Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 57



Edit: Arisassan
Mục Nhung không phải là một người bồng bột, lần này lẻn vào Đinh Châu tuy cũng có ý muốn tránh né Dung Dực, nhưng đây còn là biện pháp tốt nhất để công thành. Bởi vì Đinh Châu có một dòng sông chảy xuyên qua, nên thời hai nước còn hoà bình với nhau vẫn hay dùng nó để thông thương mậu dịch với Hồng Thiệu quốc, đây là lý do Đinh Châu giàu có phồn thịnh hơn bốn châu khác rất nhiều, tường thành cũng được xây dựng vô cùng cao lớn. Đại quân Hồng Thiệu cho nơi này là nơi cung cấp hậu cần nên để lại rất nhiều trọng binh trấn thủ.
Trong những tình huống như thế này, công thành vốn là việc vô cùng gian nan, trong thành lại tích trữ rất nhiều lương thảo nên vây thành cũng khó, chỉ có thể tìm cách phá từ bên trong. Mà nói về tác chiến từ trong ra thì còn ai thích hợp hơn so với hai lệ quỷ từ âm phủ không ai nhìn thấy được như bọn hắn chứ.
Thế nhưng Mục Nhung lại không ngờ Hồng Thiệu tướng quân lại giấu các đại tướng đi, tuy chủ yếu thử trong các phủ nhà giàu có, mà lượng máu của hắn có giới hạn, trích liên tục mấy ngày liền thì ai chịu nổi, nên bọn họ tạm thời lâm vào thế bí.
Trong lúc Mục Nhung đang suy nghĩ đối sách, Dung Dực cũng đã dẫn binh đến biên cảnh Đinh Châu, y biết rõ hơn Mục Nhung rằng công thành gian nan cỡ nào, trước đây cũng từng sầu não một hồi lâu, cho đến ba ngày trước lúc tỉnh dậy đọc được thư Mục Nhung để lại. Y đương nhiên không nhận ra tâm tư của Mục Nhung, chỉ nghĩ đối phương nóng lòng muốn giải vây cho mình, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, công pháp hoá quỷ của Mục Nhung đúng là kỳ dị thật, nhưng dưới trướng Hồng Thiệu tướng quân cũng có không ít tài ba dị sĩ, nếu bị phát hiện sẽ vô cùng nguy hiểm cho xem.
Y vừa nghĩ tới đó thôi là không thể yên tâm nổi rồi, cả đêm dẫn binh đến Đinh Châu trước, dù sao tốc độ di chuyển của con người cũng không thể sánh bằng tốc độ bay của quỷ, nên khi y đến được vùng ngoại thành Đinh Châu thì đã là ba ngày sau, bên Mục Nhung vẫn chưa truyền tin tức về.
Tường thành cao lớn ngăn cách tầm mắt của y ở ngoài, đứng từ xa nhìn về phía cửa thành đóng chặt kia, Dung Dực thầm nghĩ, nếu tường thành dám ngăn cản không cho y đi tìm Mục Nhung, vậy y đành phá cái thành này vậy.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua thủ vệ của quân địch trên tường thành, y quay sang nhìn Vũ Thắng đang đứng bên cạnh: "Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"So với việc lặng yên chết trong vương thành, đây đã là kết cục tốt nhất của ta."
Đúng thế, hiện tại người đang đứng bên cạnh Dung Dực chính là Vũ Thắng vốn phải bị giam lỏng trong vương thành, cậu dẫn theo một nhóm quân mặc giáp của Hồng Thiệu quốc, nghe thấy câu hỏi của Dung Dực thì vẻ mặt có hoang mang đôi chút, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng dặn: "Ngươi nhất định phải lấy được Nam Châu về."
Dung Dực biết đội quân này chắc chắn sẽ không thể trở về được, trước khi chia tay cũng chỉ để lại một câu khiến cho bọn họ an tâm: "Ta đến đây vì mục đích này."
Nghe y hứa như thế, đôi mắt âm u nặng nề của Vũ Thắng rốt cuộc cũng ánh lên vẻ hy vọng, cậu vuốt ve bội kiếm của mình, thở dài: "Nếu có kiếp sau, hy vọng ta sẽ chỉ là một binh lính bình thường, có thể tận tình chém giết nơi tiền tuyến, không dính dáng gì đến những âm mưu ở quan trường kia."
