Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 111: Tình sâu vô cùng không giấu được



Quanh suối nước nóng phủ đầy những viên sỏi tròn phòng ngừa trượt chân sau khi bước lên khỏi nước, ba chiếc đèn dài chạm đất bằng đá khắc hình hoa cỏ chim chóc chiếu sáng nơi này như ban ngày, mấy khóm trúc cao thẳng mọc bên cạnh, gió mát nhè nhẹ, bóng trúc chập chờn trên mặt hồ.

Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm: Đây là khu nghỉ dưỡng nào à?

Y nhìn Mục Trọng Sơn hỏi: "Chỗ này do ai xây vậy?"

Khóe miệng Mục Trọng Sơn cong lên: "Ta."

"Ngươi?" Hai mắt Lận Khinh Chu trợn to như chuông đồng, hết nhìn suối nước nóng lại nhìn Mục Trọng Sơn như đang nhìn kỳ trân dị thú.

Mục Trọng Sơn giải thích: "Mấy năm trước tình cờ đi ngang qua đây, thấy chỗ này hoang vu vắng vẻ nhưng có một dòng suối nước nóng hội tụ linh khí, có thể ổn định tinh thần, cực kỳ thích hợp để tu luyện, thế là ta lập tức ghi nhớ nơi này, giờ ta đã sửa sang lại chút ít, có thể gọi là bảo địa, tiếc là thời gian quá ngắn nên hơi sơ sài, nếu cho ta thêm chút thời gian chắc chắn sẽ phong nhã hơn nhiều."

Lận Khinh Chu nhớ tới nhà trúc mình thấy lúc nãy, bỗng nhiên hiểu ra: "Chẳng lẽ ngươi biến mất mấy ngày qua là để cải tạo suối nước nóng này sao?"

Mục Trọng Sơn cười nói: "Ừ, hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín ngươi uống thuốc, ta sợ thân thể ngươi khó chịu nên tìm nơi dồi dào linh khí, hy vọng ngươi có thể tĩnh tâm tụ khí."

Lận Khinh Chu yên lặng nhìn Mục Trọng Sơn, nỗi hoang mang trong lòng đã sớm biến thành ấm áp lan khắp toàn thân.

Y chợt nghĩ: Thì ra Mục Trọng Sơn còn nhớ, chẳng những nhớ kỹ mà còn dụng tâm tạo ra nơi này nữa.

Lận Khinh Chu cảm động nói: "Mục Trọng Sơn, cảm ơn ngươi.".

||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||

Mục Trọng Sơn đưa hai tay ra, mười ngón đan xen với Lận Khinh Chu, hắn kéo y đến trước mắt, nhìn vào mắt y rồi nhẹ giọng nói: "Lời cảm ơn này phải để ta nói chứ, Lận Khinh Chu, đời này của ta từ xuân phong đắc ý cho đến vạn người phỉ nhổ đã nhìn hết muôn màu, cuối cùng chịu mọi hình phạt tra tấn ở địa lao Vô Vọng, cả thể xác lẫn tinh thần đều thống khổ khiến ta cảm thấy sống chẳng còn ý nghĩa gì, may mà có một người chẳng chút do dự chạy về phía ta, nói mình tới cứu ta ra ngoài, bất kể ngươi đến vì lý do gì thì ta đều vô cùng cảm kích ngươi."

"Được rồi, nói mấy câu sáo rỗng này thực sự không phải tác phong của ta." Bỗng nhiên Mục Trọng Sơn đổi lời, kéo Lận Khinh Chu tới gần một bước rồi cúi người hôn vành tai y, còn cắn nhẹ làm y co rúm lùi lại, sau đó cười hỏi, "Nương tử có chịu thử suối nước nóng ta tự xây một lần không?"

Dù đang rất xúc động nhưng đầu óc Lận Khinh Chu vẫn chưa mụ mẫm, y ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn, ánh mắt trầm tĩnh, mở miệng nói: "Mục Trọng Sơn, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Ngươi hỏi đi." Mục Trọng Sơn nói.

Lận Khinh Chu thẳng thắn: "Ngươi có đạo lữ chưa?"

