Lúc mới bị ôm eo Lận Khinh Chu sợ hết hồn, sau khi nghe giọng Mục Trọng Sơn thì vừa tức vừa mừng, y muốn nói gì đó nhưng mọi âm thanh đều bị lòng bàn tay Mục Trọng Sơn chặn lại, chỉ ú ớ được mấy tiếng.
Mục Trọng Sơn đoán được y muốn nói gì: "Nương tử muốn hỏi tại sao ta trở về thân thể đúng không?"
Lận Khinh Chu gật đầu.
Mục Trọng Sơn thở dài: "Nương tử muốn mời nam nhân khác vào phòng, sao ta có thể không đến cơ chứ?"
Nghe vậy, Lận Khinh Chu bỗng nhiên kéo mạnh bàn tay đang bịt miệng mình xuống rồi buồn bực nói: "Không mời nam nhân chẳng lẽ mời cô nương vào phòng à?!"
Lúc nãy vùng vẫy tốn sức làm Lận Khinh Chu thở hổn hển, y thắp lên ngọn nến trên bàn gỗ, cả gian phòng được ánh nến to bằng hạt đậu chiếu sáng.
Lận Khinh Chu quay đầu nhìn Mục Trọng Sơn, sau lưng còn đọng lại hơi ấm từ lồng ngực người trước mắt, hơi ấm kia lan ra khắp toàn thân, cuối cùng lan lên vành tai, Lận Khinh Chu mất tự nhiên ho khẽ một tiếng rồi hỏi: "Ngươi tới đây lúc nào?"
Mục Trọng Sơn đi đến cạnh giường bế linh tước lên, bàn tay tỏa ra ánh sáng bạc phủ lên người nó: "Chiều nay, sau khi ta chạy tới đây thì đúng lúc trông thấy các sư huynh sư tỷ cứu ngươi ra khỏi địa cung, ta nghĩ nếu tiến lên đem ngươi đi chắc chắn sẽ gây ra xung đột không cần thiết, vì vậy mới đợi đến tận bây giờ."
Dù Mục Trọng Sơn không nói rõ nhưng Lận Khinh Chu lập tức hiểu ra hắn thấy mình bị quái vật lông dài kéo vào đường hầm nên linh thể quyết định trở về thân thể, sau đó ngựa không dừng vó ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Trong lòng Lận Khinh Chu dâng lên một nỗi ấm áp, đang định cảm ơn thì thấy Mục Trọng Sơn nhíu mày nhìn linh tước trong tay lẩm bẩm: "Bị thương hơi nặng đấy......"
"Hả? Nó bị thương rồi sao?" Lận Khinh Chu bước nhanh tới đau lòng nhìn linh tước.
"Đều tại ta cưỡng ép tụ linh khí trời đất vào cơ thể nó." Mục Trọng Sơn tự trách mình rồi vội nói, "Đừng lo, ta sẽ chữa khỏi cho nó."
Lận Khinh Chu: "Ừ, có ngươi ở đây thì ta không lo rồi."
Mục Trọng Sơn nhẹ nhàng đặt linh tước xuống cạnh gối, sau đó nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu.
"Hả?" Lận Khinh Chu bị hắn nhìn hơi chột dạ, ngượng ngùng sờ mặt mình, "Trên mặt ta dính gì à?"
"Không có." Mục Trọng Sơn cong mắt cười, bỗng nhiên sải bước tới gần Lận Khinh Chu rồi đưa tay sờ đai lưng thêu hình sóng nước xanh biếc của y, Lận Khinh Chu không cảm nhận được ngón tay hắn cử động, nhưng một khắc sau đai lưng y bung ra rơi xuống.
Lận Khinh Chu: "!?"
Y hốt hoảng đưa tay chụp lại đai lưng và áo ngoài hở ra: "Làm gì vậy?!"
Mục Trọng Sơn nghiêm trang nói: "Đã xem thương tích của linh tước thì cũng phải xem trên người nương tử có bị thương không chứ?"
"Không, không bị thương đâu." Lận Khinh Chu lui lại mấy bước nói lắp bắp, "Các sư huynh sư tỷ chữa hết rồi."
Mục Trọng Sơn nắm tay y kéo tới trước mặt rồi nghiêm nghị hỏi: "Vậy sao ta ngửi thấy mùi máu?"
"Mùi máu? Khoan đã!" Lận Khinh Chu đỏ bừng mặt, đè lại bàn tay Mục Trọng Sơn đang kéo áo mình, "Để ta tự nói, chỉ có ngực bị thương thôi, mấy chỗ khác đều được sư huynh sư tỷ chữa khỏi rồi, họ là đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông mà! Thủy linh duyên chữa mấy vết thương này đâu có đáng gì!"