Vũ Thắng sớm đã tâm tồn tử chí, tạm biệt Dung Dực rồi dẫn đội quân này đi thẳng đến cửa thành Đinh Châu, bọn họ mặc đồ của quân Hồng Thiệu quốc đi trong bóng tối, người nào cũng thương tích chật vật, cả quân kỳ cũng nhuộm đầy máu, người khác nhìn vào chỉ nghĩ đây là tàn dư của bại quân chạy trốn đến đây. Bọn họ có chuẩn bị mà đến, vừa đến gần cửa thành liền có binh lính dùng khẩu âm của Hồng Thiệu quốc hô lên: "Dung Dực đánh tới rồi, đại quân Chước Châu tan tác, chúng ta hộ tống Lý giáo úy một đường chạy về đây, mau mở cửa thành!"
Quân thủ vệ trên tường thành đương nhiên đều chú ý đến nhóm tàn binh bọn họ, mật thám trên đài canh gác tập trung nhìn một chút rồi vội vàng bẩm báo: "Đại nhân, trên người bọn họ đúng là khôi giáp của quân ta, có nên mở cửa thành không ạ?"
"Cẩn thận có bẫy, quan sát thêm một lúc nữa đi."
Hậu phương cũng đã nhận được tin Chước Châu binh bại, nhưng lạ là đến bây giờ bọn họ mới đến được Đinh Châu, quan quân phụ trách thủ vệ cửa thành là một người khá cẩn thận, không chắc chắn thì không dám mở cửa thành. Mà Lý giáo úy chỉ huy quân đội ở Chước Châu lại là một đại quan, hắn cũng không dám bắn tên ngăn người lại, bèn cho người đến gần cao giọng hỏi: "Người vừa đến đây là ai? Mau báo số hiệu quân đội tương ứng!"
Vốn hắn định để nhóm người kia tới gần rồi quan sát từng người, ai ngờ đối phương đột nhiên vung roi quất ngựa chạy nhanh đến, vừa vào tầm mắt mới phát hiện người nào cũng hai mắt đỏ đậm, rõ ràng là đang phản bản quy nguyên. Tường thành có vững chắc cỡ nào cũng không thể chịu được mười mấy võ giả Chân Võ cảnh tự bạo được, hắn lập tức luống cuống kêu to: "Nguy rồi, bọn họ sắp tự bạo, bắn tên đi! Mau lên!"
Từ xưa đến nay, võ giả có tu vi càng cao thì càng không muốn tuân lệnh triều đình, nhất là kiểu chết không toàn thây sau đó chắc chắn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ như phản bản quy nguyên này, dù có lâm vào cuộc chiến sinh tử cũng rất ít võ giả nào muốn sử dụng. Không ai biết Dung Dực tìm ra những người chịu chết để mở cửa thành kia như thế nào, nhưng lúc phát hiện ra thì đã muộn. Vũ Thắng phi ngựa đến trước cửa thành, nguyên khí trong cơ thể đã vô cùng hung bạo, tâm trí của hắn cũng càng thêm tỉnh táo.
Kế hoạch ngụy trang thành quân địch dụ cho bọn họ mở cửa thành là do Dung Dực đưa ra, nhưng dùng phương thức phản bản quy nguyên để chắc chắn thành công thì là ý của Vũ Thắng, lúc trước cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, hiện giờ tới trước cửa thành Đinh Châu rồi, nghĩ đến chuyện mình có thể hy sinh bản thân để mấy vạn tướng sĩ không phải chết thì cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa. Ở Nam Châu bị thánh chỉ trói buộc nên cậu không thể không trốn, trở thành tội nhân thiên cổ của Bắc Thần, hiện tại cậu tự nguyện đi đến nơi này, không biết có thể chuộc tội được hay không?
Tương lai tươi sáng thời niên thiếu cùng bộ dạng sa sút khi chiến bại lần lượt hiện lên trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng Dung Dực được đưa vào quân đội, khi đó ngoài vương thành tơ liễu bay bốn phía, cậu nói với Dung Dực: "Ngươi đi đi, chừng nào ta được phụ thân đồng ý thì sẽ theo ngươi chinh chiến sa trường, cống hiến cho đất nước!"
Dung Dực trả lời như thế nào nhỉ? Đúng rồi, y nói: "Vậy ngươi phải cố gắng lên, đừng để lúc đó ta thành tướng quân rồi ngươi vẫn còn là một tiểu binh, ta sẽ sai ngươi bưng trà rót nước cho ta đó!"
Dung Dực năm ấy mặt mày xán lạn, cưỡi ngựa trắng quay đầu lại cười dưới bình minh, cả người đều được ánh mặt trời bao phủ, so với thống soái giáp đen mặt trầm như nước dẫn đầu vạn quân phía sau như hai người riêng biệt vậy.
