Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 77: Lý Đường



Âm thanh ở đầu dây điện thoại bên kia, là giọng nói mấy năm qua cậu chưa từng nghe đến.

“Lục Ninh, cho tôi mượn ít tiền.”

Đầu tiên Lục Ninh còn ngơ ngác, cánh môi khẽ há ra, chỉ hỏi lại một câu: “Sao vậy?”

“Ai cần anh lo.” Giọng nói bên kia không đủ kiên nhẫn, “Anh có cho mượn hay không?”

“Cậu muốn bao nhiêu?” Lục Ninh hỏi.

Tiếng nói bên kia điện thoại ngừng lại một chút, tựa như đang suy tư xem nên mượn bao nhiêu.

“20 triệu.”

Lục Ninh ngây ngẩn cả người, 20 triệu không phải con số nhỏ.

“Lý Đường, cậu chỉ là một học sinh cần nhiều tiên như vậy làm gì?”

Lý Đường cười lạnh “Không phải anh có nhiều tiền lắm à, lấy ra hai mươi triệu chẳng phải dễ lắm sao.”

“Với cả đừng nói cho ba tôi biết là tôi đã trở về.”

Lục Ninh lưu lại số điện thoại của Lý Đường, lúc này mới chú ý đến cậu ta không dùng số điện thoại trong nước của mình gọi đến, mà là dùng một số điện thoại khác. Lý Đường đi du học ở nước ngoài, sao lại về nhanh như vậy được? Mà mở miệng ra đã đòi nhiều tiền như thế? Dựa theo tính cách của cậu ta, nếu như không phải thật sự xảy ra chuyện gì đó thì sẽ không nói chuyện với cậu đâu, e là tránh cậu có khi còn không kịp mới đúng.

“Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Lý Đường? Lý Đường?”

Đối phương vậy mà lại cúp điện thoại, chỉ còn tiếng tu tu vang lên.

Nhưng chốc lát sau, điện thoại của Lục Ninh lại kêu lên, cậu nhận được số tài khoản người kia gửi đến.

Lục Ninh quả thật có hai mươi triệu, nhưng con số đó với cậu cũng không phải là con số nhỏ, rất nhiều người đều xem việc cậu có nhiều tiền là chuyện đương nhiên nhưng đáng tiếc không phải vậy, các chi phí ăn mặc của ngôi sao không tốn nhiều tiền huống chi tiền kiếm được phải chia cho phần lớn cho công ty.

Rốt cuộc thì cậu em trai này, hiếm lắm mới xin cậu một lần, tuy rằng cậu ta vì chuyện của mẹ ruột mình nên có mâu thuẫn với Lục Ninh nhưng ngay từ đầu cậu cũng đã muốn đến gần người em trai này, nếu không phải Lý Đường một mực ghét bỏ cậu thì quan hệ của hai người cũng sẽ không giống như bây giờ.

Lục Ninh nhớ lại lúc mình và mẹ cùng bước vào nhà họ Lý, Lý Đường so với cậu còn nhỏ hơn một chút, khi ấy trời sinh đã thanh tú đáng yêu, chỉ là vì mẹ của mình nên cả người mới như mọc đầy gai nhọn.

Cậu ta vẫn cảm thấy chuyện mẹ mình mới mất được một năm cha đã tái giá là vì trước khi mẹ cậu ta mất, cha cậu ta đã cùng mẹ Lục Ninh có qua lại, một đứa trẻ từ nhỏ đã được chiều chuộng đột nhiên mất đi người mẹ, lại ý thức rằng bản thân sắp mất đi người cha vì vậy mới trở nên lạnh lùng cay nghiệt đến như thế.

Mẹ Lục là thành tâm muốn lấy lòng cậu ta, nhưng cũng không thấy có hiệu quả mấy. Đứa trẻ này càng lớn càng khó quản, vì vậy mới thường xuyên khiến người lớn đau đầu. Lý Đường từ nhỏ đã có ý kiến của riêng mình, sau này cũng là tự mình xin đi học nước ngoài, gia đình còn chưa phản ứng lại được thì đã nhận được thông báo trúng tuyển. Lý Đường vừa đi học chính là bốn, năm năm, bình thường còn liên lạc với người trong nhà chứ với riêng Lục Ninh thì mảy may không được một lần.

Lục Ninh dựa theo thông tin trên tấm thẻ chuyển tiền cho Lý Đường, nhưng đến cùng thì đó cũng là số tiền lớn nên thủ tục cũng khá là phiền phức. Mà Lục Ninh vừa kiểm tra thì đã nhận ra ngay cả tấm thẻ kia cũng là loại dùng trong nước, Lý Đường đã trở về nhưng không để trong nhà biết chuyện lại cần một số tiền lớn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Lục Ninh có phần sốt ruột, cậu gọi điện thoại qua nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng tu tu máy bận.

