Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 62



Edit: Arisassan
Hai nước đã giao chiến với nhau từ lâu, quốc sư Bắc Thần nghe bảo đang chiến đấu nơi tiền tuyến lại không bao giờ ra mặt, đến bây giờ Mục Nhung vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thật của vị đại boss này, hắn nhớ trong nguyên tác người này cũng chưa lộ mặt đã nhận cơm hộp, chợt cảm thấy vô cùng hứng thú với vị quốc sư thần bí kia.
Lúc trước Mục Nhung đã hỏi lão Vương về thông tin của quốc sư, nhưng lão Vương chỉ bảo y là yêu quái, sổ sách ghi chép thông tin thuộc quản lý của bên súc sinh đạo, không cùng phân ngành với nhân gian đạo bọn họ, muốn xem thì phải thông qua đủ thứ thủ tục nữa.
Hồi còn sống Mục Nhung biết quy trình tra cứu hồ sơ linh tinh có khi mất đến hơn nửa tháng mới hoàn thành, không ngờ sau khi chết rồi vẫn không tránh được nó, bèn cảm thán quả nhiên xã hội ở đâu cũng y như vậy, chỉ có thể tự mình tìm kiếm tin tức thôi.
Từ những tài liệu được ghi chép ở Bắc Thần, từ khi Bắc Thần vẫn chỉ là một bộ tộc lạc hậu, quốc sư đã đảm nhiệm chức vụ tế ti, không ai biết y đến từ đâu, chỉ biết hàng ngày y chỉ ăn quả mọng chứ không thể ăn mặn, quái dị cực kỳ. Khoảng một trăm năm sau cái chết của Nhạc Ân, quốc sư tiến giai Thần Thánh, lãnh đạo Bắc Thần xâm lược vương thành giết hết hoàng thất Nguyệt Triêu.
Sau đó sử sách chỉ ghi rằng quốc sư luôn tu luyện trong phủ quốc sư, rất ít khi xuất hiện, những lúc buộc phải ra ngoài thì cũng phủ một lớp lụa mỏng để che mặt, cả hoàng thất cũng không biết mặt y trông như thế nào. Nghe đồn từ khi truyền thuyết về Nguyệt Hạ Tuyết Sâm bắt đầu lan rộng khắp đất nước, quốc sư từng đến rừng Nguyệt Kiến để tìm, tìm suốt nửa tháng cũng không có kết quả, bèn khẳng định đây chỉ là một lời đồn vớ vẩn rồi không quan tâm đến nó nữa.
Quốc sư chắc chắn có quan hệ gì đó với Nhạc Ân, nhưng Nhạc Ân lại không nhớ rõ liệu mình có quen ai là người Bắc Thần hay không. Theo lời hắn, người quen năm đó ngoại trừ đồng hương ở thôn cũ thì là bạn học ở thư viện, các đồng hương không biết gì ngoài trồng trọt săn thú cả, hơn nữa ai cũng lớn tuổi rồi. Còn bạn học thì toàn quen sơ thôi, lúc kinh mạch của hắn bị phế cũng không đến an ủi câu nào, sao có thể báo thù cho hắn được chứ?
Sau đó Mục Nhung bắt đầu suy đoán, hỏi hắn xem có từng nuôi động vật thực vật có linh tính gì không. Kết quả quỷ huynh chỉ buông thõng hai tay, mệt mỏi đáp: "Năm đó ta miễn cưỡng lắm mới nuôi sống được bản thân, sao có dư thức ăn để nuôi mấy thứ đó được chứ, nhưng ta từng nếm thử rất nhiều đặc sản miền núi nha."
Mục Nhung thấy hắn đúng là đang nói thật, thầm nghĩ mặc dù quốc sư có lập bài vị, nhưng đã nhiều năm chưa tới xem, có khi cũng quên luôn Nhạc Ân rồi. Hắn không muốn đường luân hồi của Nhạc Ân bị bẩn chỉ vì những chuyện trong quá khứ, nên không nhắc lại nữa, chỉ lặng lẽ phân tích hành động tiếp theo của quân địch.
Thế gian không thể có pháp bảo thu thập âm linh, hạt giống Kiến Mộc chắc chắn luôn được quốc sư mang theo bên mình, hiện giờ được mấy vạn âm linh phía Nam tưới tắm, có khi đã sớm mọc rễ nảy mầm. Bây giờ câu hỏi lớn nhất trong đầu hắn là, thang trời Kiến Mộc rốt cuộc được trồng ở đâu?
