Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 35



"Tiểu Hổ, em tin chú không?"


Cậu không chút do dự mà gật đầu, sốt ruột muốn cởi phao ra cho chú Phương đeo.


Phương Khởi Châu ngăn lại động tác của cậu, "Chú biết bơi, không sao đâu."


Tiểu Hổ há miệng: "Nhưng mà..."


Phương Khởi Châu kiên định nói: "Chúng ta đều sẽ không sao." Ngữ khí hắn trước sau như một, giống như chẳng có gì có thể làm khó hắn được, Phương Khởi Châu vỗ vỗ tay cậu, "Em đứng yên ở đây, chú đi tìm xem có cái gì hữu dụng hay không." Tiểu Hổ nhìn chú Phương men theo lan can đi xuống boong thuyền, trong lòng càng thêm bất an.


Phương Khởi Châu quay về rất nhanh, hắn đổ đầy nước ngọt vào mấy chai rượu rỗng, nhét nút chặn, dùng dây thừng cột vào miệng chai, cũng may thay, hắn còn tìm được đạn tín hiệu và mấy tấm ván nổi. Phương Khởi Châu trầm mặc cột chai rượu lên phao cứu sinh, lại đem hai tấm ván nổi quấn quanh eo Tiểu Hổ, một cái đằng trước, một cái đằng sau.


Lúc này, du thuyền đã chìm sâu hơn ban nãy, nước biển đã lan tràn đến boong thuyền, cúi đầu nhìn cũng thấy mực nước chỉ còn cách mấy mét, mà tốc độ chìm xuống lại đang tăng nhanh.


Vào lúc giữa trưa nắng càng thêm gắt, nước biển bốc hơi, hàm lượng muối dưới ảnh hưởng của mặt trời khiến người ta không mở mắt nổi, đôi môi khô khốc, trong lòng cũng kích động như một đám lửa tán loạn.


Bè cứu sinh nổi lềnh phềnh dần dần đã sắp ngang bằng bọn họ, điều này chứng tỏ du thuyền đã sắp lật rồi.


Phương Khởi Châu như là muốn thỏa hiệp, hắn không làm gì nữa, chỉ lôi kéo tay Tiểu Hổ, nói chuyện với cậu.


Hai người bọn họ, giờ khắc này lại như hai chiếc phao cứu sinh cô độc trôi giữa biển.


"Chú cất hủ kẹo bên trong tủ chén, cao lắm, em với không tới đâu, lúc em trở về thì nhớ bảo chú Vệ tìm cho em..." Giọng nói của Phương Khởi Châu rất nhẹ, đứt quãng lại lẩm bẩm vài chuyện, "Đúng rồi, không phải em bảo muốn đi làm sao, chú tìm một công việc cho em, em không có bằng tốt nghiệp cũng không sao cả, bọn họ không cần bằng cấp, tầng dưới còn có một cửa hàng kem, nhưng mà em không được ăn nhiều, cũng không được vừa ăn đồ nóng đã ăn ngay đồ lạnh..."


"Em không ăn cái gì hết!" Tiểu Hổ đột nhiên ôm chầm lấy eo hắn, ôm rất chặt rất căng, sợi tóc khô vương vị mặn chát của nước biển đánh thẳng vào trái tim của Phương Khởi Châu, cậu khóc rất lớn, bất lực nói: "Có phải chú không cần em nữa hay không, em... Sau này em nhất định sẽ không ăn kẹo nữa, sẽ rất nghe lời, chú ơi chú đừng... Đừng bỏ em..."


Phương Khởi Châu trầm mặc, đôi mắt buông xuống nỗi sầu mà trở nên nhu hòa, dường như không còn sợ chuyện sắp xảy đến nữa. Hắn đột nhiên thấy mừng vì Tiểu Hổ bị bệnh, Chung Long đã bị cậu quên, bản thân cũng sắp bị cậu quên mất, Vệ Tư Lý biết phải làm gì, biết nói sao cho cậu tiếp thu một cuộc sống mới, một cuộc sống mới vừa tươi sáng lại vừa hạnh phúc. Hắn ôm lấy Tiểu Hổ, một tay đặt trên lưng cậu chậm rãi xoa xoa, nói ra một lời thề vô giá: "Chú mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ em." Vừa mới dứt lời, du thuyền trong nháy mắt đã lật mạnh, Phương Khởi Châu ôm Tiểu Hổ, lưng đập vào lan can, trên boong thuyền lòi ra một cái đinh nhọn đâm thẳng vào eo hắn, máu thoáng chốc đã rơi xuống mặt biển, nhanh chóng hòa tan mất.