Lục Ninh không liên lạc được Lý Đường làm cái gì cũng hơi mất tập trung, cậu nhận rất nhiều quảng cáo nhưng ngay cả nhiếp ảnh gia cũng phát hiện ra là cậu đang không vào trạng thái, Lục Ninh chỉ có thể cười cười nói lời xin lỗi.

Hạ Đông Minh cứ ở ì nhà cậu không chịu đi, vừa mới đây thôi đã được mấy tháng anh hoàn toàn không về lại núi Minh Cảnh, những người muốn được đến “bái kiến” vị này về cơ bản đều là đến mất công, không một ai gặp được vị Hạ tiên sinh này cả.

Thời gian lâu dần, ngay cả Hạ Đông Minh cũng nhận ra Lục Ninh có gì đó không ổn. Thực ra anh rất bận, nói là ở chỗ Lục Ninh nhưng phần lớn thời gian đều là bay qua bay lại giữa quốc nội và nước ngoài, lúc về Bắc Kinh mới ở chỗ cậu, thỉnh thoảng có vài ngày nhàn rỗi cũng lừa cậu lên giường nhưng Lục Ninh vẫn giữ vững quan điểm, không để cho kẻ kia có cơ hội được như mong muốn.

Ngày đó khi Lý Đường gọi điện đến, Hạ Đông Minh cũng đang ở bên cạnh.

Người đàn ông kia mặc bộ đồ ngủ, lười nhác duỗi đôi chân dài gác trên ghế sopha chải lông cho Đô Đô, cả người nhóc kia run lên nhận lấy sự chăm sóc của bạo quân. Lục Ninh liếc nhìn Hạ Đông Minh một cái rồi mới đi ra ban công, anh cũng nhìn qua, trong lòng tự hiểu là cậu đang cố ý né tránh mình bèn thầm nghĩ người này không phải là có quan hệ với tiểu yêu tinh nào đó chứ, vì thế bèn nở một nụ cười lạnh rồi cố tình hô lên một tiếng: “Lục Ninh, quần áo của tôi đâu, không tìm thấy đâu hết.”

Lục Ninh vội vàng che điện thoại đi, Hạ Đông Minh thực hiện được ý đồ xấu của mình cũng nở nụ cười.

Cậu lườm anh một cái rồi lại cầm điện thoại lên, quả nhiên là nghe thấy giọng nói không thể tin được của Lý Đường ở đầu dây bên kia, “Chuyện bên ngoài đồn đại đó đều là thật?”

Lục Ninh vội vã giải thích với cậu ta, chỉ là giải thích được một nửa lại phát hiện chẳng có gì để giải thích hết, cậu và Hạ Đông Minh, trước đây, không phải là loại quan hệ đó sao?

Không có gì so với chuyện bản thân, cẩn thận từng li từng tí giữ gìn tôn nghiêm trước mặt người có thể xem là người nhà nhưng lại bị xé nát càng đau buồn thêm nữa.

“Cuộc sống riêng của anh thế nào dù sao cũng không liên quan đến tôi, tôi…”

“Anh lại gửi thêm cho tôi hai mươi triệu đi.”

Cậu ta vừa nói như vậy, Lục Ninh bèn nắm chặt lấy điện thoại, thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng: “Lý Đường! Cậu cần nhiều tiền thế làm gì? Tại sao lại không đi học? Về để làm gì? Lần này cậu phải nói rõ ràng ra, nếu không tôi không cho cậu một xu nào đâu!”

Lý Đường ở phía đối diện sau khi im lặng một lúc, chỉ nói một câu, “Anh muốn thế nào thì cứ làm thế.”

Lục Ninh không lên tiếng.

Đối phương cũng cúp điện thoại.

Không lâu sau lại gửi đến một địa chỉ.

Lục Ninh nhìn vào màn hình điện thoại của mình, có chút sững sờ.

Đó không phải nơi hay ho gì mà là nơi hỗn loạn nhất trong thành phố.

Người ở nơi đó cực kỳ phức tạp, loại người nào cũng có loại chuyện nào cũng có thể xảy ra, là nơi không thể thấy được ánh sáng với những sòng bạc ngầm, club cao cấp, giao dịch giữa quyền và sắc, ma túy ngập tràn, đó là địa bàn của Xã hội đen.