Ở hoàng cung theo kế hoạch ban đầu của quốc sư hay sau khi Thánh Văn đế chết thì kế hoạch thay đổi? Đại Hoang có nhiều thành trì như vậy, muốn đoán được đại bản doanh của quân địch chỉ trong một thời gian ngắn không dễ chút nào, mặc dù hắn đã viết thư nhờ Tử Quy điều tra kỹ xem có gì khác thường bên trong vương thành hay không, nhưng vẫn không yên tâm cho lắm.
Nhiều ngày qua Dung Dực ra tiền phương chiến đấu, hắn phân tích tình huống của quân địch ở hậu phương, lúc đang hoang mang, chiến báo mới nhất từ tiền tuyến rốt cuộc cũng được đưa đến. Trước lần xuất chinh này, Dung Dực từng hạ một mệnh lệnh bắt buộc, tất cả chiến báo phải được đưa vào tay Mục Nhung đầu tiên, tướng sĩ dưới trướng y tuy không đồng ý nhưng vẫn không dám vi phạm quân lệnh, hiện tại một đám mãnh nam đang cầm chiến báo đến trước lều của hắn, chờ tên tiểu bạch kiểm này coi xong để nhanh đi xử lý công vụ.
Mục Nhung đã đợi chiến báo này từ lâu, vừa mở ra đọc xong thì mặt liền biến sắc: "Liên vương phát động phản loạn, Hồng Thiệu quốc nội loạn vô số, Dung Dực thừa cơ chiếm lại ba thành..."
"Đúng là trời cũng đứng về phía Bắc Thần, chúng ta nhân dịp này mà tiến công vào thì chắc chắn có thể vây được thủ đô Hồng Thiệu!"
Đây đương nhiên là tin tốt cho Bắc Thần, các tướng sĩ nghe tin xong đều vui vẻ hẳn ra, chỉ có Mục Nhung bày ra vẻ mặt lo lắng, lẩm bẩm: "Tại sao Liên vương lại làm phản ngay lúc này?"
Các tướng sĩ ở đây cả trong mơ cũng muốn phản công Hồng Thiệu, hiện tại là lúc đáng để ăn mừng, nhìn sang vẻ mặt của hắn thì cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong đó phó tướng tên là Quý Hoằng có chức quan cao nhất nghe xong câu hỏi của hắn liền thuận miệng trả lời: "Liên vương ở Đinh Châu không chiến mà chạy, đương nhiên Hồng Thiệu tướng quân phải trị tội lão rồi, chắc là biết mình trước sau gì cũng chết nên phản luôn."
Mục Nhung biết những lời đồn được truyền ra lúc mình nguỵ trang quả thật không dễ nghe tí nào, hơn nữa hiện tại hắn cũng sắp đùa quá hoá thật, nên không quan tâm đến vẻ khinh thường của người ngoài cho lắm. Thế nhưng việc đột nhiên nổi lên phản loạn thật sự rất kỳ lạ, trông cứ như quốc sư chuyển mục tiêu sang lãnh thổ Hồng Thiệu quốc ấy.
Nếu nói vậy, âm linh Dung gia ban đầu bị xem là mục tiêu đã được hắn đưa xuống địa phủ, sau khi Vũ gia và Mục gia sa sút thì bắt đầu suy yếu, sợ là không đạt đủ điều kiện để nuôi lớn thang trời Kiến Mộc. Dù sao mục đích chính của quốc sư cũng là gom đủ âm linh để chăm bón cho hạt giống Kiến Mộc, không cần biết người chết là người Bắc Thần hay Hồng Thiệu, nên việc y chuyển mục tiêu sang thủ đô Hồng Thiệu cũng là điều dễ hiểu.
Ngày xưa Kiến Mộc Thần Quân cũng từng chấp hành nhiệm vụ tịnh thế, số lượng âm linh đưa xuống chắc không kém Dạ Minh Quân là bao, trong "Quân Lâm Đại Hoang", đúng là Dạ Minh Quân được phi thăng thiên giới sau khi Dung Dực phản bản quy nguyên tiêu diệt Hồng Thiệu quốc, suy ra, muốn nuôi lớn thang trời Kiến Mộc thì phải huyết tế cả một đất nước.
