“Đừng vậy mà, anh Bạch Thần, anh đã chuẩn bị quà chưa?” Tích Tử Nặc tò mò hỏi.
“Chưa, đang định đi mua.” Tích Bạch Thần đứng lên, bước về phía phòng ngủ.
“Em đi chung với anh, tư vấn cho anh một chút.” Tích Tử Nặc gọi với theo cái lưng của anh nhưng không được đáp lại.
Mười phút sau, Tích Bạch Thần thay một bộ đồ khác bước ra khỏi phòng ngủ, tầm mắt rơi lên bàn trà, ba miếng bánh sô cô la cuộn dâu tây thơm ngon được đặt ở đó lúc đầu đã không thấy đâu.
“Đệt, đâu mất rồi?” Đi từ chỗ này qua chỗ khác nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy bóng lưng của anh trong một cửa hàng.
Tích Tử Nặc đùng đùng bước tới, giận dỗi trách: “Sao anh không nói tiếng nào với em thế?”
Tích Bạch Thần dùng hai tay nâng một pho tượng Phật Di Lặc bằng ngọc bích, quan sát tỉ mỉ.
*Lão Bạch, tôi cho anh biết, đây là đồ tốt đó, mua không lỗ đâu.* Mễ Lạp cật lực đề cử.
Nhưng theo Tích Bạch Thần thấy, pho tượng phật bằng ngọc này chỉ có chất lượng bình thường, được chạm khắc như mọi loại khác, nhiều lắm chỉ có giá hơn hai ngàn, nhưng chủ tiệm lại ra giá hơn hai mươi ngàn.
Nhưng chỉ cần là người có mắt nhìn một chút, đều có thể nhìn ra giá này khá đắt, so với pho tượng phật, bất quá chỉ đắt hơn một chút, thực tế chẳng khác nhau là mấy.
Tặng quà mừng thọ thì cũng phải có lòng, thái độ của Tích Bạch Thần không nên quá qua loa như vậy.
Tích Bạch Thần không nhìn thấy hàm ý sâu xa trong ánh mắt của Tích Tử Nặc, dùng 280 000 mua hai món đồ, sau đó nhét chiếc hộp đựng tượng ngọc Quan Âm vào ngực anh ta, nói: “Cậu cầm quà đi, lễ mừng thọ ngày mai tôi không đi được.”
“Sao?” Tích Tử Tặc luống cuống, nói, “Mới nãy không phải anh nói sẽ đi à?”
Tích Tử Nặc đuổi theo, khổ tâm khuyên nhủ: “Anh ơi, năm sáu năm rồi anh chưa về nhà. Ngày thường thì thôi, nhưng mà đại thọ 70 tuổi của ông nội mà anh cũng không về được sao?”
*Mây bay cái mốc!* Mễ Lạp phản bác, *Mỗi ngày cái anh ăn là mây bay, cái anh uống là mây bay, cái anh dùng cũng là mây bay à? Anh không phải mây bay, còn giả vờ ăn vạ chờ mây bay người ta đụng vào làm gì?*
Tích Bạch Thần: “…”
*Anh không có tư chất làm may bây đâu, vẫn nên làm một phàm phu tục tử ở dưới đất thì hơn!* Mễ Lạp ân cần giáo dục, *Anh có biết loại phàm phu tục tử có cực nhiều tiền như chúng tôi hạnh phúc thế nào không? Bảo đảm là anh không hiểu, sau này tôi sẽ đến dạy anh, cam đoan sẽ biến anh trở thành một phàm phu tục tử hạnh phúc đến mức phát ngốc cho xem.*