thế nào, nhưng có lẽ là không tốt lắm, Phương Khởi Châu có chút không đành lòng bắt cậu nhớ lại.


Vệ Tư Lý nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nếu như đúng là vậy, nguyên nhân không tra được thân phận cũng bởi vì em ấy không được đăng kí hộ khẩu, còn tại sao vợ chồng Ngô gia chỉ đăng kí hộ khẩu cho một đứa thì không có chứng cứ... Tôi đến trường tiểu học thị trấn ở khu nhà trước của bọn họ, Tiểu Hổ có học ở đó hai năm, sau đó bọn họ liền dọn nhà, lúc tôi hỏi thăm thì... có người hàng xóm cũ nói là Ngô gia đúng thật có hai đứa con. Tôi hỏi hắn có nhớ lộn không, hắn nói mình nhớ rõ lắm, có đứa nhỏ thường hay đứng trước cửa uống sữa bò mỗi sáng. Còn nguyên nhân bọn họ dọn nhà, nghe nói là bởi vì năm ấy có người viện trưởng của Học viện Mỹ thuật mang theo học sinh đi vào trong đó để vẽ phác thảo, không biết làm sao thấy được bức tranh của gia đình em ấy, muốn em ấy đi dự thi, cuối cùng em ấy đạt giải, người viện trưởng kia mời em ấy đi dạy, còn được nhà ở xã hội*."


*Nhà ở xã hội là một loại hình nhà ở thuộc sở hữu của cơ quan nhà nước (có thể trung ương hoặc địa phương) hoặc các loại hình nhà được sở hữu và quản lý bởi nhà nước, các tổ chức phi lợi nhuận được xây dựng với mục đích cung cấp nhà ở giá rẻ cho một số đối tượng được ưu tiên trong xã hội như công chức của nhà nước chưa có nhà ở ổn định, người có thu nhập thấp... và được cho thuê hoặc cho ở với giá rẻ so với giá thị trường.


Hắn thở dài nói, "Khi đó việc kiểm soát hộ khẩu chưa nghiêm ngặt, huống hồ là thị trấn nhỏ, lúc đó Tiểu Hổ có thể đi học cũng có lẽ vì nguyên nhân này, mà sau này ông ta không muốn em ấy đi học, có lẽ vì Ngô Phương Long phát hiện tài năng thiên phú của em ấy, muốn bồi dưỡng em ấy."


Mặt Phương Khởi Châu giấu ở trong bóng tối, đèn chiếu vào tài liệu trên đùi hắn, giọng nói nghe không ra hỉ nộ, "Bởi vì bồi dưỡng rất xuất sắc, cho nên sẵn tay lợi dụng em ấy?"


"Có lẽ cũng bởi vì ông ta cảm thấy hổ thẹn với hành động của mình, cho nên tuy ông ta lấy bức tranh đi dự thi, cũng đạt giải thưởng, mà gần như toàn bộ tiền thưởng đều đem đi làm từ thiện, cũng không bán tranh, để rồi cuối cùng bị thiêu cháy trụi đến không còn gì. Hành động của ông ta không phải bị lợi ích trước mắt làm mê muội, mà là do ông ta chạy theo danh vọng, có lẽ lần đầu tiên là do vô tình, nhưng rồi sẽ làm đến lần thứ hai, đến cuối cùng thì muốn dừng lại cũng không được nữa." Vệ Tư Lý dựa trên tư liệu điều tra được, tuy sự việc đã nắm được 70-80%, dù vậy vẫn là có điểm đáng ngờ, "Bệnh viện nơi bà Ngô sinh con tôi cũng đã tìm, nhưng mà không có tin nào hữu dụng, mà tôi nghĩ... Tiểu Hổ có thể không phải là con ruột."


Phương Khởi Châu yên lặng nửa ngày, hắn thấy tức giận mà không rõ vì sao, giống như ở đáy lòng có một sợi mạch bị đứt vậy, không có chỗ để phát tiết, bởi vì nhà người kia đã gặp báo ứng, mà Tiểu Hổ cũng đã quên mất tất cả, bây giờ đang bên cạnh mình.