Cả Hồng Thiệu quốc đều nằm trong tay vị Thái Thượng hoàng – Hồng Thiệu tướng quân này, nếu hai cường giả Thần Thánh đó hợp lực thì chẳng bao lâu sẽ thành công nuôi lớn thang trời Kiến Mộc, mặc dù Dung Dực đã tiến giai sau khi hấp thụ tiên nguyên của Thu Đông, nhưng vẫn khó thể chống lại hai người họ cùng một lúc được...
Nghĩ đến đây, Mục Nhung vội vàng viết một bản công văn sai người giao cho Mạc Quy, rồi nói to với tất cả mọi người trong trướng: "Truyền lệnh xuống, tất cả đại quân đang đóng quân lập tức nhổ trại, ngày đêm hành quân đến chỗ Dung Dực, chắc chắn phải chiếm được thủ đô Hồng Thiệu nhanh nhất có thể!"
Hắn vừa không có quân chức vừa không có chức quan, hiện giờ đột nhiên ra lệnh như thế thì chúng tướng sĩ nào chịu phục, Quý Hoằng lập tức phản bác: "Không có quân lệnh của tướng quân thì sao có thể tự tiện tiến quân được?"
May là Mục Nhung biết trước tình huống này sẽ xảy ra, hiện tại thời gian có hạn, hắn hoàn toàn không có tâm trạng vòng vo tốn thời gian trong này, liền lấy hổ phù trong tay áo ra, cả người cũng phóng ra âm khí, hai mắt đầy sát khí đảo một vòng qua tất cả mọi người, lạnh lùng nói: "Có hổ phù ở đây, lời của ta chính là quân lệnh, ai dám phản đối, ta sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không thể lên tiếng được nữa."
Nắm được hổ phù nghĩa là có thể điều khiển tam quân, từ trước đến nay dù là chỉ huy quân đội thì cũng chỉ có được nửa khối, ai ngờ Dung Dực lại thoải mái giao thứ liên quan đến bao nhiêu mạng người này cho Mục Nhung, những ai ở đó đều không khỏi kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu rõ thống soái của mình tin tưởng người này đến cỡ nào. Thế nhưng, hiện tại Mục Nhung cũng không có hứng thú để quan tâm đến tâm trạng của bọn họ, chỉ nhắc lại mệnh lệnh của mình: "Lập tức nhổ trại, đừng để ta nói lần thứ ba."
Từ khi hành thích Hoàng đế thành công, Mục Nhung đã trở thành lệ quỷ hoạ quốc hàng thật giá thật, dưới sự trấn áp của âm khí, đừng nói là tướng lĩnh xung quanh chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh, cả cường giả Từ Thánh cũng khó thể chịu được. Hiện tại, bị ánh mắt đầy sát khí của hắn quét đến, những tướng sĩ lăn lộn nơi sa trường cũng không thể không đổ mồ hôi hột, Quý Hoằng vốn định đứng lên nói tiếp cái gì đó, một viên phó tướng khác tên là Phó Thanh Sơn đã nhanh chóng đứng dậy, không nói gì nhiều, chỉ chắp tay trả lời một câu: "Mạt tướng tuân lệnh."
Thấy bọn họ đã thức thời như vậy, Mục Nhung đương nhiên sẽ không tự làm nội bộ lục đục, gật đầu rồi ra khỏi doanh trướng, hắn vừa bước ra ngoài, âm khí trong trướng lập tức tiêu tán. Quý Hoằng rùng mình, cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, bực bội lên tiếng: "Má ơi, thằng nhãi này trông đàn bà thế mà sao bị hắn liếc một cái thôi là lạnh cả sống lưng vậy trời?"
Người Dung Dực để lại cho Mục Nhung đều là người đáng tin cậy, mặc dù tính tình Quý Hoằng rất thẳng thắn, nhưng trong lòng cũng không có ý xấu, Phó Thanh Sơn thì thức thời hơn rất nhiều, hắn nhớ lúc trước khi đi tướng quân từng bảo mình mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của Mục Nhung, đành phải khuyên nhủ: "Được rồi, nếu tướng quân đã đưa hổ phù cho hắn thì chúng ta nghe theo là được."
Tuy nói như vậy, nhưng Quý Hoằng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, trợn to hai mắt nói: "Thật sự tiến quân à? Lỡ gặp chuyện không may thì sao?"
Thầm biết người này rất khó thuyết phục, Phó Thanh Sơn chỉ nói một cách đơn giản: "Ngươi không muốn đánh với Hồng Thiệu quốc à?"
Đối với vấn đề này, các tướng sĩ binh sĩ trong quân đội Bắc Thần chỉ có một đáp án, hiện tại cũng không ngoại lệ, Quý Hoằng không chút do dự trả lời: "Muốn chứ!"