Phương Khởi Châu không nhịn được cau mày, sau đó như là quên mất vết thương ở phần eo, thần sắc trở lại như thường, dường như chẳng hề thấy đau.


Tiểu Hổ gắt gao ôm lấy hắn, hai người leo ngược lại chiếc du thuyền đang lật, không biết cậu lấy sức đâu ra mà kéo chặt chú Phương, dường như có chết cũng không buông.


"Chú biết bơi... Em..." Phương Khởi Châu muốn bảo cậu buông tay, nhưng mà Tiểu Hổ vô cùng bướng bỉnh, nói cái gì cũng không chịu nghe. Bè cứu sinh đã trôi đến cạnh hai người, Phương Khởi Châu nắm chặt tay vịn, vươn tay lật bè lại, tháo móc nối, sau đó nhảy ra khỏi chiếc du thuyền đang chìm xuống. Bè cứu sinh vẫn đang bị xì hơi, nếu như Phương Khởi Châu leo lên, không chừng sẽ rất nhanh không kiên trì nổi nữa. Tiểu Hổ ôm phao nổi lềnh bềnh trong nước, cậu duỗi dài cánh tay, ráng dùng sức leo lên bè cứu sinh, cậu nhanh chóng cởi phao, cố chấp muốn đưa Phương Khởi Châu, trong miệng sốt ruột nói: "Em nhẹ hơn một chút, em dùng cái này..." Cậu không nói thêm gì nữa, lung ta lung tung cởi phao ra chồng vào đầu chú Phương, Phương Khởi Châu chống cự đẩy ra, nhẹ nhàng nhíu mày lại, "Em đừng quậy nữa..." Tiểu Hổ trợn mắt lên nhìn hắn, nước mắt không nhịn được nữa mà trào ra ngoài, vành mắt đỏ chót. Phương Khởi Châu thay cậu lau đi nước mắt, nâng gò má của cậu, nghiêm túc nhìn cậu, cho cậu niềm tin: "Chúng ta nhất định sẽ không sao."


Nói xong, hắn đeo phao trở lại cho Tiểu Hổ, mấy chai rượu đựng đầy nước ngọt đụng vào nhau, phát ra âm thanh leng keng. Phương Khởi Châu lấy ra hai cái mái chèo có thể sử dụng, lắp lên giá, hắn còn tìm được sổ tay cứu sinh và đồ ăn ép chân không trên bè, đồ ăn thì cho Tiểu Hổ, bảo cậu "Đói bụng thì ăn". Quần áo ướt nhẹp được hong khô, rốt cuộc lại ướt đẫm lần nữa, nhăn nhúm mà dính ở trên người, phong độ ngày thường giờ cũng biến thành bộ dạng trôi dạt cầu cứu đáng thương. Mặc dù bây giờ vẫn bấp bênh trong biển rộng bao la, Phương Khởi Châu vẫn có thể xác định được phương hướng, nơi này cách Vũ Hải không xa lắm, mùa này cũng có nhiều người đi biển, nói không chừng bọn họ có thể kiên trì đến lúc được cứu.


Hắn lảo đà lảo đảo chèo chiếc bè đi, mà tốc độ di chuyển rất chậm, giống như tốc độ bay nhảy lung tung trong nước của Tiểu Hổ, mà từng làn từng làn nước cũng trôi theo hướng ngược lại, vừa quay đầu nhìn, chiếc du thuyền kia đã chìm chỉ còn cái đỉnh nhọn, giống như một hòn đá nhỏ bị ném đi vậy.