"Cái gì?" Mục Trọng Sơn nghe Lận Khinh Chu nói ngực mình bị thương thì lập tức biến sắc.
Mặc dù lúc nãy giọng điệu hắn rất nghiêm túc nhưng sâu trong mắt vẫn lộ vẻ gian tà, giờ phút này con ngươi đen như mực của Mục Trọng Sơn khẽ run, sốt ruột nói: "Cho ta xem nào."
"Được được được." Lận Khinh Chu thực sự không lay chuyển được hắn, "Để ta tự cởi."
Mục Trọng Sơn không làm khó y nữa mà khoanh tay yên lặng chờ.
Lận Khinh Chu lề mề cởi áo ngoài ra, do dự một lát rồi cởi nốt áo lót để lộ nửa thân trên trần trụi.
Mục Trọng Sơn chẳng làm bất kỳ hành động cợt nhả nào mà nhìn kỹ lồng ngực Lận Khinh Chu.
Vết thương bôi thuốc bị vải bông che kín nên không thấy rõ thương tích.
"Sao lại bị thương?" Mục Trọng Sơn hỏi.
Lận Khinh Chu không kể chi tiết mà chỉ nói: "Vô tình bị thương thôi, không sao đâu, chẳng đau chút nào hết."
Hai ngón tay Mục Trọng Sơn bấm quyết, bàn tay nổi lên ánh sáng bạc muốn chữa cho y.
Lận Khinh Chu vội vàng nắm cổ tay hắn cản lại: "Thôi đừng chữa, các sư huynh sư tỷ thấy vết thương của ta mau lành chắc chắn sẽ nghi ngờ ngay."
Mục Trọng Sơn nghe Lận Khinh Chu nói có lý nên không đòi chữa cho y nữa, nhưng ánh mắt nhìn vết thương trên ngực y cực kỳ không vui.
Lận Khinh Chu vừa nhanh nhẹn mặc áo vừa bảo Mục Trọng Sơn: "Phải rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây."
"Chuyện gì?" Mục Trọng Sơn hỏi.
"Hơi phức tạp nên phải nói từ từ mới được." Lận Khinh Chu nói.
Lận Khinh Chu đang khó hiểu thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Niệm Phùng đứng ngay trước mắt.
Y reo lên: "Bạch cô nương?!"
Miệng Bạch Niệm Phùng bị chỉ bạc may kín không nói được nhưng ánh mắt sáng ngời, tươi tắn rạng rỡ.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lận Khinh Chu hỏi.
Mục Trọng Sơn đáp thay nàng: "Đến tế bái mẫu thân và ca ca nàng."
Bạch Niệm Phùng gật đầu.
Lận Khinh Chu sực nhớ ra chuyện gì nên lo âu dặn dò: "Sư huynh và sư tỷ ta cũng đang ở quán trọ này, ngươi phải hết sức cẩn thận nhé."
Mục Trọng Sơn: "Sáng mai tế bái xong nàng sẽ đi ngay, yên tâm đi."
Sau khi hàn huyên mấy câu với Bạch Niệm Phùng, Lận Khinh Chu và Mục Trọng Sơn về lại phòng cũ.
Lận Khinh Chu bảo Mục Trọng Sơn ngồi xuống cạnh bàn gỗ trong phòng rồi kể cho hắn nghe mọi chuyện mình chứng kiến ở cung điện dưới lòng đất.
Khi kể đến đoạn mình nhìn thấy ký ức Trần Thượng, Mục Trọng Sơn ngờ vực hỏi: "Sao ngươi làm được vậy?"
Lận Khinh Chu lắc đầu: "Ta cũng không biết, hơn nữa cảm nhận hoàn toàn khác xa lúc ngươi sử dụng thuật hồi mộng với ta."
Mục Trọng Sơn hỏi: "Trước đó ngươi có gặp chuyện gì không?"
Lận Khinh Chu do dự hồi lâu rồi kể lại chuyện mình đánh nhau cho Mục Trọng Sơn nghe.
Nhưng y chỉ nói qua loa về chuyện bị thương, trọng điểm là hai luồng sáng xanh quấn vào nhau.
Mặc dù Lận Khinh Chu nói về vết thương rất hời hợt nhưng Mục Trọng Sơn vẫn bất mãn tặc lưỡi một tiếng.
Nghe Lận Khinh Chu kể xong, đầu tiên Mục Trọng Sơn lộ vẻ khó hiểu, nhưng một lát sau hắn chợt vỡ lẽ ra điều gì.
Hắn nói: "Xem ra linh lực của đại sư huynh Kinh Hồng Tông này cũng bắt nguồn từ vật của linh thú Ngũ Hành, nếu ta đoán không sai thì linh lực tỏa ra ánh sáng xanh lam có liên quan đến sừng Huyền Vũ."