Cố Vân Quyết đột nhiên cảm ứng được một luồng ma khí quen thuộc, y đứng lên nhìn phía ngoài cửa sổ, mâu sắc hơi trầm xuống.
"Làm sao vậy?" Mục Thần nhận ra được Cố Vân Quyết có phản ứng dị thường, ném dược thảo trong tay vào lò luyện đan, hỏi nhưng không quay đầu lại.
Cố Vân Quyết che giấu thâm ý trong mắt, khóe miệng nhếch lên, quay đầu lại thoải mái cười nhạt nói: "Đột nhiên nhớ ra quên lấy một thứ, ta trở về một chuyến, sư tôn không nên chạy loạn."
"Chạy loạn?" Mục Thần bất mãn nhíu nhíu mày.
Cố Vân Quyết nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Sư tôn không nên rời khỏi nơi này, lỡ như ta tìm không thấy người thì sẽ sợ sệt." Trọng điểm nằm ở hai chữ cuối cùng.
Lúc này Mục Thần mới hòa hoãn sắc mặt, "Đi nhanh về nhanh."
Từ khi Cố Vân Quyết bị Ngụy Hoài Đồng tập kích, Mục Thần ý thức được khi xuất môn đi ra ngoài, nếu như mình không ở bên cạnh tiểu đồ đệ thì đối phương có thể sẽ phát sinh nguy hiểm, nên hắn đã bố trí một trận pháp thuấn di* trên người Cố Vân Quyết, nếu xảy ra chuyện thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện bên người đồ nhi. Dù sao đường cũng không xa, Mục Thần cũng yên lòng mặc cho đối phương đi.
(Thuấn di: dịch chuyển tức thời)
Sau khi Cố Vân Quyết ra cửa, ánh mắt đa tình ôn nhuận trong nháy mắt lạnh xuống, cụp mắt nhìn cái bóng của mình, y giống như tự độc thoại: "Thông báo cho Bạch Y, Tinh Thiên tôn giả đã đến, điều tra mục đích đối phương đến đây."
Cái bóng vốn đậm hơn người khác của y trong nháy mắt trở nên bình thường.
Đáy mắt Cố Vân Quyết lộ ra nhàn nhạt sát ý, Tinh Thiên tôn giả là trợ thủ đắc lực nhất của Ma tôn, cũng là người đáng tin tưởng nhất, thế nhưng bây giờ người này đi đến Tiên giới, trước tiên không nói đến mục đích của đối phương, thì cũng có thể nói Ma giới đang có động tác lớn.
Sau khi Bạch Y nhận được tin tức liền lập tức phái người đi thăm dò.
Trần Mặc giận đùng đùng ngồi ở bên cửa sổ, không thèm nhìn tứ đại mỹ nam phía sau, trợn mắt lên giận dữ nhìn Bạch Y: "Nếu như là chuyện của Mục Thần, ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta!"
Bạch Y kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Trần đại ca, có nhiều mỹ nhân hầu hạ như vậy rồi, ngươi cũng không nên nhớ thương người của Các chủ nhà ta chứ, tham lam như thế là không tốt đâu." Đối phương mặc một thân quần áo thư sinh, ngoại hình cũng trắng nõn nà, giơ tay nhấc chân đều mang theo một khí chất thư sinh, khí tức tinh khiết khiến người căn bản không nhìn ra người này không phải người tu tiên.
Trần Mặc bị thái độ này chọc giận muốn phun máu, người trước mắt tuyệt đối là khắc tinh của hắn!
Thấy hắn không có hứng thú với mỹ nữ, lập tức liền tìm đến mấy mỹ nam, loại hình cơ nhục tráng hán, loại hình nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, loại hình tuấn mỹ phong nhã, loại hình lãnh khốc độc miệng, thực sự là không thiếu gì cả! Trần Mặc giận muốn hất bàn, không biết còn tưởng rằng thư sinh này mở Di hồng viện! Thế gian này quả nhiên chỉ có tiểu nhân và thư sinh là khó xử lí nhất!
Nhìn Trần Mặc bình thường luôn có tác phong quân tử, nay lại giận đến đỏ cả mặt, người hầu phía sau lo lắng nhắc nhở Bạch Y: "Đại nhân, đây chính là thân thích của Các chủ, ngài kiềm chế một chút."
