Lục Ninh vẫn luôn biết Hạ tiên sinh là người ăn nói cay độc, nhưng lúc này cậu vẫn thấy đau vì hai câu nói kia của anh.
Ngay cả kim chủ cũng chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu bản chất của cậu rồi.
Lục Ninh biểu hiện rằng mình phải chịu tổn thương rất nặng nề.
Mà thật ra cậu cũng chỉ có mỗi khuôn mặt này là còn được, hoặc ít ra tài nấu nướng cũng không đến nỗi, hồi còn nhỏ khi ba Lục còn sống, ba Lục nấu ăn cũng rất ngon.
Lục Ninh đã từng nấu cơm cho Hạ Đông Minh rất nhiều lần, nhưng mà người này tính kỳ, cứ mở miệng ra là nói mấy lời cà khịa đã, sau này cậu nấu nhiều rồi mới dần dần quen với khẩu vị của Hạ Đông Minh.
Anh không thường ở Bắc Kinh vậy nên đại khái vào khoảng nửa năm trước khi Hạ Đông Minh đến đây, Lục Ninh đã mua rất nguyên liệu nấu ăn và hoa quả tươi đến căn biệt thự này, mất cả một buổi chiều, đến hoa quả cũng được cắt gọt bày biện cẩn thận, bỏ ra hai tiếng để xếp thành hình hoa hồng cơ mà.
Hạ Đông Minh nói buổi trưa mình sẽ về.
Nhưng đến buổi chiều mà người vẫn chưa về, Lục Ninh lại ngong ngóng đợi đến cả một buổi tối, mãi đến rạng sáng hôm sau người kia mới trở về, cả người còn mang theo một mùi son phấn nước hoa, trên cà vạt còn dính mấy sợi tóc dài của đàn bà.
Sau đó Lục Ninh đã đổ toàn bộ mâm cơm mà mình đã chuẩn bị vào thùng rác, nhưng rồi lại cảm thấy có hơi lãng phí cho nên lại đem những thứ còn sạch sẽ đến cho hai chú chó Alaska của Hạ Đông Minh nuôi ở sân sau ăn.
Một con có tên là Đô Đô, con còn lại gọi là Nhị Mao.
Lục Ninh đến giờ cũng rất khó nghĩ được rõ ràng, cảm xúc của bản thân vào lúc đấy.
Giống như là bốc thăm may mắn trúng thưởng vậy, lại cũng giống như chiếc kẹo ngọt vốn được bày trong tủ bị người khác liếm một cái còn để lại dấu nước miếng. Nhưng mà viên kẹo này cũng không chỉ là kẹo thôi đâu.
Nếu như chỉ là kẹo, tại sao lại phải buồn đến thế?
Ngay cả khi hô hấp, cũng cảm thấy nghẹt thở.
Còn hận không thể ngừng hẳn lại.
Lục Ninh oán hận nghĩ rằng, đợi đến khi nước rãi của Hạ tiên sinh chảy hết mới nói đi.
Hạ Đông Minh còn chưa biết bản thân đã làm tổn thương đến Lục Ninh.
Cậu ít khi nóng giận lại không thể làm gì được anh, biểu hiện ra ngoài cùng lắm cũng chỉ là không nói tiếng nào, Hạ Đông Minh vừa nhìn là đã biết nhóc con này giận rồi, chính mình cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa, bèn nói: “Thôi cút đi cút đi, xị cái mặt ra cho ai xem hả?”
Anh có nhiều cách tìm niềm vui lắm, sao mà phải ở đây bị người khác giận dỗi.
Bỗng nhiên Lục Ninh quay đầu lại mở to hai mắt nhìn anh, hành lý mới kéo vào vẫn còn đặt ở sảnh lớn, đôi môi cậu run lên, đôi mắt đẹp đẽ gợn sóng nước nhìn vào Hạ Đông Minh, giống như nháy mắt là có thể rơi xuống vậy, nhưng mà đến cuối cùng nước mắt lại không rơi có điều sắc mặt của cậu lại tái nhợt một mảnh.
Đột nhiên Lục Ninh đứng bật dậy kéo valy hướng ra ngoài, bóng lưng của cậu hệt như con thú nhỏ bị tổn thương.
Lúc này đã là nửa đêm, Lục Ninh còn ăn mặc mỏng manh cùng với khuôn mặt lem luốc vội vã xông ra ngoài.
Hạ Đông Minh nhìn người kia cứ lao đi như thế, trong lòng thầm nghĩ cái tính tình này thay đổi rồi nhỉ一一
Bảo cút đi là mie nó cút thật hả?
Bảo đến còn chẳng nghe lời như thế bao giờ.
Hạ Đông Minh phát hiện ra tiếng lọc cọc từ bốn bánh xe của chiếc valy cũng không nghe thấy được nữa, lúc này mới xác định người đã đi thật rồi anh thiếu chút nữa là đạp sopha lộn ngửa ra.
Hạ kim chủ ngồi trên chiếc ghế bị đạp lệch sang một bên vài phút, sau đó mặt đầy buồn bực gọi điện cho tài xế nói rằng, “Chú đi tìm xung quanh xem thế nào.”
Trước khi cúp máy còn gượng gạo nói thêm một câu, “Trên xe nhớ mang theo áo khoác.”
Lão Chương năm nay đã hơn năm mươi tuổi, khi cha của anh còn sống đã đi theo nhà họ Hạ rồi, đến khi làm việc cho Hạ Đông Minh còn theo anh đi khắp mọi nơi, cũng coi như là người thấy được anh từng bước trưởng thành. Hạ Đông Minh năm nay cũng khoảng ba mươi tuổi, người ngoài nhìn vào thì thấy anh là một người thận trọng lại tàn nhẫn, thủ đoạn của Hạ tiên sinh trên thương trường không ai dám nói ra, nói một là một hai là hai quen rồi, làm gì có những thứ dư thừa giống như lương tâm.
Bên ngoài Hạ Đông Minh cũng có không chỉ có mỗi cậu sao nam này là tình nhân nhỏ.
Nhưng lão Chương lại cảm thấy, có thể khiến Hạ Đông Minh nói ra câu “Nhớ mang thêm áo khoác” thế kia, vậy thì cũng xem như là được đối xử khác biệt rồi.
Lão Chương lái xe đi lòng vòng núi Minh Cảnh một lúc, đủ ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa tìm được người, trong lúc đang nghĩ phải báo cáo lại thế nào thì lại nhận được điện thoại của Hạ Đông Minh, “Đừng tìm nữa!”.
Lão Chương chẳng hiểu sao, khi nghe thấy được ba chữ này lại có chút cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi.