Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 9



Vì bị mấy bà hàng xóm làm cho tâm trạng không tốt, nên buổi tối Lưu Triệt quyết định ra ngoài đi dạo một phen. Mấy hôm nay thời tiết khá tốt, mát mẻ hơn thường ngày. Lưu Triệt đi ra phố, dừng lại bên một cái máy bàn hàng tự động quyết định tự thưởng cho bản thân một lon nước ngọt. Đã đến đây được mấy tháng nhưng Lưu Triệt vẫn chưa hoàn toàn quen với mấy phương tiện máy móc.


Từ ngày có thể dùng máy bán hàng tự động thì thích nhất là nhấn mấy cái nút trên đó, thường xuyên kiếm cớ mua nước để phi lễ cái máy. Đang đứng bên máy nhìn chăm chăm vào mấy loại nước trong máy, phân vân không biết nên uống loại nào thì ống quần bị kéo. Lưu Triệt cúi xuống liền thấy một cô bé khoảng 7 tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng, tóc đen được buộc lại hai bên đầu bằng dây buộc tóc hình trái cherry, trông rất dễ thương đang dùng bàn tay tròn tròn của mình nắm lấy ống quần cậu.


Lưu Triệt còn chưa hiểu tại sao mà bỗng nhiên mình bị trẻ con kéo ống quần thì đã nghe mấy giọng xì xào từ phía xa xa : " Trẻ con nhà ai lại để cho lại gần thằng đó, không sợ bị lây bệnh sao? "


Lưu Triệt cảm thấy đau đầu, ra đến tận đây rồi mà vẫn có người miệng thối, rốt cuộc là xung quanh đây có ai không biết nguyên chủ là gay không? Bé con dường như không để ý xung quanh, nắm chặt ống quần cậu ánh mắt tha thiết nhìn vào...lon nước ngọt trên tay cậu. Lưu Triệt trước ánh mắt lấp lánh của cô bé, bất lực cống nạp lon nước vừa mới mua cho con bé.


Cô bé sau khi nhận được lon nước thì rất hài lòng cái miệng nhỏ liên tục hút nước, ánh mắt nhìn Lưu Triệt sáng lấp lánh. Lưu Triệt trông con bé dễ thương rất muốn xoa đầu nó nhưng nhịn lại được. Nghe nói dạo này nhiều bắt cóc trẻ em, đã mua nước cho nó rồi còn xoa đầu khéo lát nữa bị nghi ngờ là bố mìn.


Lưu Triệt mua một lon nước khác cho mình, sau đó tìm một ghế đá ngồi xuống rồi bất ngờ phát hiện cô bé  ban nãy vẫn đi theo mình. Hiện tại đang cầm lon nước hai chân nhỏ ngắn ngủn đung đưa trên ghế, trông rất vui vẻ. Lưu Triệt nhìn xung quanh, thấy khu vực này khá đông người, thời tiết tốt mọi người ra ngoài cũng nhiều đành hỏi con bé : " Này em, người nhà của em đâu? "


Bé con nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó dùng giọng nói đáng yêu của mình nói : " Cháu bỏ nhà ra đi rồi, chú à cháu đứng đây lâu rồi nhưng chỉ có chú quan tâm cháu thôi. Chú à, chú tốt thật đấy chú nuôi cháu đi, cháu ngoan, mọi người cũng nói cháu thông minh nữa"


Lưu Triệt bị lời của cô nhóc đánh cho choáng váng, mặc dù biết trẻ con ở đây rất thông minh. Nhưng một cô nhóc mới bảy tuổi nói năng rõ ràng như vậy vẫn khiến cậu giật mình. Giờ Lưu Triệt mới để ý trên lưng của cô nhóc đeo một chiếc ba lô nhỏ...chắc không phải là hành trang bỏ nhà ra đi của cô nhóc đâu ha?


Lưu Triệt bóp cái trán nói : " Cháu bé à cháu đi như vậy bố mẹ cháu sẽ rất lo lắng đấy"


Bé con vân vê mái tóc của mình dẩu môi buồn rầu nói : " Bố mẹ cháu mất rồi... "


Lưu Triệt thấy đôi mày cô bé nhăn lại, một bộ mặt buồn rầu thì áy náy nói : " Chú xin lỗi...chú không biết chuyện này...nhưng còn những người khác vẫn lo lắng cho cháu mà"


Cô bé im lặng sau đó bám lấy Lưu Triệt nói : " Chú à chú nuôi cháu đi "


Lưu Triệt cảm thấy đau đầu, dụ dỗ con bé đọc số điện thoại của người nhà nó một hồi nhưng con bé cứ chối quanh quẩn, bảo không biết. Đành thở dài, trẻ con thông minh quá...cũng mệt...chắc phải dẫn nó đến đồn cảnh sát báo có trẻ lạc thôi. Con bé nhìn Lưu Triệt như đoán được ý đồ của cậu to miệng khóc la : " Bố ơi bố đừng bỏ con, hu hu con sẽ ngoan mà đừng để con lại đây"


Con bé vừa la cả khu liền nhìn cậu, ánh mắt soi mói người không biết thì đầy khiển trách nhìn cậu. Người biết chuyện thì thắc mắc hóa ra là tên này đã có con rồi...vậy là có thể với phụ nữ? Nhiều loại suy nghĩ hiện lên trong đầu những người xung quanh, nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều nhất trí nhìn chằm chằm Lưu Triệt.


Bị cả đống người nhìn, Lưu Triệt đành dắt con bé còn đang khóc đi qua chỗ khác. Thấy đã đi xa chỗ vừa rồi bèn ngồi xuống nhìn con bé rồi nói : " Cháu vừa rồi như vậy là rất hư, không được nói dối như thế, sao lại gọi chú là bố"


Bé con nước mắt ngắn dài sụt sịt nói : ' Cháu muốn chú là bố cháu mà"


Lưu Triệt không khỏi tự nhìn lại mình một lần, từ bao giờ mình lại được con nít yêu quý vậy? Đang bất lực nhìn bé con trước mắt, bỗng tiếng bụng sôi kéo cậu về hiện thực. Nhìn cô bé đang đỏ mặt ôm bụng, thi thoảng lại lén nhìn mình. Lưu Triệt giơ tay đầu hàng dắt con bé lại một quán phở ven đường, gọi cho con bé một bát phở. Không phải Lưu Triệt tiếc tiền mà dắt con bé vào quán lề đường, mà ở Việt Nam có điều kì lạ là hàng quán lề đường thường ngon hơn trong nhà hàng.


Nhìn con bé cúi đầu vào bát phở còn to hơn đầu mình, Lưu Triệt không khỏi khen con bé đáng yêu mà rắc rối. Sau khi một hơi ăn hết bát phở trước sự ngạc nhiên của Lưu Triệt con bé vui vẻ tự xoa bụng nhỏ của mình để tiêu thực. Lưu Triệt lại mở miệng khuyên bảo bé một hồi, sau 30 phút con bé mới chịu cho Lưu Triệt số của người thân mình. Nhẹ nhàng thở ra, bấm hàng số mà bé con đọc Lưu Triệt ngạc nhiên nhìn số điện thoại của Bách Du hiện trên máy mình. Đành hỏi lại bé con : " Cháu chắc là số này chứ? "


Bé con cam đoan gật đầu, Lưu Triệt đành mang tâm trạng phức tạp gọi điện thoại.