Bạch Y cười sửa lại áo choàng của mình, vô tội nói: "Ta đều làm theo an bài của Các chủ, Trần đại ca không thích, ta cũng không có cách nào."
Ánh mắt của người hầu lóe lên vẻ bất đắc dĩ, hắn theo Bạch Y hơn trăm năm, đương nhiên hiểu rõ đối phương, ánh mắt Bạch Y nhìn Trần Mặc rõ ràng là ánh mắt khi tìm được trò chơi mới, cho nên y mới đổi trò dằn vặt hắn mỗi ngày. Đáng tiếc Trần Mặc là một thế gia công tử, từ nhỏ đã bị gia quy giáo điều cứng nhắc trói buột, bây giờ bị dằn vặt cũng không có chút sức đánh trả nào.
————
Cố Vân Quyết trở lại khách sạn dạo một vòng liền lập tức trở lại tìm Mục Thần.
Đối với chuyện của ngoại giới, Mục Thần không biết gì cả, nhìn thấy Cố Vân Quyết trở về cũng không nói chuyện, tiếp tục luyện chế dược thảo trong lò luyện đan.
Bạc Cẩn Du thẳng thắn ngồi ở một bên nhìn, giao hết tất cả cho Mục Thần, còn mình thì lười biếng.
Bạc Cẩn Du khoanh tay, "Ngươi có khả năng như thế, ngươi đều làm hết đi, vừa vặn để ta nghỉ ngơi một chút." Lúc hắn nói lời này, ánh mắt vô cùng trong suốt, không chút nào giả vờ, Mục Thần nhìn ra người nọ là thật sự lười biếng, căn bản không biết đố kỵ là thứ gì, tuy rằng rất thưởng thức tâm tính của đối phương, đáy lòng Mục Thần vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, mình bị kéo tới đây để làm công ngắn hạn à?
Giơ tay nắm lấy một cái muôi ngọc ở bên cạnh, gõ cái bốp lên gương mặt không phân rõ nam nữ của Bạc Cẩn Du, Mục Thần lạnh giọng ghét bỏ: "Không làm việc thì đi qua một bên mà ngồi, chướng mắt!"
Bạc Cẩn Du trực tiếp tạc mao, quăng cái muôi xuống đất vỡ thành tám cánh hoa, ánh mắt nhìn Mục Thần như nhìn người bệnh thần kinh, "Sao ngươi nói trở mặt là trở mặt ngay vậy!"
Mục Thần mắt lạnh quét đối phương một cái, hừ hừ, ngón tay cong lên, cái nắp lò luyện đan trong nháy mắt bay lên, mùi thuốc thanh u xông vào mũi, theo hương bay lên còn có sương mù hừng hực hơi nước.
Tay áo màu trắng khẽ phất, hơi nước lập tức ập lên mặt Bạc Cẩn Du.
Nhìn Bạc Cẩn Du luống cuống tay chân lau mặt sửa sang tóc tai, trong con ngươi lành lạnh chợt lóe một nụ cười, Mục Thần tiếp tục mặt lạnh quạt hơi nóng, quạt toàn bộ lên mặt Bạc Cẩn Du, rồi tự mình lầm bầm một câu: "Không biết có thể hiện nguyên hình hay không?"
Cố Vân Quyết chỉ ngồi ở một bên nâng cằm lẳng lặng nhìn, khóe miệng hơi cong lên, sủng nịch thâm tình trong mắt có thể nhấn người chết chìm, y phát hiện: Lúc tiểu sư tôn bắt nạt người khác là lúc hắn đáng yêu nhất!
Mất ba ngày để làm xong toàn bộ đơn hàng mà Bạc Cẩn Du ôm về, Mục Thần lắc lắc cái cổ, cảm giác hơi mệt một chút.
Ánh mắt Cố Vân Quyết sáng lên, lần thứ hai lấy ra cái ghế kia, "Sư tôn, phải đi về sao?"
Mục Thần trầm ngâm chốc lát, còn đang do dự có nên ngồi cái ghế tựa này hay không, ngồi lên rất thoải mái, thế nhưng bị đồ nhi đẩy chạy có chút mất mặt.