Ở nơi có nhiều thế lực lớn như vậy, một công dân lương thiện như Lục Ninh không thể tưởng tượng nổi một nơi như thế đã chiếm diện tích cực lớn ở vùng ngoại ô, nghiễm nhiên trở thành thành phố trong thành phố, hoàn toàn thoát khỏi sự quản lý của chính phủ, mà chỗ ấy chỉ là một trong những thành phố thuộc quyền quản lý của thế lực Xã hội đen trong khắp cả nước mà thôi.

Đến cùng là Lý Đường tới đó làm gì?

Trong lòng cậu trào dâng ý lạnh.

Lục Ninh nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngẩn người, Hạ Đông Minh thấy cậu không để ý đến mình bèn hỏi một câu “Em gọi điện thoại cho ai vậy?”.

Nếu như lão Chương nhìn thấy cảnh này, nhất định cũng sẽ sớm cười ra tiếng, trong lời này của Hạ tiên sinh rõ ràng là tràn đầy vị chua chua, cũng chỉ mỗi anh không nghe ra còn cảm thấy bản thân che giấu rất tốt.

Có một vài thời điểm nào đó, độ tự phụ của Hạ tiên sinh đã đạt được mức độ nhất định rất dễ dàng cho là người khác đều là kẻ ngốc, thế nhưng Lục Ninh sao mà không nghe ra được.

Lúc này cậu bèn nhớ lại lời lão Chương nói, Hạ tiên sinh khi còn nhỏ là một nhóc con ấu trĩ, bây giờ cũng rất gì và này nọ rồi nhưng vẫn là một câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Hạ Đông Minh hiện tại là có chuyện muốn bàn với cậu.

“Vương Lôi sắp quay bộ phim điện ảnh mới, hôm nào rảnh thì em đi gặp anh ta một lúc đi.”

Lời anh nói cứ như thế “Vương Lôi có hai cái bánh bao đấy, em qua lấy một cái mà ăn đi.” vậy

Có điều trong mắt Hạ tiên sinh, e rằng điện thoại và bánh bao xác thực không có gì khác biệt.

Lục Ninh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng mới đáp lại “Hạ tiên sinh, nếu như là ý của anh thì tôi sẽ không nhận ân huệ đó nữa đâu.”

Hạ Đông Minh ngẩn ra dường như có hơi tức giận, lại cảm thấy không có cách nào nói chuyện được với cậu, “Lục Ninh, đồ tôi đã vứt đi sẽ không tìm lại, thứ tôi đã muốn cho cũng không ai có thể từ chối.”

“Tôi cũng là đồ anh đã vứt đi, không cần tìm lại nữa.”

Sắc mặt Lục Ninh lạnh lùng, nói.

Hạ Đông Minh biết mình lại nói sai lời, thế nhưng từ trước đến giờ anh sẽ không nói lời xin lỗi với ai, ánh mắt anh chỉ nhàn nhạt liếc qua cậu, vẻ mặt dường như còn lạnh lùng hơn cả Lục Ninh.

Hạ Đông Minh tức giận cho tới bây giờ người kia vẫn muốn phân rõ giới hạn với anh, thế nhưng anh vẫn không suy nghĩ kỹ càng một chút, mối quan hệ của hai người họ hiện tại đã không còn giống như trước đây, đã không danh không phận như thế Lục Ninh dựa vào cái gì mà phải nhận ân huệ của anh?

Thực ra suy nghĩ của Hạ tiên sinh rất đơn giản, anh chỉ muốn theo đuổi lại được Lục Ninh, làm một người yêu danh chính ngôn thuận. Thế nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, những hành động ngang ngược của anh lại không được chối từ, tư bản sặc mùi tiền và cảm giác ngột ngạt như thế khiến Lục Ninh như là đang ngồi trên đống lửa, nào dám tin tưởng tấm lòng chân thành của anh.

Lúc Lục Ninh đi ra ngoài, Hạ Đông Minh cũng không hỏi cậu đi đâu làm gì.

Hiện tại Hạ Đông Minh vẫn còn chưa biết, số tiền mấy năm qua cậu đi sớm về khuya làm lụng nhọc nhằn tích góp, sắp bị người em trai vô lương tâm trong nhà đòi hết rồi.

Hạ tiên sinh chính là trơ mắt nhìn Lục Ninh càng ngày càng nghèo, càng ngày càng nghèo… chính vì vậy cũng càng ngày càng trở nên keo kiệt.

Để rồi sau này khi xử lý thằng nhóc kia, cậu ta đã khóc lóc ỉ ôi gọi anh một tiếng anh rể, ngược lại đã khiến tâm trạng của Hạ tiên sinh khá hơn nên mới nương tay một chút.

Hành động nịnh nọt của Hạ tiên sinh này đến rất đúng lúc, thật ra cũng nịnh rất tốt.