Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 70



Edit: Arisassan
Đây là sát chiêu Mục Nhung chuẩn bị cho quốc sư, tuy hắn không biết quan hệ giữa quốc sư và Nhạc Ân là gì, nhưng là tiểu quỷ lệ thuộc của hắn, ký ức của Nhạc Ân trước khi chết đều truyền hết lại cho hắn. Hắn tin rằng nếu quốc sư thật sự có quan hệ với Nhạc Ân thì khi trông thấy cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ không bình tĩnh được, mà thực tế đã chứng minh, hắn đoán đúng.
Hắn từng để thư lại bảo Dung Dực nhận được tín hiệu thì đến chỗ hắn, quả thật Dung Dực đã đến đây đúng lúc. Tất cả mọi thứ đến tận bây giờ vẫn được triển khai theo đúng kế hoạch của hắn, Hồng Thiệu tướng quân bỏ mạng, quốc sư Bắc Thần bị Dung Dực hút đi hơn phân nửa nguyên khí khi còn đang ở trong ảo cảnh, kế tiếp chỉ cần giải quyết hạt giống Kiến Mộc là có thể đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho kiếp nạn này rồi.
Hạ mắt nhìn quốc sư Bắc Thần vẫn không chịu ngước mặt lên nhìn Nhạc Ân, Mục Nhung nhớ đến những dân chúng không ngừng phải bỏ mạng trong quãng thời gian qua, quyết định nhẫn tâm kề sát tai y nhẹ nhàng nói ra một câu chí mạng cuối cùng: "Ngươi là do Nhạc Ân dẫn tới, cho nên hắn phải gánh một nửa sát nghiệt của ngươi, chỉ cần ngươi còn sống là hắn sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh. Ngươi càng giết nhiều người, hắn càng phải chịu nhiều đau khổ dưới địa ngục."
Mục Nhung đã cảm thấy khó hiểu từ lâu rồi, sau khi Nhạc Ân ở lại rừng Nguyệt Kiến thì rất ít quậy phá, thậm chí trước khi gặp được bọn họ thì vẫn chưa tìm được kẻ thế mạng, nhưng tại sao sát khí trên người lại nặng như vậy chứ. Cho đến vừa rồi khi đưa âm linh trong địa lao xuống địa phủ, hỏi thăm lão Vương một chút mới biết, hoá ra hắn đúng là bị huyết chú kia trói buộc ở nhân gian, huyết chú khó giải, dù bọn họ có mang Nhạc Ân lên thiên giới thì hắn vẫn không thể luân hồi.
Những gì Mục Nhung nói đều là sự thật, chỉ trong nháy mắt, nguyên khí quốc sư vừa vận lên lập tức tan ngay. Do Mục Nhung mở cửa địa phủ tiễn bước các âm linh trong hạt giống Kiến Mộc, hoàng cung cũng biến thành chốn cực âm, người sống cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn. Y rốt cuộc cũng gặp được Nhạc Ân, thiếu niên thợ săn từng xán lạn như ánh mặt trời không còn vẻ hăng hái nào nữa, Nhạc Ân hiện tại luôn luôn giấu mình trong tấm vải bố bọc thây, không cho bất kỳ ai trông thấy thân thể đầy vết thương thối rữa của mình, cũng không còn dễ dàng tươi cười với người khác, âm u không giống bộ dạng lúc trước tí nào, chỉ khi oán giận Mục Nhung thì giọng nói mới có chút cảm xúc.
Trăm năm cô độc trong rừng Nguyệt Kiến đã mài mòn khí phách thiếu niên trong lòng Nhạc Ân, quốc sư biết rõ, chính y đã khiến cho Nhạc Ân biến thành bộ dạng này, chỉ cần y không chịu buông tay, thiếu niên kia sẽ phải thay y gánh vác tất cả tội nghiệt ở hiện thế.
Quốc sư không sợ xuống địa ngục, y cho rằng bản thân không đủ mạnh thì chết đi là chuyện đương nhiên, thế nhưng, y vốn sống không có ý nghĩa, cần gì phải bắt Nhạc Ân tiếp tục chịu khổ trên thế gian này như vậy. Y muốn gặp được Nhạc Ân, lại quên mất, dù có gặp được y thì chắc Nhạc Ân cũng không cảm thấy vui vẻ tí nào. Bởi vì Nhạc Ân không biết hình dạng con người của y. Một khi đã như vậy, y chỉ có thể buông tay, buông tha Nhạc Ân, cũng buông tha chính mình.