Phó Thanh Sơn chỉ chờ những lời này, lập tức nói tiếp: "Vậy đi thôi, dù chuyện gì xảy ra thì cũng có "tướng quân phu nhân" gánh rồi."
Thật ra câu này của hắn chỉ định đùa chút thôi, ai ngờ Quý Hoằng lại tưởng thật, nghĩ đến việc Dung Dực đưa cả hổ phù cho tên tiểu bạch kiểm này thì chẳng xem hắn ta là tướng quân phu nhân còn gì nữa. Chợt không biết nên cảm thán việc tướng quân nhà mình bị hồ ly tinh đực câu đi hay cảm thán khẩu vị của tướng quân quá mặn, cả nam nhân hung thần ác sát như vậy vẫn dám đè, đành phải vừa giữ nguyên lòng kính nể đối với tướng quân vừa thở dài: "Chỉ có tướng quân của chúng ta mới chịu đựng được một phu nhân có ánh mắt hung ác như thế thôi, nếu là người khác thì có khi hắn vừa trừng một cái là xìu rồi."
Phó Thanh Sơn là thân binh của Dung Dực, mấy ngày qua đôi khi cũng bắt gặp cảnh tượng hai người họ ở chung với nhau, hắn thầm nghĩ, đấy là đối với ngươi thôi, chứ lúc người ta ở cạnh tướng quân thì ánh mắt lại dịu dàng như nước ấy. Cuối cùng cũng không nhịn được hùa theo một câu: "Có thể khiến cho một người lợi hại như vậy trở nên nhu tình như nước, tướng quân quả thật là nam nhân vĩ ngạn nhất thế gian!"
Bọn họ trò chuyện vô cùng hăng hái, không biết Mục Nhung ngoài trướng vốn có giác quan vô cùng nhạy cảm, mặt không đổi sắc nghe hết toàn bộ những lời này, cuối cùng đành phải cạn lời nhìn quân kỳ đang tung bay ngoài trướng, thầm cảm thán trong lòng, các ngươi chưa thấy bộ dạng ngốc nghếch của Dung Tiểu Boss thôi, hắn mà muốn thì Dung Tiểu Boss như thế đã bị hắn đè xuống mười ngày mười đêm rồi! Cơ mà, tay áo của hắn may chắc như vậy, tất nhiên sẽ không chủ động cắt đi, về phần Dung Dực có cắt đứt được không thì phải xem y thế nào đã.
Tuy lặng lẽ oán thầm thiết lập của mình với Dung Dực bị người ngoài hiểu lầm, nhưng khi Mục Nhung thấy đội quân này thật sự nhổ trại ngay lập tức, dọn dẹp chuẩn bị bắt đầu hành quân chỉ trong một thời gian ngắn thì cũng không thể không đổi mới cái nhìn của mình về uy tín của Dung Dực trong quân đội.
Không biết Dung Tiểu Boss đóng giả hình tượng lạnh lùng cao ngạo tốt đến cỡ nào mà trong quân đội Bắc Thần, ngoại trừ Quý Hoằng và Phó Thanh Sơn là fan chân ái thì còn có Vũ Thắng là fan não tàn, cho nên Mục Nhung đứng giữa bọn họ cứ có cảm giác như mình thành trưởng fanclub của Dung Tiểu Boss vậy, hiện tại đang dẫn các thành viên đi cổ vũ cho người ta. Có thể khiến cho các tướng sĩ tin rằng có y ở đây thì không làm gì cũng thắng như thế, tín ngưỡng cuồng nhiệt đến vậy có khi còn hơn xa cái "thích" của fan bình thường.
Đương nhiên, Mục Nhung chỉ có một suy nghĩ về việc này, lúc trước rõ ràng hắn định thiết lập cho mình là fan chân ái của Dung Dực mà, sao chưa gì đã bị Dung Tiểu Boss bẻ sang hướng khác thế kia?
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực: Ta chính là nam nhân có vô vàn fan!
Mục Nhung: Vậy ngươi muốn ta thành fan của ngươi không?
Dung Dực: Đánh xong rồi nói.
Mục Nhung: Flag của ngươi dựng còn thẳng với cao hơn thang trời Kiến Mộc rồi kìa!
[*Flag là thuật ngữ chỉ một sự kiện sắp xảy ra trong cuộc đời của nhân vật đó, thường được viết dưới dạng "... + flag"]
Hết chương 62