Chính cậu đã đứng trơ mắt nhìn Dung Dực năm xưa bị người khác giết chết, hiện tại thứ duy nhất có thể làm, là dùng chút sức lực còn lại của mình trả về cho y một đời an yên. Lần đầu tiên kề vai chiến đấu với Dung Dực, Vũ Thắng hy vọng đây sẽ là một trận chiến thắng lợi hoàn mỹ.
"Như vậy, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện rồi."
Cùng với một tiếng thở dài, thiếu niên thiên tài từng được vương thành chú trọng lập tức hoá thành tro bụi trước cửa thành Đinh Châu, nguyên khí khổng lồ vỡ ra, sau vài tiếng nổ, tường thành vốn cao lớn vững chắc đã hoàn toàn sụp đổ, Đinh Châu cứ thế mà mở rộng cửa trước mặt đại quân Bắc Thần.
Người Vũ Thắng mang theo đều là tướng lĩnh bị loại trừ sau khi Thánh Văn đế chết, trước khi chiến trận nổ ra, bọn họ chủ động xin được hy sinh tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho cả gia tộc, bây giờ là lúc để bọn họ phát huy.
Yên lặng nhìn màu máu đỏ dâng lên đằng xa, Dung Dực biết mình không có thời gian để thương tiếc, cầm kiếm giục ngựa, dẫn đại quân đi về phía trước: "Đừng lãng phí sự hy sinh của bọn họ, lên!"
Bọn họ tập kích bất ngờ, quân thủ vệ của Hồng Thiệu quốc chưa kịp phản ứng đã bị huyền giáp thiết kỵ dũng mãnh tông qua phi vào trong thành, chỉ trong phút chốc tiếng chém giết đã nổi lên khắp nơi, ánh lửa tận trời, cả thành trì đều loạn cả lên.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên cũng lọt vào tai Mục Nhung, sau một thời gian ẩn nấp thì căn cứ theo cách ăn mặc đi lại của quân sĩ các cấp, bọn họ đã thu nhỏ phạm vi về một căn tiểu viện. Mục Nhung quan sát thấy mỗi khi tình báo ngoài thành truyền đến thì sẽ được đưa tới nơi này, hắn đoán có thể Liên vương phụ trách trấn thủ Đinh Châu đang trú ngụ ở đây, đang muốn thử thăm dò một chút liền nghe thấy một tiếng nổ vang lên ngoài thành. Quỷ hồn bọn họ vô cùng nhạy cảm với mùi máu tươi, Nhạc Ân lập tức lên tiếng: "Hình như Dung Dực giết vào được rồi?"
Không ngờ mình còn chưa đắc thủ mà Dung Dực đã phá cửa thành xong, mặc dù Mục Nhung không biết y sử dụng biện pháp nào, nhưng cũng không hoang mang cho lắm, lập tức tập trung quan sát phản ứng của những người trong tiểu viện, bình tĩnh nói: "Đừng vội, cẩn thận quan sát vẻ mặt của mấy người này đi, xem bọn họ định hộ tống ai đi thì nhập vào người đó."
Qủa nhiên trong lúc nguy cơ như thế này, những người trong viện không ai nhớ tới lời dặn của Hồng Thiệu tướng quân là phải che giấu tung tích cả, vài tráng hán mặc trang phục binh lính bình thường đồng loạt quỳ gối trước mặt một nam tử trung niên có vẻ như là một phú thương, nói: "Vương gia, Bắc Thần tập kích bất ngờ, nơi này vô cùng nguy hiểm, xin ngài hãy đến quân doanh trước để được bảo vệ!"
Hồng Thiệu quốc quân cực kỳ coi trọng lần tiến công Bắc Thần này, phái cả đệ đệ ruột của mình là Liên vương ra tiền tuyến giám sát, Vương gia này quen sống an nhàn rồi, tuy có vài phần trầm ổn nhưng nghe tin này xong sao không rối loạn được cơ chứ, lập tức hạ lệnh: "Vậy còn chờ gì nữa, các ngươi nhanh chóng hộ tống bổn vương đi mau!"
Thế nhưng, trong lúc rối loạn, một bóng trắng liền vụt qua, Liên vương run lên một cái rồi mất đi ý thức, lúc mở mắt thì trong cơ thể đã xuất hiện thêm một lệ quỷ.
Liên vương vừa lớn tuổi vừa xao nhãng tu luyện, đã vậy mấy ngày nay Mục Nhung còn hoà máu mình vào nước giếng khắp toàn thành, có máu của hắn làm trung gian, quá trình nhập hồn của Nhạc Ân thuận lợi hơn rất nhiều, vừa điều khiển cơ thể của Liên vương vừa nói: "Truyền lệnh của bổn vương, lập tức lui binh để bảo toàn lực lượng!"