"Thật là đẹp!" Bạc Cẩn Du nhảy dựng lên, vừa định chạy lại, thân hình của Mục Thần thoắt một cái đã ngồi lên ghế rồi, hắn bắt chéo chân, khẽ dựa lưng chếch về phía trái, nhẹ nhàng lấy tay chống đầu, lười biếng nói: "Đi."
Bạc Cẩn Du giận đến giậm chân.
Cố Vân Quyết khoác cái áo choàng trắng lên người Mục Thần, tiện tay làm một cái kết giới chắn gió, nhìn Mục Thần lười biếng ngồi ở phía trên, nghiêng mặt để lộ ra cái cổ trắng nõn, con ngươi đen như mực của Cố Vân Quyết chợt lộ một đạo ám quang, y liền giơ tay kéo cái áo choàng lên phía trên, xác định không để lại một chút khe hở nào trên người Mục Thần, lúc này mới đẩy người rời đi.
Bạc Cẩn Du nhìn bóng lưng của hai người, lại nghĩ đến lần kia trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau, dường như hiểu ra điều gì khó giải thích được, hắn bỗng có chút không rõ. Bất đắc dĩ nắm tóc, Bạc Cẩn Du luôn cảm thấy mình đã thấy qua ở nơi nào đó hình thức hai thầy trò này ở chung, nhưng lại không giống như thầy trò bình thường.
Phải biết, cha hắn tuy rằng thương hắn, nhưng khi ông đối xử với mấy sư huynh khác thì phải dùng đến hai từ " tàn bạo" để hình dung!
Tốc độ hai thầy trò không nhanh, Mục Thần bị đẩy, khí tức nhu hòa phía sau bao lấy làm cho hắn cảm thấy lười biếng, có chút buồn ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, Mục Thần mới vừa mở mắt ra, liền nghe Cố Vân Quyết nói: "Sư tôn cẩn thận!"
Một cái hộp ô kim từ đối diện bay vèo tới, Cố Vân Quyết phất tay ném ra một đạo linh khí, nâng hộp lên, y cong ngón tay búng một cái, lộ ra cái sừng san hô xanh ngọc bên trong.
Ánh mắt Mục Thần sáng lên, giơ tay bắt lấy cái hộp vào trong tay.
Lại nhìn hai người phía trước đang chém giết hăng say, một tên tráng hán trong đó thấy hắn cầm hộp, phốc phun ra một ngụm máu tươi, cất giọng nói: "Vật kia lão tử không muốn nữa, có bản lĩnh thì ngươi cứ cướp của gã! Đừng dây dưa với ta!"
Nói xong cũng không biết đối phương sử dụng bí pháp gì, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khí tức hoàn toàn không còn.
Mục Thần nháy mắt một cái, cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, xuất môn nhặt được một khối Ngọc Dung Chi lớn như vậy, phẩm chất còn tốt đến thế, đây là vận may gì đây?
Còn lại một người thái độ hung dữ, nói với Mục Thần bằng giọng điệu cứng ngắc: "Vị đạo hữu này, giao đồ vật của ta ra đây thì tốt hơn."
"Đồ vật của ngươi?"
Bởi vì mới vừa chợp mắt một lát, trên tuấn nhan thanh lãnh của Mục Thần còn mang theo một tia ửng hồng, nhất là khi hắn đang ngồi ở trên ghế làm tăng thêm mấy phần lười biếng. Bộp một tiếng chụp lấy cái hộp, ngón tay trắng noãn của Mục Thần tương phản với màu đen của hộp, hiện ra vầng sáng nhạt sắc dưới ánh tà dương, kích thích nhãn cầu của người khác vô cùng. Cố tình chính hắn còn không biết, nhẹ nhàng quơ quơ chiếc hộp, còn khiêu khích nhíu mày, mắt phượng hẹp dài vì nhuộm lên sắc thái vui vẻ nên đột nhiên tăng thêm mấy phần diễm sắc.
Người đối diện nhìn bộ dáng này của Mục Thần, trực tiếp sửng sốt, lời ra đến khóe miệng nhưng không biết nên đáp lại thế nào.
Cố Vân Quyết hé mắt, ngón tay khẽ run rẩy, chỉ cần một đầu ngón tay là y có thể nhấn chết người đối diện, còn có đôi mắt khiến người buồn nôn kia của gã ta.
Cảm nhận được sát ý thấu xương, đối phương rốt cục nhớ đến nhiệm vụ của mình, mặt lạnh phản bác: "Đương nhiên là đồ vật của ta!" Nhưng mà sức lực không đủ.
