Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 63



Nhà họ Lê sau khi Bách Du từ chối giúp đỡ thì loạn cả lên, tất cả người trong nhà đều mang tư thái Bách Du sẽ trả tiền cho họ như mọi lần nên mấy ngày qua đều trôi qua khá thư thái. Sau khi bà Mai gặp Bách Du rồi thất vọng trở về thông báo cho chồng và con trai thì tình cảnh này liền xảy ra. Người có tiền duy nhất bọn họ biết là Bách Du, giờ người có tiền không chịu bỏ tiền thì bọn họ biết phải làm sao?


Bố Bách tức giận nói : " Được lắm, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật cái thằng thất đức. Bà xem lại con bà đi, bà xem bà nuôi nó ra cái dạng người gì rồi"


Bách Nhân trong lòng cũng oán trách em mình, nhưng hiện tại không phải là lúc để chửi bới Bách Du. Bởi vậy hắn nói : " Chú út nói như thế nào? Mẹ có nói hoàn cảnh nhà chúng ta bây giờ cho chú ấy không? Sao chú ấy có thể trơ mắt nhìn chúng ta như vậy chứ"


Hai bố con nói không ngừng khiến bà Mai đau đầu, những câu nói của con út cứ quang quẩn trong đầu bà. Thêm vào việc chồng cứ nói về việc con hư tại mẹ, nói bà không biết dạy con khiến bà rất ấm ức. Điểm gì tốt đều là giống ông còn không tốt thì đều do tôi dạy hư phải không? Càng nghĩ càng không chịu được, bà tức giận hét lên : " Nó bảo giúp vay tiền rồi chúng ta tự trả thì tôi biết phải làm sao? Có giỏi thì hai người đi tìm nó đi ở đây gào với tôi làm cái gì? "


Bố con Bách Nhân liền giật mình, im lặng một lúc rồi Bách Nhân lên tiếng : " Như vậy thì có khác gì với bây giờ đâu...sao chú út lại không hiểu chuyện như thế. Tình hình trong nhà bây giờ đâu phải để chú ấy gây khó khăn như thế nữa"


Bà Mai trừng con trai rồi mắng : "Mày còn dám nói, nếu không phải tại mày thì nhà chúng ta có tình cảnh này sao?"


Bách Nhân lúc này liền không dám lên tiếng nữa, lúc này đến phiên ông Sâm nói : " bà mới gặp nó một hôm thôi, nó nói gì với bà mà giờ bà lại bênh nó thế"


Nghe chồng nói thế bà Mai liền gào lên : " Nó nói không đúng à? Mắc gì nó phải trả nợ cho chúng ta? Tìm chỗ vay không lấy lãi để cho chúng ta trả nợ là tốt lắm rồi còn muốn gì nữa. Ông nghĩ là 1 nghìn hay 2 nghìn mà kêu nó trả, 1 tỷ  là 1 tỷ đấy"


Nói xong bà liền khóc


" Tôi cứ tưởng thằng bé làm luật sư thì sẽ giàu có như trong mấy bộ phim, nhưng hóa ra cũng chẳng dư giả mấy. Hàng tháng gửi tiền cho chúng ta xong cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cứ tích góp được một chút lại phải đưa cho chúng ta hết. Dù nó có phạm lỗi tày trời thì nó cũng là con của tôi, nó đã phải sống như thế thì tôi đâu còn mặt mũi nào mà đi đòi nó giúp cái này cái kia. Giờ nó quen người có tiền thì tiền đó cũng là tiền của người ta, chúng ta lấy tư cách gì mà muốn"


Bà Mai nói một tràng dài, chồng và con trai bà càng nghe thì sắc mặt càng kém. Bố Bách quát : " Bà thôi đi, bà nói vậy là có ý gì? Ý bà là chúng ta bóc lột thằng ranh kia à? "


Nói rồi định giơ tay đánh vợ mình, nhưng lần này bà Mai không chịu thua chồng mình mà nhìn thẳng vào ông. Trước ánh nhìn chăm chú của vợ Bách Sâm cuối cùng không xuống tay được : " Được được, bà được lắm bây giờ cả nhà chúng ta ra đường mà ở thôi"


Bà Mai lau nước mắt, nói : " Căn nhà này cứ để chủ nợ siết trả nợ đi thôi, lương hưu của tôi với ông cũng đủ sống cùng lắm là chịu khó thuê nhà hoặc chuyển về quê. Ông đừng quên chính tôi và ông đã đuổi thằng Du đi, không nhận nó là con nữa"


Nói xong liền đi lên lầu, bố Bách ngồi phịch xuống ghế những điều vợ nói ông đều hiểu cả. Chính vì vậy nên mới không đi gặp Bách Du để mất mặt, chỉ là thực sự đã hết cách mới hết lần này đến lần khác tìm Bách Du. Giờ không trông cậy được vào Bách Du nữa ông phải dồn mọi tâm huyết vào con cả thì có gì sai. Ngước mắt lên nhìn căn nhà mà mình vất vả cả nửa đời người mới có nổi, ông đưa hai bàn tay già nua của mình lên che mặt.


Bách Nhân nhìn bố mẹ mình thì càng lúc càng gấp, rõ ràng Bách Du giờ là người có tiền chút tiền này có là gì. Hắn đã điều tra qua nhà Lưu Triệt thực sự rất giàu, hoàn toàn có thể giúp được bọn họ. Bách Du rõ ràng là trước đây luôn giúp, bây giờ bọn họ gặp cảnh khó khăn thực sự lại chơi cho một vố không chịu giúp nữa.


Mẹ thì mới đi gặp một lần trở về liền thay đổi thái độ thành như vậy, còn dám cãi lời bố nữa. Bố bây giờ ngồi đây như thế thì biết phải làm sao? Ông nên gọi điền...không là nên tìm Bách Du mới phải thằng kia không lẽ định vứt bỏ bố mẹ thật?


Càng nghĩ Bách Nhân càng hoảng, những năm qua anh ta luôn khích bác làm quan hệ của bộ mẹ và em trai xấu đi. Biết bố mẹ sĩ diện còn thường xuyên giả vờ cho bố mẹ thấy thông tin đồng tính ghê tởm. Cho họ biết Bách Du làm bọn họ mất mặt, lúc đó hắn rất hả hê nên bây giờ liền hối hận. Đáng ra không nên làm quá như vậy, bố mẹ không có khả năng chấp nhận lại Bách Du. Đáng ra cứ để cho bọn họ dây dưa lập lừng thì với tính của Bách Du không lạ gì moi tim phổi cho họ.