Người ở chỗ này đều là tướng sĩ phụ trách thủ thành của Hồng Thiệu quốc, sao có thể không biết tầm quan trọng của Đinh Châu đối với việc hành quân, vừa nghe xong câu này liền trợn mắt, vội vàng khuyên bảo: "Vương gia, bốn châu khác đều đã bị hạ độc, chúng ta chỉ trữ được đồ hậu cần ở Đinh Châu thôi, không lui được đâu ạ!"
Nếu hiện tại trước mặt bọn họ là Liên vương thật thì có lẽ sẽ tiếp thu ý kiến này, nhưng đây lại là Nhạc Ân đầy đầu đều nghĩ cách quấy rối thì sao nghe lọt tai được, lập tức lớn tiếng quát: "Bổn vương bảo lui binh! Người nào dám trái lệnh, trảm! Các ngươi muốn quấy nhiễu trên dưới à?!"
Liên vương thân là đệ đệ đồng bào của quốc quân nên cũng đại diện cho hoàng thất, trên đời này tướng quân dám cãi lệnh hoàng đế vì chiến sự chỉ có mỗi một mình Dung gia, mấy đại tướng nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám gánh tội danh phạm thượng này, đành phải ôm hận tuân theo: "Truyền lệnh xuống, lui binh."
Sĩ khí trong quân vốn dễ bị tướng soái ảnh hưởng, hiện tại có Dung Dực dũng mãnh xông lên dẫn đầu, đại tướng Hồng Thiệu quốc cũng hạ lệnh rút lui, quân thủ vệ vốn đang cố gắng chiến đấu với quân Bắc Thần trên đường không khỏi mất đi nhuệ khí, người nào cũng vô cùng sợ hãi, trong lúc hốt hoảng khó thể tìm lại được lợi thế ban đầu, bại cục đã định.
Mục Nhung đứng trên tường thành nhìn hiện trường chém giết máu me tung toé trong thành, linh hồn người chết không ngừng tràn vào túi âm linh, trong đó vừa có binh lính Bắc Thần vừa có quân thủ vệ của Hồng Thiệu quốc cùng với một vài bình dân vô tội bị liên luỵ, dù thân phận có là gì thì sau khi đi qua Quỷ Môn Quan, cũng không còn liên quan gì đến những chuyện khi còn sống nữa.
Hắn vốn đang cảm thấy khó hiểu với cách chấm điểm công tội của địa phủ, hiện giờ dường như đã hiểu được. Kỳ thật có rất nhiều chiến dịch thất bại đều do lãnh đạo tính sai, nhưng cuối cùng vô số chiến sĩ và bình dân bách tính mới là người thiệt mạng, nếu lãnh đạo biết rút lui đúng lúc không để cho quá nhiều tính mạng vô tội phải mất đi, thì chuyện như vậy dù vô công nhưng địa phủ cũng không coi là tội.
Hắn cúi đầu, dưới con đường đỏ thắm màu máu tươi, thiếu niên tướng quân giáp bạc huyền bào cưỡi ngựa đến gần, khuôn mặt dính vài vệt máu ngẩng lên nhìn hắn, vốn là cảnh tượng như Tu La địa ngục, trong mắt người nọ lại tràn đầy sức sống ấm áp như ánh bình minh, khiến cho người khác cảm giác như núi thây biển máu này rồi sẽ qua thôi, tương lai nhân gian thái bình sẽ nhanh chóng kéo đến.
Ở chỗ này chỉ có Dung Dực có thể nhìn thấy Mục Nhung, y ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy khí phách: "Ta làm được rồi, chúng ta đã đoạt lại Đinh Châu!"
Mục Nhung ít khi nào khen người khác, hiện tại thấy y chói mắt như vậy, im lặng một hồi, cuối cùng bay xuống sau lưng người này, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngươi vất vả rồi, làm tốt lắm."
Chỉ một câu đơn giản thôi cũng làm Dung Dực phải ngẩn người, năm xưa khi y thắng trận cũng thường hay khoe với phụ thân, nhưng đến lúc chết Dung Đỉnh Thiên cũng chỉ đáp rằng lần sau hãy cố gắng hơn, đây là lần đầu tiên có người nói "vất vả rồi." Có một lệ quỷ bám theo sau lưng, nếu là người khác thì đã sợ đến mồ hôi vã ra như tắm, nhưng Dung Dực lại vô cùng vui vẻ, ước gì Mục Nhung có thể mãi mãi theo sau y như vậy thì tốt biết bao, trong lòng không hiểu sao mà dâng lên một nguồn động lực vô tận, y giơ roi giục ngựa quyết tiến không lùi, chân thành nói: "Sau này ta sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa!"
Hết chương 57