Khoảnh khắc tu vi của y tiêu tán, Mục Nhung biết đại cục đã định, nhưng hắn lại do dự không biết nên xử lý quốc sư Bắc Thần như thế nào. Cụ thể hơn, quốc sư vốn là một bán yêu chưa trải sự đời sống trong cánh đồng tuyết ở phương bắc, là Nhạc Ân đã dẫn y vào phàm trần, cũng là oán hận của Nhạc Ân khiến y học được cách giết người, thậm chí chấp niệm phi thăng của y sợ là cũng kế thừa từ Nhạc Ân. Mặc dù bản thân Nhạc Ân cũng không biết chuyện này, nhưng cũng không phải không có trách nhiệm. Nếu muốn giết thì hắn không hạ thủ được; nếu thả đi thì oan uổng mấy vạn âm linh trong thành Uổng Mạng kia quá. Mục Nhung chỉ là một lệ quỷ trên phàm trần, việc chuyên môn của phán quan này, hắn thật sự không làm nổi.
Thế nhưng ngay lúc hắn đang do dự, cục diện tưởng đã an bình đột nhiên xảy ra chuyện xấu. Khi âm linh cuồn cuộn không ngừng rời đi vào cửa địa phủ, hạt giống Kiến Mộc đang mọc rễ đâm chồi trong xác chết của Hồng Thiệu tướng quân bất chợt dựng hết lá lên, dây leo vốn không động đậy gì từ trước đến giờ phóng đi thật mạnh, định cuốn vào Mục Nhung.
"Mục Nhung, cẩn thận!"
Dưới sự rèn luyện của phụ thân, Dung Dực đã hình thành nên thói quen luôn luôn quan sát chiến trường, hiện tại cũng không ngoại lệ, y là người đầu tiên phát hiện ra hành động dị thường của cái cây này, lập tức kéo Mục Nhung vẫn chưa nhận ra gì vào lòng tránh bị tập kích. Đồng thời Mục Nhung cũng phát hiện ra sự khác thường của hạt giống Kiến Mộc, quỷ sai giết người thì vẫn phải gánh tội nghiệt, cho nên pháp bảo giao cho người chấp hành nhiệm vụ tịnh thế không bao giờ có kỹ năng chủ động tấn công, hắn thật sự không ngờ hạt giống Kiến Mộc có thể tự tiện tấn công âm linh như vậy.
Trong lòng biết rõ sau khi mất đi chủ nhân, hạt giống Kiến Mộc đã có dị biến, hắn không có thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là ai đã động tay động chân, chỉ nhanh chóng tìm kiếm cách đối phó, hạt giống Kiến Mộc này vừa bị cướp đi rất nhiều âm linh, hiện tại chắc chắn định bắt lệ quỷ bọn họ để bổ sung năng lượng, hắn được Dung Dực bảo vệ nên nó khó có thể đắc thủ, chỉ sợ——
Hắn vừa đưa ra kết luận trong đầu là lập tức kêu to: "Nhạc Ân, mục tiêu của nó là chúng ta, mau chạy đi!"
Thế nhưng, hạt giống Kiến Mộc vẫn là pháp bảo của thần quân, tốc độ tấn công của nó không phải thứ mà lệ quỷ bình thường có thể tránh được, hắn vừa lên tiếng cảnh báo thì dây leo đã phóng đến trước mặt Nhạc Ân, đúng lúc này, một bóng trắng đột nhiên vọt ra chắn trước mặt quỷ hồn, dây leo đâm thẳng qua cơ thể tạo nên một mảng hoa máu. Nhạc Ân mở to mắt, rõ ràng hắn chưa từng gặp quốc sư Bắc Thần, vậy tại sao tên bán yêu này lại nhớ rõ tên của hắn, thậm chí còn không tiếc lấy thân mình ra giúp hắn chắn một đòn của hạt giống Kiến Mộc...
Hắn cảm thấy bản thân vô cùng hoang mang, cuối cùng chỉ biết hỏi người nọ: "Ngươi, rốt cuộc tên của ngươi là gì?"
Quốc sư mất đi hơn phân nửa nguyên khí không thể chống đỡ được đòn tấn công của dây leo, y có thể cảm nhận được hạt giống Kiến Mộc đang tham lam cắm rễ trong cơ thể của mình, hiển nhiên nó không muốn bỏ sót nguyên khí bên trong y. Không ngờ cảnh tượng Bách Lý Thiên Thành gặp phải trước đó chưa đến một canh giờ hiện tại đang tái diễn trên cơ thể của y, có lẽ đây chính là báo ứng.
Y cúi đầu nhìn thiếu niên quỷ hồn đang được mình bảo vệ, kỳ thật rất nhiều chuyện quá khứ trong đầu y vẫn còn rất mơ hồ, nhưng y nhớ rõ chuyện duy nhất trên đời này mà y từng hối hận. Ngày đến được vương thành Nguyệt Triêu, y nghe một đám quý tộc cười nói bàn chuyện về Nhạc Ân, lần đầu tiên biết tức giận là như thế nào, thế nhưng, dù có giết hết tất cả những người ở trong quán trà thì Nhạc Ân vẫn không thể trở về được. Y hối hận, hối hận vì đã không thể ở bên cạnh Nhạc Ân trong lúc hắn đau khổ nhất.
Vậy nên, ít nhất vào giờ phút này, y muốn Nhạc Ân có thể luân hồi yên ổn.
........