Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 54



Lưu Triệt không hiểu Bách Nhân nghĩ gì khi có ý định moi tiền từ mình. Theo như anh thấy có lẽ Bách Nhân đang nghĩ mình bao nuôi Bách Du nên nghĩ mình là một cái cây rung tiền. Kể cả có ý nghĩ đấy, thì có ai thấy kim chủ bao nuôi tiểu tình nhân mà tự nhiên cho tiền nhân tình chưa? Kim chủ chỉ vung tiền cho tình nhân bé nhỏ của mình thôi, nếu Bách Nhân có ý nghĩ đó thì hắn phải biết điều hơn chứ.


Hơn nữa nhìn thái độ của Bách Nhân vừa rồi xem, đúng là một kẻ ngu ngốc, là hắn muốn tiền của người ta mà lại làm thái độ như mẹ thiên hạ. Làm như anh cần đưa tiền cho hắn lắm ấy, có ai đi xin tiền người khác mà lại mang thái độ ấy không? Nếu là một người có tính cách ác liệt thì e rằng đã kéo Bách Nhân vào danh sách đen mà hung hăng trừng trị rồi.


Lắc đầu, cười nhạt đúng là trên đời này loại người gì cũng có ban nãy Bách Nhân không thèm dấu sự ghét bỏ của bản thân đối với anh. Chỉ hận không thể nói vào mặt anh là đồng tính ghê tởm. Lưu Triệt bật cười, anh nhớ là con người ta có một loại chuyện rất buồn cười đó là hễ biết người xung quanh hay gần mình là đồng tính thì hận không thể tránh xa ra nguyên do chủ yếu là sợ người ta thích mình. Mấy người bạn học cấp ba của nguyên chủ cũng vậy, vài người còn nói hẳn ra : " Đừng có mà thích tao đấy nhé"


Nghĩ lại càng buồn cười, Bách Nhân không phải là mang tâm lí đấy đó chứ? Ha ha, cho dù thích đàn ông cũng không phải thấy đàn ông là nhào vào đâu, đâu phải cái gì cũng ăn bậy ăn bạ được. Hừm...ngẫm lại Bách Nhân dù tính khí và nhân cách chẳng ra gì nhưng bộ dạng hắn ta đúng là không tệ dù không muốn thừa nhận nhưng hắn quả thực có vài phần giống Bách Du. Lưu Triệt tầm tư suy nghĩ, trong mắt lóe lên tính kế rồi mỉm cười.


Anh nhìn tư liệu đặt trên bàn, nếu anh vợ đã có thái độ như thế thì chắc không cần nhắc nhở anh ta là chỗ anh ta đầu tư vào là công ty ma chuyên lừa đảo đâu nhỉ? Ừm ừm phải ăn đau thì mới biết sai mà sửa được chứ nhỉ? Lưu Triệt tò mò không thôi, không moi được tiền từ phía anh và Bách Du không biết Bách Nhân định xoay tiền bằng cách nào....tốt nhất là đi vay nặng lãi khụ khụ...để xem nào nên giới thiệu cho anh vợ chỗ vay tốt một chút.


Bách Nhân sau khi hùng hổ ra về có hơi hối hận, vì lần này kinh doanh khách sạn nên cần vốn lớn. Không giống trước kia chỉ cần vài chục triệu là ổn, lần này ít nhất phải bỏ ra được 1 tỷ. Bây giờ không có con cá vàng là Lưu Triệt thì hắn kiếm đâu ra số tiền lớn như thế nữa. Đã hứa là sẽ đóng tiền trong tuần này rồi, bây giờ không có tiền đưa chắc chắn sẽ bị cười chết lúc đó còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa.


Bách Nhân đóng cửa phòng, khóa mình trong không gian riêng bắt đầu suy nghĩ cách có được tiền. Đám bạn của hắn thì không trông mong được gì rồi, đám ấy chỉ có lấy tiền là nhạn thôi nào có chịu chi tiền cho người khác. Quan trọng là xưa nay Bách Nhân luôn tỏ ra vẻ mình là người có tiền nên không muốn phải muối mặt đi vay tiền bạn bè.


Bây giờ bảo hắn đi vay lãi hắn không có gan đó, lần trước bị nhốt cả nửa tháng ở biên giới đến giờ hắn vẫn còn sợ. Mà vay tiền của ngân hàng thì phải làm thủ tục rắc rối, ngân hàng điều tra xác minh phải có đủ điều kiện trả nợ thì mới cho vay tiền. Bách Nhân vo đầu, bứt cả mớ tóc trên đầu sau đó đột nhiên hắn đứng dậy đúng rồi còn cách đó.


Thế là vài ngày sau Lưu Triệt nhận được tin Bách Nhân đang tìm chỗ để vay tiền, anh liền có tâm vô tình dẫn dắt Bách Nhân tới chỗ tốt. Bách Nhân tới chỗ cho vay tiền, đối diện hắn là người cho vay tri thức ôn hòa bọn họ đối xử với anh ta như thuợng khách. Bách Nhân an tâm không ít, lần trước vay tiền ở biên giới tuy là bọn họ cũng nói chuyện như rót đường mật vào tai nhưng cũng không thể thay đổi bộ dạng bặm trợn lưu manh của họ. Bây giờ phòng cho vay này người tư vấn không những ôn hòa, trong văn phòng lại toàn em gái xinh đẹp bưng trà rót nước. Bách Nhân như người trên mây hồ đồ kí vào bạn hợp đồng cho vay tiền với mức lãi cắt cổ, nhưng hắn cảm thấy không sao cả hắn chắc chắn sẽ trả được tiền sớm thôi.


Lần này để đảm bảo không bị chủ nợ truy đuổi, hắn còn có đồ thế chấp để nhỡ không trả được tiền thì còn có thể có cái trả nợ. Bách Nhân thì có tài sản gì mà thế chấp, chỉ có căn nhà hiện tại đang ở thôi. Đúng vậy Bách Nhân đem nhà của bố mẹ đi thế chấp, hắn nghĩ cùng lắm là một vài tháng sau sẽ có tiền chuộc lại giấy tờ nhà thôi.


Phòng làm việc phi pháp quả nhiên khác hẳn văn phòng chính quy làm việc rất nhanh chóng thủ tục nhanh gọn. Bách Nhân nhận được hơn 1 tỷ như mong muốn, cầm tiền hắn vui vẻ đem 1 tỷ đi đầu tư, số dư còn lại hắn dẫn bố mẹ và hai con trai đến nhà hàng sang trọng để ăn cơm. Hai cụ lần đầu tiên vào nhà hàng lớn như thế, thầm cảm thấy con trai có hiếu hoàn toàn không biết bữa cơm này là con trai quý hóa của bọn họ thế chấp nhà họ mà có