Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 9



Phương Khởi Châu phát hiện ánh mắt bác sĩ nhìn hắn có chút quái lạ. Hắn thả chăn xuống, bác sĩ Đỗ lập tức đứng lên quay lưng lại, "Ngài Phương, ngài giúp em ấy thay quần áo trước đi."


Thái độ lảng tránh này lại càng kỳ quái, như là hắn và đứa nhỏ trên ghế sofa có quan hệ bí mật không thể cho ai biết.


Lúc Phương Khởi Châu thay quần áo cho Tiểu Hổ, hắn cũng chú ý tới cái dấu hôn màu đỏ trên cổ này, một vệt rất dễ thấy. Phương Khởi Châu lại nhìn đến khuôn mặt của cậu, đôi môi có chút sưng, hắn liền nhíu mày lại.


Sau khi thay xong, bác sĩ Đỗ tiêm thuốc cho Tiểu Hổ, chất lỏng tiêm vào từng chút từng chút thông qua kim tiêm chảy vào mạch máu. Bác sĩ Đỗ cầm bông ngoáy tai ấn trên lỗ kim, dặn dò: "Ấn như vậy một hồi, lát nữa sẽ hạ sốt."


Phương Khởi Châu nhìn bác sĩ thu dọn đồ đạc, do dự một chút, vẫn là lên tiếng hỏi: "Bác sĩ, dấu tích trên cổ em ấy cậu nhìn thấy rồi sao?"


"... Cái gì tôi cũng chưa thấy."


Bác sĩ Đỗ áng chừng như đang bối rối, lòng thầm nhủ người đàn ông giàu có này có gì đó không đúng. Phương Khởi Châu vẫn khăng khăng muốn anh xem, "Lúc tôi phát hiện đứa nhỏ này, không biết em ấy đã đứng ngây ngốc ở bên ngoài đã bao lâu, tôi tưởng trốn nhà đi, nhưng mà..." Dấu hôn trên cổ tựa hồ nói rằng chuyện không đơn giản như vậy.


"Hả?" Bác sĩ Đỗ lập tức phát giác ra chính mình đang cố lảng tránh, sắc mặt anh nghiêm túc, "Ngài quen biết với bệnh nhân sao?"


"Không tính là quen biết, chỉ gặp qua."


"Vậy dấu hôn này..." Bác sĩ Đỗ chần chờ một lúc rồi nghiêm túc nói, "Ngài Phương, tôi nghĩ ngài nên báo cảnh sát để xử lý, đứa nhỏ này có thể đã bị xâm hại."


Phương Khởi Châu gật đầu, "Chờ em ấy hạ sốt đi."


Bác sĩ Đỗ đi rồi, Phương Khởi Châu dựa theo lời dặn của bác sĩ dùng bông ngoáy tai thấm ướt đôi môi khô khốc của cậu. Đứa nhỏ nằm ngủ dường như là mơ thấy ác mộng nên thần sắc không yên, nhưng Phương Khởi Châu cũng không có cách nào. Ghế sofa hẹp, hắn sợ cậu ngã xuống nên đành dùng hai ghế sofa đơn chắn lại, lúc này mới yên tâm trở về phòng ngủ.


Phương Khởi Châu không có tắt đèn ở phòng khách, hắn sợ đứa nhỏ này nửa đêm tỉnh lại nên cửa phòng cũng không đóng. Cho đến sáng mai, hắn và mặt trời cũng là cùng lúc tỉnh dậy.


Phương Khởi Châu đi xuống lầu, đứa nhỏ đã hạ sốt. Đêm qua Phương Khởi Châu sợ cậu đạp chăn nên đã quấn chăn cho cậu như con nhộng, khiến khuôn mặt cậu bây giờ vẫn đang đỏ bừng bừng, nhưng đã không còn nóng. Phương Khởi Châu không rõ lý do mà thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến ngày hôm qua bác sĩ nói để việc không khí lưu thông là rất quan trọng, vì vậy hắn liền đi mở cửa sổ thông gió. Bên ngoài vẫn còn tờ mờ sáng, ánh nắng màu đỏ hồng, có lẽ mặt trời vẫn chưa lên cao. Phương Khởi Châu dựa vào cửa sổ đứng trong chốc lát.


Nghe đến đứa nhỏ trên ghế sofa có động tĩnh, dường như bị âm thanh kéo rèm cửa sổ đánh thức.


Phương Khởi Châu quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện cậu vẫn đang ngủ, đuôi tóc còn ẩm ướt dán vào trán, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, lông mi vừa dài vừa đen, cho nên lúc mở mắt liền lộ ra đôi mắt rất lớn. Phương Khởi Châu đoán tuổi tác cậu còn nhỏ, lại nghĩ tới Vệ Tư Lý nói trông cậu không giống như vậy, nhưng nhìn má thịt đô đô trên gương mặt này thật không giống người lớn.