Phương Khởi Châu chậm rãi nói chuyện cùng Tiểu Hổ, nói mình chưa bao giờ thích một người nhiều như vậy, vừa nói, trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười, nhưng một lúc sau, nụ cười liền phai nhạt đi, "Chú cũng không biết em có thể nhớ được chú bao lâu nữa, thôi thì..." Hắn mím môi môi, "Quên đi cũng tốt, em hãy..." Nói còn chưa dứt lời, điện thoại di động đeo trên cổ Tiểu Hổ đột nhiên sáng lên.


Như thể vừa mở được một cánh cửa sáng trong bóng tối tuyệt vọng vậy, Tiểu Hổ không khỏi mừng rỡ, kêu lên: "Điện thoại! Điện thoại reo!"


Bè cứu sinh đang chậm rãi xẹp xuống, Tiểu Hổ một tay nắm lấy chú Phương, một cái tay khác ấn ấn vào túi chống nước để trả lời, cậu lớn tiếng nói vào điện thoại: "Chú Vệ ơi! Chúng ta đang ở... Chúng ta đang ở..."


"Chú biết hai người ở đâu rồi, chờ một chút, ráng kiên trì một chút nữa."


"Không nổi được tới mười phút nữa..." Phương Khởi Châu nói vào điện thoại: "Nếu như tôi có chuyện, cậu biết phải làm gì rồi."


Vệ Tư Lý đang ở trên trực thăng, âm thanh xì xào xì xào, bên trong vô cùng ầm ĩ, hắn bảo Phương Khởi Châu đừng lo lắng, nói rằng con thuyền gần đây nhất đang đến chỗ bọn họ, năm phút sau sẽ đến.


Nói tới đây, Phương Khởi Châu liền nghe thấy tiếng động cơ của du thuyền, nhìn về phía xa, có một chiếc du thuyền màu trắng đang chạy rất nhanh đến đây. Bè cứu sinh rốt cuộc đã xẹp xuống, Phương Khởi Châu cầm lấy hai mái chèo, cố gắng để nổi lên. Tiểu Hổ quẫy đạp hai chân trong nước, cậu lôi kéo cánh tay chú Phương, đến nỗi chiếc phao cứu sinh muốn lật úp lại.


Phương Khởi Châu lập tức đẩy cậu ra một chút, an ủi cậu: "Không cần lo lắng cho chú..." Hắn hiếm thấy mà lộ ra nụ cười, có cảm giác như sống sót qua tai nạn, môi hắn trắng bệch, sắc mặt còn kém hơn nhiều so với Tiểu Hổ, nếu như chỉ trôi nổi ở trong nước biển, dùng tố chất thân thể của hắn mà nói thì không đáng là gì, nhưng tệ là ở eo có vết thương, lúc này hắn mới cảm thấy đau đớn, mà trước sau vẫn cố nhẫn nhịn, thậm chí còn cười với Tiểu Hổ, vui vẻ mà nói cho cậu biết: "Chúng ta được cứu rồi."


Chiếc du thuyền kia rất nhanh đã đi đến, lúc này Phương Khởi Châu mới nhìn rõ, đây là du thuyền của Phương gia, đứng phía trên là Phương Tuyết Ly và Quách Hàm.


Không có nhân viên cứu hộ, mà Quách Hàm vừa vặn là một kiện tướng bơi lội, cô nhảy qua lan can lập tức lao xuống biển. Tốc độ bơi lội của cô rất nhanh, linh hoạt như con cá, cùng lắm chỉ mười giây sau đã đến bên cạnh Phương Khởi Châu. Cô bỏ lơ Tiểu Hổ, kéo Phương Khởi Châu đang chìm dần quay trở lại du thuyền, thế mà người này lại nói: "Cứu em ấy trước."


Quách Hàm hận đến cắn răng, làm bộ không nghe thấy.


"Cô đi cứu em ấy." Nói rồi Phương Khởi Châu liền tách khỏi cô, nhanh chóng bơi về phía du thuyền, Quách Hàm đành phải kéo Tiểu Hổ đang còn ôm phao quẫy đạp leo lên boong thuyền.


Lúc này Phương Tuyết Ly đem chăn đã chuẩn bị đắp kĩ cho hai người, "Tại sao hai người lại ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?"


