Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 119: Chân tướng gần ngay trước mắt



Lận Khinh Chu bước nhanh đến rừng phong, từ xa đã thấy Mục Trọng Sơn đứng dưới tàng cây, bóng cây lốm đốm hắt xuống mặt khiến người ta khó lòng thấy rõ ánh mắt hắn.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, tựa như đang cảm nhận khoảnh khắc bình yên, lại giống như chìm vào hồi ức xưa cũ không cách nào thoát ra.

Trước đây Lận Khinh Chu cảm thấy mình nhìn không thấu tâm tư Mục Trọng Sơn.

Trên mặt hắn luôn có đủ kiểu cười, vui vẻ, trêu ghẹo, lạnh lùng. Dường như ở bất cứ đâu hay nghe thấy bất cứ lời bàn tán nào, Mục Trọng Sơn cũng vẫn thản nhiên bình tĩnh, bất động như núi.

Mặc dù Lận Khinh Chu từng thấy chỗ mềm yếu nhất trong lòng Mục Trọng Sơn nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy hắn là người ngang tàng bất cần, thích gì làm nấy.

Nhưng hôm nay, ánh mắt Mục Trọng Sơn nhìn về phía chân trời chứa đầy bi thương, tựa như một con nhạn lạc đàn, từ Bắc đến Nam không tìm được tổ, từ Nam đến Bắc không gặp được xuân, chỉ biết lang thang kêu khóc.

Thì ra khi người đời phẫn nộ mắng hắn lòng lang dạ sói, hắn không hề thản nhiên bình tĩnh như vẻ bề ngoài mà cũng biết đau.

Đến khi Lận Khinh Chu đi tới đứng cạnh, Mục Trọng Sơn mới khó nhọc thu hồi ánh mắt rồi quay đầu nhìn y.

Giọng Lận Khinh Chu nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Mục Trọng Sơn chậm chạp mở miệng: "Ta thấy bên cạnh mộ sư tôn có tấm bia khắc tên ta, chắc là Nhiếp Diễm để lại, hắn vẫn dối lòng như xưa, chỉ hận không thể chém ta thành muôn mảnh nhưng lại chừa chỗ cho ta kế bên mộ sư tôn."

Lận Khinh Chu đứng cạnh hắn, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nghe.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Ta từng đi tìm Nhiếp Diễm để nói với hắn chuyện hôm đó ta hoàn toàn không nhớ gì cả, ta tin chắc mình không hề làm hại sư phụ. Nhưng Nhiếp Diễm nói hắn đã dùng thuật hồi mộng với Ứng sư đệ, từ góc nhìn của sư đệ thật sự thấy ta giết sư phụ, ký ức không biết nói dối. Nói xong hắn giận dữ mắng ta, cấm ta gọi hắn là sư huynh."

"Từ sau hôm đó, ta không bao giờ giải thích về chuyện diệt môn Xuân Hoa Tông nữa."

"Ta như cô hồn dã quỷ vất vưởng, không biết sống có ý nghĩa gì."

"Ngươi có biết tại sao ta khoét kim đan Mộc linh duyên cho Niệm Phùng cô nương không?" Mục Trọng Sơn không đợi Lận Khinh Chu mở miệng mà tự hỏi tự trả lời, "Vì sư tôn ta là Mộc linh duyên bậc Đại Thừa, mọi pháp thuật Mộc linh duyên ta biết đều do ông ấy dạy."

Mục Trọng Sơn chưa từng nói nhiều như vậy, hắn kể ra hết những chuyện này như thể đã giấu kín trong lòng từ lâu, rốt cuộc bây giờ mới tìm được cơ hội bộc bạch.

Mà càng may mắn hơn là có người chịu nghe.

Sau khi nói một mạch những lời này, Mục Trọng Sơn cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi bất lực vì những suy nghĩ bi thương hiện tại.

Đúng lúc này, có người cầm tay hắn.

Mức độ tiếp xúc từ năm ngón tay đan nhau so với toàn thân ít đến thương cảm, nhưng không hiểu sao hơi ấm từ lòng bàn tay lại khiến cả người Mục Trọng Sơn cảm thấy ấm áp.

Lận Khinh Chu kiên định nói: "Ngươi yên tâm, chờ chúng ta tìm được chân tướng và công bố với thiên hạ, sư huynh và sư đệ của ngươi sẽ không hiểu lầm ngươi nữa đâu."

Mục Trọng Sơn nở nụ cười đầu tiên từ khi bước vào Xuân Hoa Tông, nhẹ giọng nói: "Ừ."

Hai người vừa dứt lời thì Lạc Trường Xuyên tới trước rừng phong tập hợp với họ, một lát sau Ôn Cầm cũng đến.

Ôn Cầm thấy vẻ mặt Mục Trọng Sơn không có gì bất thường thì đi thẳng vào chuyện chính: "Vẫn Uyên Quân có biết răng nanh Kim Hổ ở đâu không?"

Trong lòng Mục Trọng Sơn đã có sẵn chủ ý, nói với ba người: "Xin mời đi theo ta."

Hắn ngự khí bay lên, dẫn ba người vượt qua ngọn núi này, sau núi là một ngọn đồi tươi đẹp, cỏ cây um tùm, không có dấu vết của công trình nhân tạo, Mục Trọng Sơn chẳng chút do dự đáp xuống trước một thác nước chảy xiết trong rừng sâu.

Lận Khinh Chu cảm thấy nơi này rất quen, mãi sau mới nhớ Mục Trọng Sơn từng cho mình xem ký ức của hắn ở Xuân Hoa Tông trước khi diệt môn, đây chính là nơi Mục Trọng Sơn bế quan tu luyện.

Ba người theo Mục Trọng Sơn băng qua thác nước, phát hiện phía sau có một hang đá do thiên nhiên tạo thành, trong hang có ba cái nệm bồ đoàn lộ ra vẻ lạc lõng, nhưng vì nhiều năm rồi không ai đến nên nệm bồ đoàn phủ đầy bụi bặm, rách nát cũ kỹ.

Mục Trọng Sơn nói: "Mấy tháng trước khi Xuân Hoa Tông xảy ra chuyện, sư tôn sợ ta khó đột phá bậc Hóa Thần lên Đại Thừa nên giao răng nanh Kim Hổ cho ta, sau đó ta vào đây bế quan tu luyện. Có một ngày ta đang ngồi vận khí thì chợt thấy đầu váng mắt hoa không biết gì, khi tỉnh lại thì đã rời khỏi đây và ở trong Xuân Hoa Tông, nếu ta đoán không lầm thì răng nanh Kim Hổ vẫn đang ở đây."

Hắn vừa nói vừa tìm khắp hang.

Lận Khinh Chu và Lạc Trường Xuyên nghe vậy cũng tìm phụ, Ôn Cầm hỏi: "Sí Diễm Tôn từng ở đây tu sửa Xuân Hoa Tông gần nửa năm, có khi nào hắn tới đây lấy răng nanh Kim Hổ đi rồi không."

Mục Trọng Sơn lắc đầu: "Không đâu, ta từng lập kết giới ở đây, lúc mới tới ta thấy kết giới chưa bị ai phá cả."

"Tìm được rồi, có phải cái này không?" Lận Khinh Chu lấy ra một cái túi càn khôn từ chỗ lõm trên vách đá rồi mừng rỡ reo lên, sau đó đưa túi càn khôn cho Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn cầm xem rồi cười nói: "Đúng là cái này rồi, không hổ là nương......"

Lận Khinh Chu chợt ho khan ngắt lời hắn: "Khụ khụ khụ!!"

Mục Trọng Sơn quay lưng về phía Thượng Thiện Nương Nương, nhân lúc Lạc Trường Xuyên không chú ý, hắn cười khẽ nhìn Lận Khinh Chu rồi nói ba chữ còn lại "tử của ta" bằng khẩu hình.

Lận Khinh Chu cúi đầu xoa vành tai nóng bừng.

Mục Trọng Sơn không trêu y nữa mà nghiêm túc phủi sạch bụi trên túi càn khôn, sau đó mở túi tìm tòi một hồi, lấy ra một cái răng nanh bọc vàng to cỡ bàn tay, đầu răng sắc nhọn có khắc chữ Hổ, đặt trên lòng bàn tay cho ba người kia xem.

Ôn Cầm vui vẻ nói: "Linh vật này nhất định sẽ giúp chúng ta biết được chân tướng diệt môn Xuân Hoa Tông."