Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 40



Edit: Arisassan
Mạc Quy không phải đến chỗ bọn họ chỉ để ngược cẩu, phần lớn là để chỉ dẫn Dung Dực tu luyện. Về tư, Dung Dực là tiểu cữu tử của gã nên trợ giúp y tiến giai cũng là việc phải làm; về công, Mạc Quy đã trở mặt với quốc sư Bắc Thần ở vương thành, hiện giờ đúng lúc đang cần người hỗ trợ nhất, giúp Dung Dực tăng thực lực thì chính bản thân gã cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Do đó, có thể nói là mấy ngày nay Mạc Quy chỉ dẫn vô cùng tận tâm.
Tuy Dung Dực chỉ có thể hấp thụ nguyên khí của người khác, nhưng có cường giả Thần Thánh chỉ dẫn thì cũng đủ để vận dụng nguyên khí một cách triệt để rồi, hàng ngày hai người đều đối luyện với nhau trong viện, qua vài ngày rốt cuộc cũng thành công tiến vào Từ Thánh cảnh, từ nay về sau trên thiên hạ chỉ có ba người có thể uy hiếp tính mạng của y. Hiện giờ Dung Dực chỉ mới mười chín tuổi, Đại Hoang từ xưa đến nay chỉ có một mình y là cường giả Từ Thánh trẻ tuổi như vậy, nếu truyền ra ngoài thì người trên thiên hạ chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi.
Thế nhưng, Mục Nhung cũng không quá bất ngờ với chuyện này, hắn đã đọc qua cốt truyện trên thiên giới, trong lòng biết mấy trăm năm qua thế gian nguyên khí cạn kiệt, dựa vào việc bản thân tự tu luyện rồi tích lũy nguyên khí để phi thăng theo cách truyền thống sẽ cực kỳ gian nan, cho nên ngay từ đầu hắn đã chọn Thiên Ma công không dựa vào nguyên khí của đất trời cho Dung Dực. Ý định của hắn vốn là bản thân mình tự tích lũy nguyên khí cho Dung Dực tu luyện, nếu không đủ thì bắt thêm vài nhân vật phản diện về hút một chút thôi, không ngờ tư chất do Nguyệt Hạ Tuyết Sâm cải tạo lại nghịch thiên đến thế, chỉ một mình hắn là đã thỏa mãn nhu cầu tiến giai của Dung Dực rồi, đồng thời cũng lược bớt phiền phức về việc nguyên khí khác biệt xung đột lẫn nhau.
Mấy ngày nay Mạc Quy thường đến chỉ dẫn Dung Dực tu luyện, cũng phát hiện điểm tà dị của công pháp này, đáng kinh ngạc hơn là, gã phát hiện trong lúc hai người đối luyện với nhau, Dung Dực chỉ đụng vào Mạc Quy một chút thôi là đã có thể phỏng theo thân pháp của gã y chang rồi. Nguyên khí của võ giả vốn khác nhau, chiêu thức của mỗi người còn dựa hoàn toàn vào nguyên khí nên đều là độc nhất, chỉ có nguyên khí của Dung Dực là lấy từ người Mục Nhung chưa từng tu luyện, cộng thêm việc y tu luyện Thiên Ma công vô thuộc tính, trùng hợp kiểu gì mà giữ nguyên được trạng thái nguyên sơ của nguyên khí trong trời đất, có thể biến đổi thành đủ mọi chủng loại khác nhau trong một thời gian ngắn, đúng là kỳ diệu mà.
Kỹ năng này dùng để giết người giá họa là thích hợp nhất, Mạc Quy kinh ngạc cảm thán một tiếng, đồng thời cũng thay đổi cái nhìn của mình về Mục Nhung. Nhiều ngày qua gã đương nhiên đã nhìn thấy cảnh Mục Nhung dẫn nguyên khí nhập thể, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi mà thiếu niên này đã có thể tụ hội nguyên khí khắp không trung Thanh Châu về mình, thiên phú tu luyện cỡ này chắc chắn thuộc cấp bậc nghịch thiên, nếu tự mình tu luyện tiến cảnh thì tuyệt đối sẽ không thua kém Dung Dực. Thế nhưng hắn lại đưa hết nguyên khí của mình cho người khác, bản thân thì ngày ngày vác tấm thân đầy bệnh tật của mình ôm một cái lò sưởi tay nằm dài trên giường nhỏ, đúng là khiến cho người ta không thể hiểu rõ được hắn đang nghĩ gì.