Phương Khởi Châu không trả lời cô, nói rằng: "Tủ thuốc."


"Anh bị thương? Nghiêm trọng không?!" Quách Hàm còn gấp hơn so với Phương Khởi Châu, hoang mang lo sợ nói: "Tủ thuốc, tủ thuốc ở đâu, để tôi đi tìm xem..."


Nước mắt Tiểu Hổ mới vừa nhịn được lại trào ra, cậu nhào tới bên cạnh hắn, lại không dám đụng vào hắn, sợ đụng tới vết thương, trong miệng kêu chú ơi chú ơi, Phương Khởi Châu sờ mặt của cậu, nói cho cậu biết đã không sao nữa rồi, Phương Tuyết Ly ở một bên nghe được liền tấm tắc thấy kì lạ, lòng thầm bảo anh trai mình chơi hăng thật, còn bảo người ta gọi bằng chú nữa.


Quách Hàm nhanh chóng cầm tủ thuốc quay lại, Phương Khởi Châu vén quần áo bị dính vào vết thương, vết thương không lớn, nhưng chảy máu ồ ạt, da chết trở nên trắng bệch. Phương Khởi Châu ung dung tiêu độc, xử lý, quấn băng gạc sạch vào, trên mặt không có biểu tình gì, ngược lại Tiểu Hổ ngồi một bên nhìn hắn mà run cầm cập, một hồi thì cau mày, một hồi thì nhe răng, giống như vết thương là của cậu, bị đau là cậu vậy. Phương Tuyết Ly ở một bên gọi điện thoại, nhìn thiếu niên tuổi tác không khác mình là mấy mà cứ trưng ra biểu cảm biến hóa vô cùng khoa trương, càng thêm cảm thấy mắt anh trai có phải là hơi có vấn đề rồi không. Cô cúp điện thoại, nói với Phương Khởi Châu: "Em đã liên lạc với đội ngũ y tế trên bờ, trên đường đến đây cũng mất nửa tiếng, anh có chịu được không?"


"Không sao." Hắn lắc đầu, nhìn thấy trực thăng trên bầu trời đang từ từ tiếp cận.


Giọng nói lo lắng của Vệ Tư Lý từ điện thoại trên người Tiểu Hổ truyền tới, "Tiểu Châu, bị thương có nghiêm trọng không?"


"Không nghiêm trọng..." Phương Khởi Châu nói, "Du thuyền bị người khác nhúng tay vào rồi."


"Tôi đã khống chế toàn bộ người trên đảo, bất kể là ai ra tay, tôi đều sẽ tra được." Vệ Tư Lý dừng một chút, tạm thời đè xuống nghi vấn trong lòng. Vệ Tư Lý đã phát sóng vô tuyến cho tất cả con thuyền xung quanh, mà bọn người của Phương Tuyết Ly hẳn là phải đang trên đường về, tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở hướng ngược lại như thế này?


Tàu cứu hộ đang trên đường đi vớt xác, chuẩn bị kéo chiếc du thuyền đã bị chìm hoàn toàn lên, mọi tang vật trên đó đều phải giữ lại, ví như tại sao hệ thống hướng dẫn và định vị vệ tinh đều đồng thời mất đi hiệu lực, sóng vô tuyến với điện thoại vệ tinh cũng không tín hiệu, tại sao vật phẩm cứu sinh lại chỉ còn mỗi một chiếc bè cứu sinh rách nát và một cái phao.


Con thuyền của đội y tế chuyên nghiệp nhanh chóng tiếp cận bọn họ, Phương Khởi Châu bị một đám nhân viên y tế ăn mặc như đi chống đại dịch nhấc hắn bỏ lên băng ca, Tiểu Hổ cũng đi lên chiếc thuyền y tế, Quách Hàm cũng muốn đi cùng, Phương Tuyết Ly ở một bên lạnh lùng chế giễu, "Anh ấy đã lơ chị đi rồi, chị đi làm chi?"