"Mấy chuyện liên quan đến vụ kiện cáo kia... Tôi sẽ tiếp tục điều tra." Do dự một chút, Vệ Tư Lý tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi nghĩ nên đưa Tiểu Hổ đi gặp bác sĩ tâm lý."


Phương Khởi Châu nói: "Em ấy bây giờ rất tốt, rất vui vẻ, không cần gặp bác sĩ."


Vệ Tư Lý thấy khuyên bảo thất bại, không nhiều lời nữa, quan điểm của hắn là gặp bác sĩ sẽ có thể khiến cho em ấy nhớ lại nhiều chuyện hơn, cũng có thể làm cho em ấy bình thường trở lại, giống như một người lớn thật sự, mà trước mắt xem ra, Tiểu Châu lại không muốn như thế.


✰✰✰


Bởi vì chuyện phát sinh trong phòng tắm lần trước, Tiểu Hổ đã có một khoảng thời gian khá lâu không dám nói với chú Phương về chuyện mình muốn đi làm nữa, cả ngày chỉ ngồi trong phòng nghỉ ngơi của cao ốc 120 chơi tàu hỏa nhỏ, hoặc là ôm sổ vẽ vẽ, Phương Khởi Châu rảnh rỗi liền đi vào nói chuyện cùng cậu. Một tuần hai lần, thầy Tống sẽ tới nhà dạy cậu, hoặc nói cách khác là vẽ vời với cậu.


Mà Phương Khởi Châu biết Tiểu Hổ có chút tật xấu, biết cậu hay quên, hắn muốn làm gì đó để tránh khỏi khả năng tương lai có một ngày Tiểu Hổ sẽ quên hắn đi, như là cố gắng tạo những kỉ niệm vui vẻ hạnh phúc cho cậu. Tiểu Hổ muốn đi làm, muốn báo đáp mình, Phương Khởi Châu đều đã nghiêm túc cân nhắc qua, thế nhưng không có công việc nào thích hợp với cậu. Ban đầu hắn tìm đến bảo tàng mỹ thuật, nhưng mà hắn thấy công việc này chỉ có thể một mình trông coi cái bảo tàng trống vắng, gần như không thể tiếp xúc với người khác, nên liền bỏ ý định này đi.


Sau đó hắn tìm được một lớp học vẽ tranh, có khoảng một hai giáo viên, tất cả học sinh đều là mấy đứa nhỏ tuổi không lớn lắm, hầu hết tầm mười tuổi trở xuống, có chút phù hợp với cậu. Nhưng hắn không muốn để Tiểu Hổ cách mình quá xa, cao ốc 120 nằm ở trung tâm thương mại, gần đó có trường cấp ba, thế nhưng mấy lớp dạy bổ túc rất ít, đừng nói chi là mấy lớp dạy vẽ. Phương Khởi Châu không còn cách nào, chỉ có thể mua một căn nhà gần công ty mình, sai người xây thành một lớp dạy vẽ, bây giờ vẫn đang tu sửa lại.


Tiểu Hổ không đề cập với hắn, cũng không có nghĩa là hắn sẽ quên mất.


Trước một ngày đưa cậu đi hải đảo, Phương Khởi Châu đã đi một mình đến đó, ngoài khơi gió êm sóng lặng, loại du thuyền gia tốc nhỏ đi nửa tiếng đã đến, hải đảo hiện ra diện mạo nguyên thủy của nó, đại thụ che trời với mạn đà la rủ xuống, một vài đóa hoa diễm lệ nở rộ giữa hè làm cho hải đảo càng thêm bừng bừng sức sống. Thiên nhiên là vậy, trên đảo lại có không ít thiết bị công nghệ cao, nhân viên quản lý biệt thự trên đảo là một đôi vợ chồng già, ngoài ra thì không còn người nào khác. Còn lại việc quét tước, làm cơm đều do một số robot thông minh làm.


