Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 60



Quệt đi nước mắt trên mặt, một người đàn ông như cậu cảm thấy sau này sẽ không bao giờ phiền lòng về vấn đề nãy nữa. Đạo hiếu cũng không ai nói phải chăm sóc bố mẹ kiểu như vậy cả, nhắm mắt lại, trước khi mẹ kịp nói thêm gì, Bách Du nói : " Lâu nay con trả tiền giúp mọi người không phải vì đó là việc con phải làm, không phải việc con trả tiền như thế là việc đương nhiên. Việc đương nhiên con làm đó là nếu có tiền thì cho bố mẹ chút tiền để bố mẹ tiêu, mà tiền này lúc không có thì không cần đưa cũng được. Bao nhiêu năm qua dù con có phải ăn mì tôm cả tháng con vẫn không gửi thiếu một xu vì con sợ bố mẹ cực khổ "


Điều này thì bà mai biết, đúng là tháng bào Bách Du cũng gửi tiền đều đặn cho gia đình số tiền khoảng 10 triệu đồng. Nhưng làm một luật sư, số tiền đó có là gì đâu, luật sư cùng với thấm phán không phải đều là nghề mà nghe là kiếm được tiền sao?


" Một tháng con kiếm không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, hoàn toàn có thể đủ để con mua một căn hộ, có một cuộc sống tốt. Nhưng con vẫn phải ở nhà thuê, mua xe rẻ tiền con làm việc như trâu, mẹ nói xem tiền của con đi đâu hết? "


Bà Mai nghe vậy cảm thấy nóng mặt, đứa con này đang trách ông bà lấy quá nhiều tiền của nó sao?


" Mày gửi cho bọn tao được bao nhiêu tiền đâu, đừng có nói như thể bố mẹ mày ăn hết của mày như vậy. Mày đúng là cái đồ thất đức, đã giúp thì đừng có kể công, gửi được chút tiền giờ mày ở đây lên mặt với ai? "


Bà Mai vừa nói vừa tức, cảm thấy hôm nay mình tới đây đúng là để rước bực vào người. Có con cái nhà ai gân cổ lên với mẹ mình như thế không? Ra ngoài sống lâu rồi đạo đức cũng dần đi xuống, bà đâu có dạy nó như thế, hôm nay phải khiến cho thằng bất hiếu này tỉnh ngộ.


" Mẹ đang cố tình không hiểu lời tôi nói đấy à? Ý tôi là tại sao tôi phải trả nợ cho Bách Nhân. Tính tổng số tiền tôi phải trả cho anh ta chắc tôi mua được biệt tự có bể bơi lớn rộng rãi, vị trí đẹp rồi đấy. Vì anh ta mà tôi có tiền nhưng phải ở nhà thuê, có thể hưởng thụ nhưng cực hơn cả trâ bò. Lý do gì mẹ nghĩ tôi có nghĩa vụ phải trả số tiền hơn 1 tỷ cho anh ta. Nếu mẹ đã nói là số tiền không lớn thì để anh ta tự trả đi "


Mẹ Bách lúc này thì cứng họng, đúng là Bách Du đưa tiền cho bọn họ với lí do là giúp đỡ bố mẹ nhưng vẫn không thể phủ nhận nguyên nhân sâu xa là do Bách Nhân. Bà muốn phản bác, muốn nói Bách Du bất hiếu nhưng câu nói " muốn nhìn bố mẹ ra ngoài đường ở " không thể thốt ra nữa. Ý tứ của Bách Du rất rõ ràng, một là không trả tiền hộ nữa, hai là có bị đuổi ra khỏi nhà là do Bách Nhân đuổi hai người, không liên quan tới cậu.


Thấy Bách Du đứng lên, bà vội vàng theo bản năng muốn giữ con lại nhưng Bách Du lần đầu tiên tránh bà. Trước đây vì ra khỏi nha như không khác bị đuổi là mấy, bao nhiêu năm qua lại cảm thấy có lỗi vì đã làm bố mẹ buồn. Là một người con Bách Du khao khát tình yêu của cha mẹ, bà Mai lại đối xử với Bách Du kiểu lúc cứng lúc mềm. Khiến cậu càng thêm khao khát và hi vọng, anh mắt của con trai khi nhìn mình mẹ Bách luôn biết rõ. Bà vẫn luôn hài lòng vì Bách Du vẫn còn hướng về bố mẹ, không chừng vài năm nữa có thể khuyên con đi con đường đúng đắn.


Nhưng hôm nay trước ánh mắt lạnh lùng của Bách Du, bà nhận ra mọi chuyện không phải như bà vẫn nghĩ. Con bà hôm nay từ chối giúp đỡ bà, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo rằng bà có thể thực sự mất đứa con này ngay hôm nay. Mà lỗi lầm không phải ở phía con của bà.


Bách Du muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, trong lòng cậu rối loạn cậu sợ rằng chỉ cần ở lâu thêm chút nữa thôi thì mình sẽ chết mất. Bà Mai vội vàng gọi : " Du "


Bách Du giật mình nhưng không quay lại, mà nói : " Mỏ vàng nếu khai thác mãi thì cũng cạn huống hồ một con người bình thường. Bố mẹ dung túng Bách Nhân quá rồi, căn nhà có giá trị thế nào với hai người ngay cả Trân Châu cũng biết rõ vậy mà anh ta làm cái gì? Rồi hai người đã làm cái gì, đối với bố mẹ thì chỉ cần là người thích người khác giới thì đều là có phẩm hạnh sao. Tôi sẽ không bao giờ giải quyết rắc rối mà anh ta gây ra nữa, bố mẹ cũng nên thế đi anh ta đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn không biết cái gì là đúng, cái gì là sai"


Nói xong những lời đó Bách Du liền đi mất, bà Mai ngây ngẩn nhìn bóng dáng con trai khuất sau cầu thang. Chân đã bước lên vài bước nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo. Bà khó khăn ngồi xuống ghế, trong đầu suy nghĩ rối ren. Hôm nay bà cơ quad nhiều chuyện phải suy nghĩ, những lời của Bách Du văng vẳng bên tai...bây giờ phải làm sao đây?


( Mị định viết 1 bộ thú nhân nữa, có chút liên quan đến Á thú...nên đặt tên là gì đây ta? )