Quách Hàm nói: "Nhưng mà tôi cứu bọn họ đó! Ủa mà..." Quách Hàm như là nhớ ra gì đó, "Không phải chúng ta đang đi hướng ngược lại sao, tại sao em nghe điện thoại xong liền đổi hướng gấp? Rõ ràng sóng vô tuyến lúc sau mới thu được... Lẽ nào lúc em nghe điện thoại đã biết bọn họ gặp nạn? Tại sao em biết chứ?!"


Quách Hàm thoạt nhìn dốt nát, chứ lúc thông minh lên thì khả năng quan sát cũng không tệ, lúc du thuyền của đại thiếu rời đi không lâu thì các cô cũng đi về hướng ngược lại, nhưng mà dọc đường, em họ nhận một cú điện thoại xong lập tức đổi sắc mặt, lúc này liền thay đổi phương hướng. Ít nhất hai mươi phút sau cuộc điện thoại đó, các cô mới nhận được sóng vô tuyến đặc trợ từ đại thiếu. Cô liên tục chất vấn Phương Tuyết Ly, nhưng Phương Tuyết Ly đâu phải dạng người dễ bị xao động bởi lời nói, cô hoàn toàn thất vọng: "Đó là anh trai của em mà, cha em đặt ảnh trên đầu quả tim, anh ấy xảy ra chuyện thì cha em không biết à? Chúng ta ở gần nhất, cha đương nhiên là gọi điện thoại cho em rồi..."


✰✰✰


Phương Khởi Châu lên thuyền y tế xử lý lại vết thương một lần nữa, bởi vì vết thương ở phía sau eo, cho nên nhân viên y tế muốn hắn nằm sấp, hắn cởi áo ra, chỉ đắp một cái chăn, Tiểu Hổ liền ngồi xổm bên băng ca, trông rất chật vật, cũng không ai quan tâm cậu.


Cậu không biết chú Phương bị thương lúc nào, trong lòng luôn tự trách bản thân. Đôi mắt cũng khóc sưng như cái bóng đèn tròn, giọng nói cũng khản đặc như là bị cảm lạnh, khóc thút thít mà nói lắp: "Chú ơi, chú, tại sao... Muốn, nhường cho em, phao cứu sinh, chú... Tại sao..." Nói vài chữ lại hít mũi một cái, Phương Khởi Châu nhìn cậu mà đau lòng, chọt vào chóp mũi của cậu, "Bé mít ướt."


Tiểu Hổ nhăn mũi nói, "Em, không có... Mít ướt, em, không khóc." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, vành mắt vẫn ướt đẫm mà trào nước mắt, cậu rất sợ hãi, vì vậy không thể ngừng khóc thút thít, phát run. Phương Khởi Châu nắm tay cậu, vô cùng lạnh lẽo, rõ ràng đang là mùa hè, bên ngoài mặt trời chói chang đã lên cao, nhiệt độ lại cứ như tết năm đó Phương Khởi Châu nhặt được cậu trong đêm tuyết.


Ở chung đã lâu như vậy, Phương Khởi Châu phát hiện, thật ra Tiểu Hổ là một người rất lãnh đạm, do bệnh là một phần, mà phần lớn có thể là do tuổi thơ của cậu tạo thành, từ nhỏ cậu không tiếp xúc cùng người khác, có lẽ ở "trong nhà" cũng từng phải chịu đựng bạo lực tinh thần, cho nên cậu khát vọng ấm áp, một khi phát hiện hắn có dấu hiệu "không cần cậu", lập tức sẽ bắt đầu sốt ruột, muốn nhốt bản thân mình lại.


Sau khi Lucas đi không lâu, cậu liền quên mất người bạn này, chỉ nhớ có một người như vậy, nhưng mà tình cảm trong lòng đã biến mất. Cậu cũng rất ít khi khóc hoặc khó chịu vì một chuyện nào đó, lần cuối hắn thấy cậu khóc to như vậy chính là lần Chung Long bị bắt đi, nhưng là bây giờ, cậu gần như đã quên mất Chung Long, thỉnh thoảng chỉ nhớ rằng mình có người anh trai, trong miệng lẩm bẩm hỏi anh trai đi đâu rồi, sốt ruột lầu bầu tự hỏi tại sao bản thân lại không nhớ được, một khi Phương Khởi Châu nói với cậu hai ba câu, liền có thể dễ dàng dời mất sự chú ý của cậu.


