Lục Ninh uống say quá rồi, ý thức của cậu nặng nề rơi vào trong bóng tối, liên kết với ngoại giới chỉ vẻn vẹn bằng một khe hở.
Cậu cảm nhận được có người không nhẹ nhàng lắm quăng mình xuống giường, rồi lại đi tắt đèn.
Trong bóng tối cậu nghe thấy có tiếng thở dài.
Tựa như không biết phải làm sao rồi lại tựa như có cả sự cưng chiều.
Giống hệt như là ảo giác.
Khi Lục Ninh tỉnh lại Hạ Đông Minh đã không còn ở nhà, chỉ có một mình Hạ Manh Manh đang ầm ĩ nhảy nhót tưng bừng, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ấy nhảy nhảy nhót nhót.
Những vết thương trên người Lục Ninh đã được băng bó hết, nhưng sắc mặt của cậu vẫn chưa được tốt lắm, Hạ Manh Manh trông thấy cậu từ phòng ngủ ở tầng trên đi xuống bèn nhào tới, Lục Ninh đứng không vững lắm suýt nữa còn bị cô ấy đẩy ngã, rồi lại đè vào vết thương trên cánh tay nên sắc mặt cậu trong nháy mắt tái nhợt cả đi.
Hạ Manh Manh kéo lấy Lục Ninh, thực ra nửa đêm hôm qua lúc Hạ Đông Minh còn ở đây thì cô không dám làm trò gì, khi anh của cô ra ngoài đón Lục Ninh về, Hạ Manh Manh còn thấy hơi lo lắng sợ Hạ Đông Minh định làm gì cậu, bởi con người này vẫn luôn hung dữ như vậy mà.
Chính cô cũng phải thừa nhận, thủ đoạn của anh trai mình cực kỳ trái ngược với vẻ bên ngoài.
Có điều sau khi Hạ Manh Manh ở trong phòng nhỏ lén lút nhìn qua khe hở nhỏ của cánh cửa, thấy anh mình bế Lục Ninh lên tầng mới thở phào nhẹ nhõm. Nói cho cùng thì trận tai bay vạ gió này của Lục Ninh tất cả cũng là do mình mà ra, vì bản thân tùy hứng lại hồ đồ nên mới hại cậu phải ăn cái tát kia.
Bất kể người nào bị tát vào mặt như thế đều cũng sẽ thấy không vui.
Thực ra Hạ Manh Manh đã chấp nhận rất nhanh chuyện của Hạ Đông Minh, bởi cô từ nhỏ đã thuộc kiểu mưa dầm thấm đất, hoàn cảnh tiếp xúc dù tốt hay xấu thì những phú nhị đại tầm thường cũng không thể chạm đến được, tuy rằng ngây thơ nhưng đến cùng với thân phận như thế, tầm mắt cũng đặt cao cho nên không phải là hoàn toàn không rành sự đời. Cô có thể chấp nhận mối quan hệ của Hạ Đông Minh và Lục Ninh thì cũng hiểu rõ được cậu đối với anh mình mà nói là như thế nào.
Thế nên trong tình cảm dành cho Lục Ninh của cô ấy còn có thêm mấy phần áy náy.
Lúc này lại trông thấy người kia vì mình mà bị thương, tuy cậu không nói gì nhưng bản thân Hạ Manh Manh đã rơi nước mắt lã chã.
Lục Ninh giơ tay lên dường như muốn lau nước mắt cho Hạ Manh Manh, nhưng cũng chợt nhớ ra trước mắt mình là một cô gái, động tác thân mật như thế chung quy lại là cũng không hay lắm, bàn tay muốn chạm vào mặt Hạ Manh Manh rốt cuộc chỉ đặt lên đầu cô xoa xoa mấy cái tựa như một người anh trai hiền lành rộng lượng.
Hạ Manh Manh lúc này mới chú ý đến trong tay Lục Ninh còn đang xách valy, cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt ra, nói: “Ninh Ninh, anh muốn đi đâu? Anh phải đi sao?”
Lục Ninh khẽ ngước hàng lông mi lên, để lộ ra đôi con ngươi đen láy.
Có người trời sinh ra đã mang theo mình một đôi mắt như vậy, rõ ràng chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn một cái nhưng bạn lại cảm thấy trong đôi mắt ấy lại giấu đi quá nhiều điều muốn nói, còn bao hàm cả bao nhiêu phần tình cảm đậm sâu.