Loại robot này có thể nhận dạng mặt người khác, dưới chân có bánh xe trượt, dùng âm thanh điện tử để chào hỏi con người, có đầu tròn và thân tròn, lúc di chuyển phát ra tiếng "kít kít". Phương Khởi Châu gần như đã đoán được phản ứng của Tiểu Hổ sau khi nhìn thấy, nhất định là sẽ ngưỡng mộ mà "Wow" một tiếng, tiếp theo mê muội mà hỏi mình, "Em sờ một cái được không ạ?"


Mức độ trí tuệ nhân tạo này hiện đang ở mức cao nhất, Phương gia lại giấu ở một hòn đảo nhỏ không muốn nhiều người biết, còn giấu nhiều như vậy.


Cùng đôi vợ chồng già quyết định thực đơn, Phương Khởi Châu dựa theo ý mình mà tự bố trí gian phòng, một lượng lớn pháo hoa và ban nhạc được chở đến đảo bằng thuyền, vị quản gia kia hỏi hắn: "Định tạo bất ngờ cho người yêu vào thất tịch hả?"


Phương Khởi Châu gật đầu một cái, không sửa lời nói của ông.


Mấy người xách nhạc cụ cỡ lớn đi vào trong vườn hoa, còn có một vài người treo đèn lồng lên cây, còn vài người thì đem từng hộp quà lớn nhỏ treo lên cái cây cao nhất trong vườn, bởi vì Phương Khởi Châu yêu cầu: "Muốn nhìn như là quà mọc ra từ cây", vì thế đội ngũ công tác không thể không vắt hết óc dùng cành cây quấn lấy, chế tạo một cái "cây mọc quà" nhân tạo, trong lòng lại nghĩ: Làm đẹp kiểu này thì ai mà tin cho được? Trừ khi người đó bị ngu.


Ngay cả con đường dẫn đến khu vườn phía sau biệt thự cách mỗi bước là sẽ rắc một viên kẹo, mà con đường đó nguyên bản không có đèn, hắn cũng tạm thời đặt từng chiếc từng chiếc đèn cảm ứng thấp bé bên trong bụi cây, dựa vào bước chân con người mà mở tắt. Phương Khởi Châu làm phô trương như vậy, đội ngũ công tác người không khỏi hoài nghi chẳng lẽ người yêu của đại thiếu thích xem truyện cổ tích à? Mà nghĩ lại, cho dù là loại người không thích truyện cổ tích, không ai có thể từ chối nổi một bất ngờ lớn như vậy.


Càng khiến người ta không ngờ được là còn nhiều thứ cần phải bố trí lắm, Phương Khởi Châu cho người thổi rất nhiều khí cầu, đủ mọi màu sắc, một phần lớn còn gắn vào mái của căn nhà gỗ chỉ cao một mét.


Lão quản gia kia có vẻ lúng túng, "Đại thiếu, cái này không biết ngồi lên được không chứ đừng nói là bay lên trời, nó... Nó vốn, không an toàn đâu!"


"Tôi biết, em ấy không dám ngồi đâu." Lá gan Tiểu Hổ có bao nhiêu, Phương Khởi Châu biết rất rõ, mặc dù cậu có thích bay vòng quanh đi chăng nữa, hắn cũng không dám cho thật, bởi vì hắn sợ gió sẽ thổi cậu bay đi mất.


"Vậy những thứ này là..." Lão quản gia nhìn chằm chằm chiếc tàu hỏa đồ chơi đang được vận chuyển đến đảo, nói đúng hơn là phiên bản lớn của tàu hỏa Thomas. Xung quanh biệt thự được bao quanh bởi những đường ray tàu hỏa, đầu máy lớn, đằng trước có hai chỗ ngồi nhỏ, nhìn qua dường như chỉ đủ chỗ cho một người lớn ngồi, điều này làm cho đầu óc lão quản gia cảm thấy chậm tiêu. Trước đây Nhị gia đặc biệt gọi điện thoại đến bàn giao, nói mọi chuyện phải nghe theo lời của đại thiếu, dù ông làm cách gì cũng phải giúp cho đại thiếu được vui vẻ, nhưng bây giờ nhìn xem, đại thiếu này đâu phải mang người yêu đến đây, mà là... Mà là mang con trai đến để tổ chức sinh nhật thì có!