Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 33



Thấy Bách Du bế Trân Châu ra cửa bố mẹ cậu liền hốt hoảng, đứa con này là không muốn trả tiền giúp bọn họ? Bố Bách vội nói : " Đứng lại mày định đi đâu? Mày bế cháu tao đi đâu? "


Bách Du nói : " Con để Trân Châu ở lại vì nghĩ bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho nó, hai người nghĩ là con sợ hai người nên không dám đem con bé đi sao? Con bé sợ hãi như vậy thế mà hai người chỉ biết cháu nội mình như vậy mà được sao? "


Mẹ Du chặn cửa nói : " Mày nói gì đó, cháu nào cũng là cháu tuy rằng bình thường chúng ta cơ hơi bất công. Nhưng vẫn rất thương yêu con bé, mày không được đem nó đi"


Bà nói điều này cũng là thật lòng, dù sao cũng là cháu mình sao có thể không thương. Nhưng bình thường cũng không phải chỉ là có chút bất công. Hai cụ mua rất nhiều đồ chơi cùng quần áo cho hai cháu trai, lại rất ít khi mua cho Trân Châu. Từ khi còn bé Lưu Triệt đã biết hai cụ có suy nghĩ con gái là con người ta, sớm muộn cũng phải gả đi nên không cần tốn quá nhiều tài nguyên cho con gái.


Trân Châu lại mất cả bố lẫn mẹ, xuất thân cũng không được tốt không được bên nội thừa nhận hai cụ cũng không thể nào thích bé nhiều được. Đối xử với con bé như vậy đã là tốt nhất mà hai cụ có thể nghĩ và làm rồi. Quan trọng là Bách Du rất thương Trân Châu bình thường đều gửi nhiều tiền hơn về nhà vì con bé.


Hơn nữa hai cụ vẫn luôn sợ Trân Châu tiếp xúc nhiều với Bách Du sẽ bị đồng tính giống cậu nên luôn cấm đoán. Bách Du nhìn mẹ mình chắn ở cửa, hỏi Trân Châu đang được bế trên tay mình : " Trân Châu cháu có muốn ở với cậu không? Sau này cậu nuôi cháu có chịu không? "


Trân Châu nghĩ nghĩ liền gật đầu, dùng giọng nói non nớt của mình nói : " cháu muốn ở cùng cậu"


Mẹ Bách liền quát : " Trân Châu"


Sau đó liền muốn đoạt lại Trân Châu, nhưng Bách Du tránh thoát không cho bà đụng vào người. Cậu nói : " Mẹ nghe thấy chưa, con bé muốn ở với con"


Mẹ Bách tức giận chỉ Bách Du, nghĩ đến lần trước mình gọi thấy có người lạ nghe máy. Liền đoán già đoán non nghĩ là giờ Bách Du có người sống cùng rồi nên mới không ngần ngại đón Trân Châu đi. Trước đây vẫn luôn sợ ở một mình không thể chăm lo tốt cho Trân Châu mà. Nghĩ vậy bà lại càng không muốn để Bách Du đem cháu mình đi, bà lo sợ nó sẽ theo Bách Du học xấu.


Hai mẹ con giằng co nhau ở cửa ra vào, Trân Châu thì bám chặt lấy cậu mình. Dù con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện nhưng ở đây không có ai chơi cùng bé, hai anh chỉ tranh đồ chơi của bé thôi ông bà lại thiên vị. Con bé nghe được rời khỏi liền vui như mở cờ nào có không muốn đi, quan trọng là con bé thực sự rất thích Bách Du nên muốn đi cùng cậu.


Bố Bách nhìn ba người ở cửa, đột ngột lên tiếng nói : " Muốn đem nó đi cũng được, nhưng mày phải giúp anh mày đã"


Mẹ Bách vội la lên : " Mình... "


Sao chồng bà có thể nói như thế, nghe cứ như là bán cháu để lấy tiền vậy. Bố Bách quát : " Bà vào đây"


Bách Du mím môi nói : " Con sẽ nghĩ cách xoay sở, rồi gửi cho bố mẹ. Nhưng mà bố mẹ cứ dung túng anh như vậy, sớm muộn gì anh ấy cũng gặp họa. Con không phải là người rất giàu có để có thể chi tiền giúp anh ấy cả đời được"


Nói xong liền bế Trân Châu ra ngoài, mẹ Bách nhìn theo bóng dáng hai cậu cháu đi xa gấp đến xoay quanh. Bố Bách liếc bà nói : " Nó muốn nuôi thì cứ để nó nuôi, con bé kia cũng thích nó. Mỗi ngày đều lén lút liên lạc, còn bỏ nhà đi để tìm thằng bất hiếu kia giữ cũng chẳng được gì"


Mẹ Bách lo lắng nói : " nhưng...nhưng mà... "


Bố Bách liếc bà rồi nói : " Dù sai cũng là cậu cháu, thằng kia tuy không ra gì nhưng rất thương con bé nên tôi mới để nó đưa con bé đi. Bà nghĩ tôi không biết suy nghĩ sao? "


Nghe chồng mỉnh nói vậy bà cũng yên lòng, đúng là Bách Du rất thương Trân Châu thật. Thấy vợ mình đã yên tâm lại, bố Bách liền nói : " Nhà mình hiện tại cũng khó khăn, thằng cả làm ăn thất bát. Lương của hai vợ chồng mình nuôi cả ba đứa thì vất vả, cho con bé qua đó có khi cũng tốt hơn. Chắc không đến nỗi lây gì sang cho con bé đâu, nó thương con bé vậy sẽ không để con bé bị giống mình đâu"


Nghe xong thì mẹ Bách triệt để yên tâm, đi vào trong để dọn nhà cửa. Về phần Bách Du bế Trân Châu về thì cũng có chút bối rối. Lúc nãy cậu quá tức giận không nghĩ nhiều liền đem Trân Châu đi. Giờ nghĩ lại hiện tại mình không ở một mình, có lẽ sẽ gây rắc rối cho Lưu Triệt. Tuy rằng hiện tại có tình cảm với anh cậu cũng không muốn rời đi, nhưng có lẽ là phải dọn ra riêng một lần nữa vậy.


Trân Châu nắm tay cậu mình đi lên thang máy, nó cứ cảm thấy chỗ này quen quen. Nhưng nhìn gương mặt nhăn nhó của cậu mình, bé đành im lặng không nói gì. Yên lặng nhìn cậu mình mở cửa nhà, sau khi vào trong nhà nhìn thấy người đã từng gặp ra mở cửa cho cậu mình, hai mắt bé sáng lấp lánh...là chú hôm nọ.


Bé vui vẻ vùng ra khỏi tay cậu mình chạy lại ôm chân Lưu Triệt ngọt miệng gọi : " Chú"