Tại tam giới, giết người đoạt bảo chỗ nào cũng có, tiên giới cũng không ngoại lệ, chỉ là bọn họ cướp tế nhị hơn, sẽ tìm một lý do quang minh chính đại để cho mình trông có vẻ chính khí, giống vì dân trừ hại hơn là cướp đồ của người khác. Chuyện như vậy Mục Thần thấy đã thấy nhiều, liếc mắt là nhìn ra đối phương đang nói dối.
"Vậy bây giờ, là của ta rồi." Mục Thần thu đồ vật vào không gian giới chỉ của mình, mắt lạnh nhìn đối phương, "Ngươi có thể tới cướp."
Tu vi của đối phương ngang ngửa với Cố Vân Quyết, ý định của Mục Thần là muốn đối phương làm đá mài dao cho đồ đệ, thuận tiện giáo dục đồ đệ của mình, rằng tiên giới cũng không tốt đẹp như ngươi nhìn thấy, nếu không có mấy phần bản lĩnh thì đồ vật của mình cũng không giữ nổi.
Không ngờ rằng đối phương phẫn hận lườm hắn một cái, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, tàn nhẫn nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Đối phương lưu lại một câu nói hung ác rồi nhanh chân bỏ chạy.
Mục Thần: "..." Chạy?!
Tay áo màu trắng vung lên, một đạo linh lực cực nóng hình thành nên bức tường lửa, trực tiếp chặn lại đường đi của đối phương, sắc mặt Mục Thần lạnh xuống, trong con ngươi lãnh đạm xuất hiện vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Nói không cần là không cần, dường như ngươi từ bỏ có chút dễ dàng."
"Không cần nữa cũng không được hả?! Ngươi có đạo lý hay không vậy?!"
"Đạo lý? Kẻ mạnh mới có thể nói đạo lý!" Trước người Cố Vân Quyết chợt lóe một đạo hàn quang, trường kiếm ra khỏi vỏ, lập tức xuất chiêu.
Mục Thần nhìn động tác của Cố Vân Quyết, bất mãn nhíu nhíu mày lại, "Động tác nhanh lên một chút, trong vòng ba chiêu không bắt được gã thì trở về chịu phạt quỳ."
Cố Vân Quyết khẽ cong khóe miệng, động tác bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng của đối phương, Mục Thần vừa định nói không nên giết gã, hắn muốn giữ lại để tra hỏi, liền thấy một đạo kiếm khí của Cố Vân Quyết quét bay đối phương, đối phương chớp mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Không thể ở trước mặt Mục Thần dùng một kiếm làm thịt đối phương, càng không thể phế bỏ đôi mắt của gã ta, sắc mặt Cố Vân Quyết có chút khó coi.
Mục Thần thở dài, đứa nhỏ này, kinh nghiệm đánh nhau vẫn còn hơi non nớt, sau này nhất định phải tăng mạnh luyện tập, nhất là mài giũa giữa sống và chết.
Giơ tay sờ sờ đầu đồ đệ, Mục Thần an ủi: "Cứ để gã chạy đi, nếu mang đến phiền phức, tất cả đã có ta."
Lúc này mặt của Cố Vân Quyết mới giãn ra, thu kiếm vòng tới phía sau Mục Thần, đột nhiên ôm lấy bờ vai hắn, cúi đầu hôn một cái lên mặt Mục Thần, tán dương: "Sư tôn tốt nhất!"
"Nghịch đồ!" Mục Thần muốn quát lớn vài câu, Cố Vân Quyết đã buông hắn ra, đẩy ghế tựa bay về phía không trung, trong thanh âm ôn nhuận còn mang theo vài phần trêu đùa, "Bộ dáng ban nãy của sư tôn, rất đẹp."
Mục Thần hơi đỏ mặt, cái tên nghịch đồ này, học mấy lời nói vô liêm sỉ đó ở đâu vậy, trở về thì phạt quỳ, nhất định phải phạt quỳ!
Trở lại nơi ở, Cố Vân Quyết xách tấm gỗ bất đắc dĩ quỳ gối chỗ góc tường, Mục Thần bày Ngọc Dung Chi và Ngũ Sắc Hoa lên trên bàn, dần dần rơi vào trầm tư.