Sống sót sau tai nạn, trong lòng hắn tuyên thề nhất định sẽ tìm ra người đứng sau vụ này, đồng thời để sau này sẽ không bao giờ phát sinh chuyện như vậy được nữa, hắn muốn sống thật lâu cùng Tiểu Hổ, sẽ không để cho cậu có cơ hội quên mình.


Sau khi thuyền cập bến, Phương Khởi Châu vẫn nguyên dạng nằm trên băng ca được khiêng xuống, Tiểu Hổ theo sát bước chân của nhân viên y tế, cậu muốn phụ một tay, nhưng người ta liền đẩy cậu ra. Nhị gia nhận được tin tức, lúc này đã đứng ở một bên của bãi cát, "Khởi Châu, Khởi Châu..." Trên mặt ông hiện lên vẻ lo lắng rất rõ ràng, lúc nhìn thấy con trai không có chuyện gì mới dám thở ra một hơi, thân thể có chút bất ổn mà run rẩy mấy lần, lập tức được người bên cạnh đỡ lấy, ông bỏ dáng vẻ già nua mà đứng thẳng, biểu thị không cần người dìu mình, "Con không sao, không sao là tốt rồi, cùng cha về nhà đi, sau đó mang thêm vệ sĩ bên người, người ám hại con, cha nhất định sẽ tìm ra cho con."


Ông nói xong liền bảo người ta khiêng băng ca để lên xe mình, Phương Khởi Châu lại nói: "Cha, con không sao, hay là cha về trước đi..." Hắn đỡ cáng ngồi dậy, "Vết thương nhỏ thôi, không sao cả."


"Con không về nhà với ta thì về chỗ nào? Về cái nhà trọ kia sao?" Sắc mặt Phương Nghĩa Bác trở nên nghiêm túc, chớp mắt liền thấy thiếu niên đứng bên cạnh, ông chỉ vào cậu, "Giờ con thân với tên tiểu bạch kiểm này hơn cả ta phải không? Ta nghe Tuyết Ly nói rồi, có mỗi một cái phao cứu sinh mà con cũng đưa cho nó, con muốn đổi mạng mình cho nó sao?"


"Cha..." Phương Khởi Châu kêu một tiếng, hắn vốn có ý đó, thế nhưng trước mặt Tiểu Hổ hắn không thể nói như vậy, vì vậy chỉ nhìn ông lắc đầu nói, "Chuyện không phải như vậy, con không sao cả..." Nói rồi, hắn liền ngồi bật dậy như không liên quan nữa, chăn từ trên người rớt xuống, trên eo quấn băng vải. Tiểu Hổ lập tức khoác lại cho hắn, Phương Khởi Châu kéo bàn tay của cậu, nói với Phương Nghĩa Bác: "Nói chung cha cũng thấy con thích em ấy đến cỡ nào, cho nên đừng ép con."


Hắn đứng lên, có lẽ đã động tới vết thương, thở dốc một chút, "Con đi về trước, cha đừng lo lắng cho con, vết thương này mấy ngày là lành rồi."


"Con nằm xuống! Nằm xuống ngay!" Trên người Phương Nghĩa Bác từng có không ít vết thương, năm đó ông cũng ngang bướng như vậy, dù thế nào cũng cảm thấy bản thân lợi hại, sẽ không sao cả, bây giờ thì dường như còn để lại di chứng, có lúc cả người đều khó chịu, lại không biết rốt cuộc là vết sẹo nào bị đau. Ông giận không có chỗ phát tiết, nhưng đối với con trai như vậy, lại không thể trút giận được, "Con nằm xuống ngay, đừng chống đối ta, ta không ép con, không ép con nữa..."


Phương Khởi Châu vẫn không chịu nằm xuống, "Vậy cha sẽ chấp nhận em ấy?"


Phương Nghĩa Bác không nói lời nào, bảo ông chấp nhận tiểu bạch kiểm này, thà ông vứt mặt mũi đi còn hơn, ông cố quay đầu nói: "Ta chỉ là tạm thời không quản con, một ngày nào đó con sẽ thấy phiền thôi." Dường như ông