Bỗng dưng thoáng nhìn áo ngủ "kẻ trộm mặt trăng" rơi trên đất, Phương Khởi Châu khom lưng nhặt lên, lại nhìn thấy thứ gì rơi xuống. Hắn nghiêm túc nhìn qua, thì ra là hai viên kẹo hoa quả.


Phương Khởi Châu không khỏi có chút buồn cười, ngay cả áo ngủ cũng có kẹo, thích kẹo nhiều như vậy sao? Lần trước... Hắn nhớ lần trước đứa nhỏ này cho hắn vài viên kẹo, hắn đã ăn lúc ngồi trong văn phòng, còn có dây chuyền lần trước, ngày hôm qua lúc thay quần áo cho đứa nhỏ này cũng không nhìn thấy dây chuyền nào khiến hắn càng thêm suy ngẫm.


Phương Khởi Châu nhìn hướng dẫn trên mạng rồi dùng một ít nguyên liệu trong tủ lạnh mà nấu cháo thịt nạc. Số lần hắn xuống bếp số vô cùng ít ỏi, gần như mỗi sáng sớm đều chỉ pha một ly cà phê, lúc Vệ Tư Lý tới đón hắn sẽ mang theo bữa sáng, cho nên Phương Khởi Châu vẫn là lần đầu tiên sử dụng nhà bếp này. Hắn luống cuống tay chân kém tí nữa thì nổ tung nồi, cắt thịt dày mỏng không đồng đều, rất là khó coi.


Cháo trong nồi chậm rãi sôi, mùi gừng và gạo kê theo hơi nước bốc lên, ngửi cũng không tệ lắm. Làm xong tất cả mọi thứ, Phương Khởi Châu mới trở về phòng, vừa vặn nhận được cuộc trò chuyện video từ cậu của hắn.


Tôn Minh Đường bên kia dường như rất náo nhiệt, bộ dạng như là đang chuẩn bị ăn tết, "Cậu biết con dậy rồi, bệnh đã khỏe chưa?"


"Con không bị bệnh." Tết của những năm qua Phương Khởi Châu đều ở cùng với ông ngoại, sau đó ông ngoại không còn, bà ngoại cũng đi theo, hắn chỉ còn lại duy nhất một người cậu.


Tôn Minh Đường lắc đầu, hiển nhiên là không tin, "Con lúc nào cũng miễn cưỡng bản thân mình, cho rằng cậu không biết sao? Hai ngày nay cậu quá bận rộn, khi cậu về sẽ thăm con một chút... Tiểu Châu, con ở chung với những người nhà kia như thế nào?"


Phương Khởi Châu ngắn gọn mà trả lời: "Vẫn tốt."


"Con sinh bệnh cũng không chăm sóc con mà là tốt?" Tôn Minh Đường hừ một tiếng, trong điện thoại nghe ra bầu không khí rất ồn ào. Trong tiếng ồn ào đó, y nửa đùa nửa thật mà tự đắc nói, "Nếu cậu nói, con nên ở bên cạnh cậu tận hiếu, cha con đã có một đứa con gái, còn ai tốt với con như cậu sao?"


Biểu tình của Phương Khởi Châu trở nên nhu hòa, "Cậu đã có Lucas."


Đứa con đầu tiên của Tôn Minh Đường bị bắt cóc làm con tin sau đó bị giết, nếu còn sống thì bây giờ cũng đã lớn bằng Phương Khởi Châu. Tôn Minh Đường trải qua rất nhiều năm mới thoát khỏi cái bóng ma này. Bây giờ Lucas là đứa con duy nhất của y, mới có tám tuổi nên hành xử vẫn chưa biết phép tắt. Nhưng Tôn Minh Đường vô luận nhóc như thế nào, vẫn luôn thương nhóc.


"Anh họ!" Có lẽ là phát hiện ba ba đang nói chuyện với ai, Lucas chen cả khuôn mặt vào trong camera, nói với hắn: "Năm mới vui vẻ."


Phương Khởi Châu cười cười: "Năm mới vui vẻ."


Lucas là một đứa con lai, từ nhỏ đã rất thích dính vào Phương Khởi Châu, có thể nói là đứa nhỏ duy nhất không sợ hắn.


Tôn Minh Đường lại hàn huyên với hắn một hồi lâu, cuối cùng nói: "Hết bận đợt này, cậu sẽ mang theo Lucas về nước thăm con."


Phương Khởi Châu cự tuyệt nói: "Vẫn nên đừng về, không an toàn."


Bởi vì đặc thù của nghề nghiệp, cừu gia của y rất nhiều, hoặc nói là toàn bộ Tôn gia phải gánh chịu nợ máu, điều này cũng làm cho Phương Khởi Châu từ nhỏ đã luôn sống trong nguy hiểm. Hắn không thể đến trường học, chỉ có thể nghe gia sư giảng dạy. Sau đó lớn hơn một chút, Tôn Minh Đường liền dạy hắn đánh nhau, dùng súng, cách thức điều tra. Mãi đến khi có thể bảo đảm bản thân an toàn, Phương Khởi Châu mới được phép đi xã giao, đến trường học. Dù vậy, vẫn phải có vệ sĩ núp trong bóng tối đi theo bảo vệ hắn.