Lục Ninh trong ống kính nào có được một phần trăm như cái người đang đứng sờ sờ trước mắt đây.
Trái tim của Hạ Manh Manh đập mạnh một cái, lại nhớ đến dáng vẻ người này khẽ ôm mình vào lòng lúc còn ở hội trường, trong phút chốc đôi tai của cô cũng đỏ hết cả lên.
Lục Ninh chỉ kéo cái tay đang nắm chặt lấy bàn tay xách hành lý của mình ra, sau đó khom lưng lại nhẹ nhàng cười, nói: “Manh Manh, tôi còn phải đi quay phim, cô ở đây ngoan nhé.”
Hạ Manh Manh trong nhất thời bị trúng mỹ nam kế, dĩ nhiên là chưa suy nghĩ gì đã tin ngay những lời luyên thuyên của cậu, đợi đến sau khi bình tĩnh lại thì người đã đi mất tăm ngay cả vạt áo cũng không tóm được nữa rồi.
Vào lúc ấy điện thoại của Hạ Đông Minh cũng vang lên hai tiếng là Hạ Manh Manh gọi đến.
Hạ Đông Minh lúc này đang ở trong một club.
Có thể bàn luận chuyện làm ăn với anh thì đều là những vị có chức sắc trong cái thành phố này, nói là có thể hô mưa gọi gió thì cũng không quá đáng. Trong thành phố có rất nhiều club riêng tư không mở cửa tiếp người ngoài, người lui tới đây đếu là những người có tiếng tăm trong xã hội hoặc là người làm ăn, những ngôi sao không nổi tiếng lắm cũng tới đây tiếp khách, dưới lòng đất còn xây đến mười mầy tầng những chốn ăn chơi, cảnh sát cũng không dám đả động đến mà người ngoài lại càng không dám vào.
Những ông chủ đứng đằng sau những club như thế này cũng sẽ không để ý đến lợi nhuận cho lắm, nơi này là chỗ đón tiếp các vị khách quý được các ông chủ mời đến, đâu chỉ vẻn vẹn có mỗi chuyện lợi ích mà còn có những thứ hấp dẫn hơn thí dụ như chuyện móc nối quan hệ.
Có một ông chủ ôm theo một cô gái bên người đẩy về phía Hạ Đông Minh.
Anh chỉ cười một tiếng.
Những người ở đây tuổi tác cũng toàn từ bốn mươi trở lên, mặc dù lắm tiền nhiều của nhưng phần lớn đều đã có tuổi, Hạ Đông Minh lại không giống như thế, anh tuổi còn trẻ nhưng đã nắm trong tay đế quốc thương mại khổng lồ đến như vậy cho nên lại càng hiếm khi gặp được người thật, anh có phần giống cha mình là lão Hạ tổng nhưng Hạ phu nhân khi còn trẻ cũng là một bông hoa xinh đẹp đầy kiêu hãnh trông chẳng khác gì những ngôi sao trên màn ảnh. Vẻ ngoài này của Hạ Đông Minh, lại càng có phần giống Trần Gia năm đó hơn.
Anh vươn tay ra ôm lấy cô gái kia, mi mắt hẹp dài lại dịu dàng, thế nhưng cũng không để người khác nhìn thấy được đằng sau vẻ dịu dàng kia lại ẩn giấu một lưỡi dao.
Cô gái kia thoạt nhìn như một ngôi sao nhỏ, rất nhiều người nhìn vào đều cảm thấy quen mắt nhưng những người ở đây nào có chú ý đến chuyện đó, ngược lại chỉ có mình một ông chủ công ty giải trí nhìn ra được, đó không phải là cái người mà gần đây Gia Nghiệp đang nâng đỡ sao?
Và cũng không có ai chú ý đến Hạ Đông Minh đang khẽ nhíu mày lại, anh biết Gia Nghiệp.
Đó là công ty Lục Ninh đã ký hợp đồng.
Cô gái này tên là Trình Tuyết, dạo gần đây cũng mới nổi lên, nhưng những cô gái đang hot giống như cô ta trong nước không biết có đến bao nhiêu người, thế nhưng cuối cùng phải đi đến bước này thì đã ít lại càng ít hơn. Có điều người đại diện của cô ta cùng Lục Ninh ngược lại có chút liên quan, bởi kẻ đó chính là Đàm Dũng.