Một ngày nọ, Mạc Quy rốt cuộc cũng không kiềm chế được sự tò mò của mình, thừa dịp Dung Dực đi vắng mà chạy đến trước mặt người này hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Tư chất của ngươi tốt như vậy, cứ ở chung với y mãi thì sẽ không tu luyện nguyên khí được đâu, ngươi không thấy không cam lòng à?"
Qủy huynh hồi còn sống chính là đứa con của số mệnh mà đất trời Nguyệt Triêu tập hợp hết mọi vận khí để kết ra, vốn được xem là hy vọng cuối cùng để cứu vớt vương triều kia, đương nhiên tư chất không giống người bình thường, chỉ tiếc hắn lại chết trẻ giữa đường, để cho Mục Nhung hưởng lợi.
Trong nguyên tác, dựa theo tiến độ tu luyện của Dạ Minh Quân, hiện tại nhân vật chính chắc hẳn đã đến được cảnh giới Từ Thánh, nếu không cố ý áp chế tu vi để luyện tập chiêu thức thì sợ là đã trở thành cường giả Thần Thánh thứ tư trên thế gian rồi. Nhưng Mục Nhung lại không muốn đi theo con đường này, so với nguyên khí thì âm khí vẫn thích hợp với tình huống hiện tại của hắn hơn, chưa kể khả năng phản xạ và trực giác chiến đấu của võ giả đều từ kinh nghiệm thực chiến mà ra, Dạ Minh Quân tự mang trong người kinh nghiệm thực chiến, còn hắn thì có cái mốc gì đâu.
Bởi vậy dù cho mọi người xung quanh có xuýt xoa tiếc hận cái tư chất này như thế nào, bản thân hắn vẫn không hề bị lay động, chỉ nói: "Ta không có hứng thú với việc đánh nhau."
"Dung Tịch nói đệ đệ nàng bắt ngươi về nhốt ở đây, ta thấy không giống thế tí nào."
Dù sao Mạc Quy cũng là cường giả Thần Thánh từng sinh sống rất lâu trên thế gian này, nhãn lực đương nhiên mạnh hơn một tiểu cô nương chưa trải sự đời như Dung Tịch rất nhiều, sau khi quan sát mấy ngày qua liền phát hiện hai người tuy có hơi ái muội, nhưng vẫn chưa tới mức tình thâm không dứt.
Có điều, gã thấy tiểu cữu tử nhà mình đúng là có ý với người kia, nhưng lại không thể đoán được suy nghĩ của tên Mục Nhung không hề lộ một chút cảm xúc nào ra bên ngoài này, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: "Nói ra mới thấy lạ, rõ ràng trong cơ thể ngươi không có nguyên khí, thân thể cũng ốm yếu như vậy, nhưng ta lại cảm thấy ngươi nguy hiểm hơn Dung Dực nhiều."
Mục Nhung không ngờ trực giác của cường giả Thần Thánh lại nhạy bén đến như vậy, hắn đã giả yếu như thế mà người này vẫn có thể cảm giác được, bèn giữ nguyên bộ dáng ốm yếu kia mà trả lời: "Một người như ta thì nguy hiểm cái gì chứ? Chắc ngươi viết tiểu thuyết nhiều quá nên bị ảo tưởng rồi."
Bộ dạng của hắn trông rất thật, Mạc Quy quan sát một lúc cũng không tìm được sơ hở gì, đành hỏi ra câu hỏi mà bản thân đã thắc mắc từ lâu: "Rốt cuộc ngươi có suy nghĩ gì về Dung Dực?"
Câu hỏi này thế mà lại khiến cho Mục Nhung phải khó xử, thực ra kể từ khi Dung Tịch nói với hắn câu nói kia, mấy ngày nay hắn cũng chú ý quan sát y một chút. Thế nhưng, Dung Tiểu Boss đúng là một người vô cùng khó hiểu, cho rằng y là thẳng, thế mà ngày nào y cũng chăm lo đủ điều cho mình, còn hơn cả một người bạn bình thường luôn ấy; cho rằng y là cong, nhưng từ trước đến nay, mỗi khi bọn họ ngủ chung một giường thì người nọ vừa đặt đầu xuống là ngủ, không hề bày ra bất cứ tà niệm nào, ánh mắt nhìn về phía hắn lúc bình thường cũng tinh khiết đến mức khiến cho người ta phải cảm thấy tội lỗi vì đã hoài nghi một thẳng nam sắt thép như vậy.
Nói tóm lại, kết luận mà Mục Nhung rút ra được sau khi quan sát Dung Tiểu Boss một thời gian là – vừa cong vừa thẳng, huyền ảo khó dò, khi thì cong thành chín khúc mười tám hướng, khi thì như diều gặp gió vọt thẳng chín ngàn dặm, người này quả không hổ là mang mệnh chú cô sinh.


...