Có thể nói tạo thành tính cách băng lãnh của hắn không chỉ là do cha mẹ, mà còn có nhiều yếu tố bên ngoài không thể tránh khỏi.


Bây giờ Lucas cũng giống vậy, không có bạn đồng lứa chơi cùng, người hầu cảnh vệ trong nhà cũng không được phép nói chuyện với nhóc. Thế nhưng đứa nhỏ này vẫn còn rất hoạt bát, điểm bất đồng với hắn, hắn chỉ hi vọng Lucas sau khi lớn lên sẽ không giống như hắn.


"Con lo lắng cái gì? Cái gì nên xử lý, cậu đều đã xử lý xong, cậu sẽ không thiển cận như vậy."


"Còn nữa, nếu cậu không trở lại thay con ra uy, mấy bà mẹ kế của con động một chút lại làm loạn lên thì làm sao bây giờ?" Giọng nói Tôn Minh Đường có chút lạnh xuống, "Tiểu Châu, cậu đã đáp ứng với mẹ con, sẽ không để cho con chịu bất cứ thương tổn gì."


Nghe đến đây, Phương Khởi Châu biết rằng dùng cách gì từ chối cũng là vô dụng, chỉ có thể nghe theo.


Trong lòng Ngụy Bội Bội và những người khác chỉ biết nhà mẹ đẻ của Tôn Minh Mị gần như là rất lợi hại, mà rốt cuộc lợi hại tới trình độ nào, bọn họ không rõ. Nếu bọn họ biết đến một chút, nhất định họ sẽ không hành động ngớ ngẩn như vậy. Dì ba Từ Tinh ngược lại là biết rất rõ, cho nên cô chưa bao giờ tranh với Tôn Minh Mị, cho dù đến lúc chết, cô vẫn không tranh. Chính là nhờ vào sự thông minh này, cô mới có thể sống tiêu sái thoải mái, khiến Phương Nghĩa Bác đối với cô khá tốt.


Gọi xong điện thoại, Phương Khởi Châu xuống lầu xem nồi cháo, cháo đã nấu đến nát nhừ. Hắn cầm muôi nếm một chút, ngoại trừ lát thịt sắt quá dày, những thứ khác vẫn ổn. Phương Khởi Châu bỏ muôi xuống, vừa liếc nhìn đã phát hiện đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sofa nhìn hắn.


"Tỉnh rồi hả, có khỏe không?" Phương Khởi Châu cầm theo ly nước ấm đi về phía cậu, "Còn nhớ anh không?"


Tiểu Hổ cầm ly nước không uống, trầm mặc gật gật đầu. Cậu còn nhớ chuyện anh đã làm với cậu, sau đó cậu đã chạy ra ngoài, bên ngoài quá lạnh, lạnh đến mức cậu không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.


Phương Khởi Châu nhấc ly nước lên, ra hiệu cậu uống nước, "Đêm qua anh phát hiện em ở trên đường... Em phát sốt, phải uống nhiều nước biết không?"


Tiểu Hổ trầm mặc một hồi, lúc này mới nghe lời mà uống một ngụm, sau đó gọi hắn: "Chú."


Phương Khởi Châu nói: "Đứng dậy trước đi, hay là muốn ngủ tiếp? Anh đã nấu cháo, phòng vệ sinh có khăn mặt và bàn chải mới, em rửa mặt xong thì lại đây ăn."


Đôi mắt đen láy của Tiểu Hổ nhìn hắn chằm chằm, Phương Khởi Châu lại nói thêm: "Đứng dậy được không?"


Lúc này Tiểu Hổ mới trì độn mà vén chăn lên, bàn chân giẫm trên sàn nhà. Rất ấm áp, nhưng là bàn chân rất đau, liền ngã lại ngồi trên ghế sofa.


"Làm sao vậy?" Phương Khởi Châu liếc mắt liền thấy được chân của cậu phủ đầy vết đỏ, còn có mấy chỗ bị sưng lên , da bên ngoài có một ít bị rách chảy máu, thoạt nhìn rất nghiêm trọng. Phương Khởi Châu ngồi xổm người xuống, liền nhớ lại ngày hôm qua đứa nhỏ này không mang giày mà đi trong tuyết.


"Ngồi yên đừng nhúc nhích." Phương Khởi Châu tìm một vòng, rốt cục tìm được số điện thoại của bác sĩ Đỗ ở ngăn kéo trong thư phòng. Bác sĩ Đỗ bảo hắn đến tiệm thuốc mua một ít thuốc trị nẻ da do lạnh, đồng thời dặn dò không được xuống giường đi lại. Phương Khởi Châu liên tục đáp ứng, hắn cảm thấy chính mình gần như xem đứa nhỏ này là Lucas mà đối xử. Thật là kỳ quái, rõ ràng một người tám tuổi còn một người đã sắp là người lớn, ở trong lòng hắn lại giống y như nhau.