Ý cười trên khóe miệng Mục Trọng Sơn lập tức phai nhạt, hắn nắm chặt tay Lận Khinh Chu, ngón trỏ ấn vào dấu đỏ của ngôn khế trên lòng bàn tay y, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Sao lại hỏi chuyện này? Người ngoài nói gì với ngươi rồi à?"

Lận Khinh Chu nói: "Lần trước ta đọc sách viết về kết ấn khế ước, vết đỏ dưới bụng ngươi......"

"Lận Khinh Chu." Mục Trọng Sơn ngắt lời y rồi gằn từng chữ, "Ta chỉ thích duy nhất một người là ngươi thôi, lòng này có trời đất chứng giám."

Lận Khinh Chu không nói thêm nữa, như kịch xưa từng nói, chuyện trong nhân thế không phải ai cũng biết tường tận, y nhắm mắt lại rồi chủ động hôn môi Mục Trọng Sơn.

-

Lúc này ở Đàm Hoan Phường, tĩnh thất trên lầu.

Dung Tư Phàm lười biếng nằm trên ghế La Hán lót nệm đỏ lụa vàng, đưa tay khuấy động đàn hương trước mặt, nhìn khói trắng mờ mịt, mùi hương tỏa ra khắp nơi.

Các tỷ muội khác đều ở trong phòng, vây quanh một chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn uống rượu đối thơ.

Bốn người đang chơi hăng say thì Dung Kỳ chợt nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi: "Có phải hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín A Chu uống thuốc hợp hoan không?"

Dung Cầm đặt chén rượu trong tay xuống: "Hình như là vậy đó!"

Dung Họa kêu lên: "Ngươi uống nhanh đi, đừng có ăn gian."

Dung Cầm bĩu môi: "Ai thèm ăn gian chứ." Nói xong nàng uống một hơi cạn sạch.

Dung Thư lo lắng nói: "Chẳng biết...... người kia...... có đi tìm A Chu không, có phụ bạc y không......"

"Chắc không đâu." Dung Tư Phàm thản nhiên nói, "Hôm qua còn tới tìm ta hỏi này hỏi nọ, có vẻ dụng tâm lắm."

"Oa......" Bốn cô nương xuýt xoa trầm trồ rồi yên tâm lại.

Dung Cầm tò mò hỏi: "Tư Phàm tỷ tỷ, tỷ nghĩ sau khi A Chu song tu với Vẫn Uyên Ma Quân, tu vi có thể đạt tới cảnh giới gì?"

Dung Tư Phàm gõ gõ ngón tay như ngọc lên tay vịn ghế La Hán, suy tư một lát rồi nói: "Nếu Vẫn Uyên Ma Quân còn trong trắng thì chắc A Chu sẽ đạt tới hậu kỳ Kim Đan, thậm chí độ đại kiếp Nguyên Anh, đáng tiếc Vẫn Uyên Ma Quân không còn trong trắng, vậy cùng lắm A Chu chỉ đạt tu vi tiền kỳ Kim Đan thôi."

"Cái gì!" Dung Họa kêu lên, "Ma quân kia là tay ăn chơi sao?"

Dung Tư Phàm khó xử nói: "Cũng không thể nói vậy...... Chắc các ngươi đều biết năm đó Ma Tôn diệt sạch Xuân Hoa Tông rồi chứ."

Bốn cô nương gật đầu.

Dung Tư Phàm thở dài, tiếc nuối buồn bã nói: "Thật ra trên vai hắn còn gánh một tội nặng nữa, sau khi hắn diệt toàn tông thì cưỡng bức Lan Tự Quân, ép y làm đạo lữ của mình."

"Cái gì!!" Các cô nương đồng thanh kêu lên, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, "Tư Phàm tỷ tỷ, tỷ đã biết việc này mà sao còn tuỳ tiện giao A Chu cho hắn nữa!"

Dung Tư Phàm không đáp, trong đầu vô thức hiện ra dáng vẻ Mục Trọng Sơn hỏi mình về chuyện song tu hôm qua, vô cùng nghiêm túc, vô cùng cẩn thận.

Nếu không phải yêu quá sâu đậm thì sao có thể dụng tâm vậy chứ.