Gã từ sau khi bị Lục Ninh đánh đã đổi sang dẫn dắt Trình Tuyết, tất cả những tài nguyên mà cô ta có được trong tay đều là do Đàm Dũng dắt gái mà thành, Trình Tuyết lần này đến đây cũng là do gã bảo cô tới gặp gỡ những người này, tự mình tìm lấy một chỗ dựa.
Hoàn cảnh gia đình Trình Tuyết bình thường, nên khi Đàm Dũng cho cô ta một tấm vé bước chân vào xã hội thượng lưu như thế này thì không có lý nào lại không muốn.
Từ khi Hạ Đông Minh bước vào cô gái này đã nhìn anh chằm chằm rồi, thấy được rất nhiều người đều gọi anh là Hạ tiên sinh tuy cô ta không hiểu ba chữ này đại biểu cho điều gì nhưng cũng đủ nhận ra, tất cả mọi người ở đây đều phải để ý đến sắc mặt của người đàn ông này.
Ông chủ lớn của Gia Nghiệp trong mắt cô gái này mà nói đã là người giàu có rồi, nhưng mãi cho đến khi bước vào nơi đây mới nhìn thấy được thật sự có những người, chỉ cần chọn bừa một trong số đó cũng đều có bản lĩnh khiến Gia Nghiệp phải đóng cửa.
Mà đám người đó lại dùng giọng điệu lấy lòng với người đàn ông trẻ tuổi này, điều đó khiến cho Trình Tuyết có một loại ảo giác rằng bản thân mình không khác gì ếch ngồi đáy giếng.
Giới giải trí vốn là nơi muôn màu muôn vẻ, người đã bước vào rất khó đề phòng được hết tất cả những sự hấp dẫn mê hoặc, Trình Tuyết cảm thấy mình chẳng qua cũng là một người bình thường, nếu có năng lực bò lên chỗ cao hơn thì còn ai lại chịu ngồi nơi đáy giếng đây?
Cô ta lúc này bèn dựa vào lồng ngực của Hạ Đông Minh, bày ra dáng vẻ sợ hãi, người có tiền hình như đều thích cái kiểu kiểu này.
Nhưng không ngờ rằng Hạ Đông Minh lại thuận thế buông thẳng tay ra.
Trình Tuyết tự cho là mình cao tay, nhưng lại không biết được những cô gái như cô ta một ngày Hạ Đông Minh có thể gặp được vài người, từ lâu đã đã phiền ghét lắm rồi, nhắm mắt lại cũng biết là đám con gái này đang nghĩ gì. Thời gian của Hạ tiên sinh quý giá, làm gì có tâm chơi đùa mấy trò này.
Trình Tuyết lúng túng vì bị đẩy ra, Hạ Đông Minh khẽ cười với người bên cạnh: “Nếu như đã không đồng ý sao còn gây khó dễ cho người ta làm gì.” Nụ cười nhẹ nhàng này của anh ngược lại có thêm mấy phần phong lưu bất kham, không chịu trói buộc.
Đã làm ầm ĩ đến mức này, cô ta bèn bị xô đẩy đến góc phòng, cũng không có ai dám động vào Trình Tuyết nữa.
Những người đàn ông này cùng nhau hút loại thuốc lá đắt đỏ, đều đang ôm mấy cô gái xịt những loại nước hoa đắt tiền trong lòng, cảnh tượng xa hoa đồi trụy thế này người bình thường căn bản không tưởng tượng ra được.
“Tôi nhớ là Gia Nghiệp còn có một ngôi sao khác tên là Lục Lục gì ấy nhỉ, lúc đến công ty đó đã từng gặp qua một lần, nói thật nhé, ông đây cả đời cũng chưa từng gặp được một thằng con trai nào mà lại đẹp đến vậy đấy.”
Người vừa mới nói chuyện gọi là Vương Ngải, là lão tổng giám đốc mới đẩy Trình Tuyết vào tay Hạ Đông Minh.
“Lúc đầu, khi còn ở trong tay Đàm Dũng đáng lẽ ra đã phải ra tay rồi.”