Liêu Tuệ Hân lúc này nước mắt cũng đầm đìa biểu cảm đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khuynh Xuyên, cuối cùng thì cái đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi, Liêu Ngữ Tịch ngồi ở một góc để xem màn kịch hay của cô ta với vẻ mặt thích thú, không ngờ Diệp Khuynh Xuyên lại phối hợp với cô rất ăn ý, anh quay sang nhướng một bên mày với Liêu Ngữ Tịch một cái ra vẻ.
“Đẹp thật đó, rất hợp với em, để anh đeo nốt bên còn lại nhé.”
Cố ý đụng chạm vào Liêu Tuệ Hân làm cô ta không thích mới là lạ, dù đau nhưng vẫn cố gắng.
“Nhờ vào anh rễ rồi.”
Anh đột ngột nhếch môi cười tà ác khiến cho Liêu Ngữ Tịch có chút run sợ, lần này anh lại mạnh bạo hơn cố ý ấn mạnh vào lỗ xỏ thật mạnh mà không hề có ý muốn đeo vào, giống như muốn làm cho phần thịt bị đâm xuyên qua một lần nữa, Liêu Tuệ Hân nước mắt nước mũi lấm lem giật tay anh ra nhưng bị anh nắm lấy vành tai giật ngược lại.
“Anh...anh làm gì vậy?”
Cô quát lớn thì nhận được nụ cười ôn nhu của Diệp Khuynh Xuyên.
“Anh đang giúp em mà, sao vậy đau à?”
“Đau chết mất!”
“Yên tâm sắp xong rồi.”
“A.”
Tiếng kêu đầy đau đớn của Liêu Tuệ Hân vang lên, lúc này bà Liêu cũng từ trong nhà đi ra nhìn thấy con gái của mình kêu la thảm thiết, không những thế đôi tai cũng nhuốm đầy máu tươi, Diệp Khuynh Xuyên lúc này cũng buông cô ta ra đi tới cúi đầu lễ phép với bà Liêu với vẻ ngoài lịch thiệp của mình, có thể cho người khác thấy được sự nho nhã tuy nhiên bên trong lại là một con cáo già nham hiểm, chính vì vẻ ngoài này của anh mà lần đó Liêu Ngữ Tịch đã bị tống vào tù giam oan trái, mang gương mặt của một người đàng hoàng, cũng vì anh mà năm đó không ai tin tưởng cô cả.
“Nhìn cô ấy thật xinh đẹp, do là lỗ xỏ của cô ấy nhỏ nên con giúp cô ấy đeo mà vẫn bị chảy máu, con thật có lỗi quá.”
Bà Liêu mặc dù có chút xót ruột nhưng nhìn lại đôi bông tai của Liêu Tuệ Hân thì không còn xót nữa vì nó quá đẹp, thật không có gì mà phải xót cả khi con gái mình lại trở nên sang trọng hơn nhờ đôi bông tai đó, bà Liêu mỉm cười hài lòng nắm lấy tay của anh vỗ nhẹ.
“Sao lại trách mình chứ, nhà họ Liêu thật có phước khi có chàng rễ như cậu Diệp đây.”
“Dì quá lời rồi ạ.”
Lúc này Tố Hảo cũng mang bánh và nước lên, Liêu Tuệ Hân nhìn thấy bộ dạng của Tố Hảo thì không khỏi xót xa, cô đứng dậy đi tới nắm lấy tay Tố Hảo, bà Liêu sợ rằng Tố Hảo sẽ nói ra những lời mách lẻo nên liền ho khẽ để đánh động Tố Hảo.
“Tố Hảo, sao người em toàn là vết bầm tím vậy?”
Liêu Ngữ Tịch hướng mắt về phía bà Liêu rồi chuyển sang Liêu Tuệ Hân, bà Liêu ho khan từ nãy đến giờ cũng bắt đầu giải thích.
“Thật ra hôm qua con bé đi không nhìn nên đã ngã làm cho bầm tím vậy đấy, con đừng quá lo lắng nên dì cho bác sĩ đến xem rồi không sao đâu.”
Tố Hảo hai mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi, nếu cô nói ra nhất định sẽ bị bà ta đánh chết mất, cô cắn răng chịu đựng.
“Em thật sự không sao, tiểu thư... mời dùng trà bánh.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2. Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3. Đợi Mùa Phượng Nở
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Cô biết Tố Hảo không dám nói ra vì hai mẹ con rắn độc này sẽ xử lý cô ấy, nên cô ấy mới đánh liều mà nhắn tin cho cô, đôi mắt của Liêu Ngữ Tịch trở nên lạnh lẽo và u ám dán lên người mẹ con nhà đó, nhưng Liêu Tuệ Hân chỉ tỏ vẻ ra vô tội và sờ đôi tai của mình khóc lóc, bà Liêu thì cũng né tránh ánh mắt dò xét của cô.
“Ngồi đây đi, chị sẽ giải quyết chuyện này một thể.”
Để Tố Hảo ngồi xuống ghế, Diệp Khuynh Xuyên cũng hết nhiệm vụ của mình rồi nên anh cũng ngồi xuống để xem gia đấu của cái nhà này. Liêu Ngữ Tịch bước tới nắm lấy tay của bà Liêu rồi kéo bà ngồi xuống, cô mỉm cười dịu dàng nhưng sâu bên trong là một nụ cười tà ác khiến bà Liêu cũng có chút chột dạ.
“Dì, dì vẫn còn giữ tờ di chúc mà cha con để lại chứ?”
Đột nhiên hỏi đến tờ di chúc lại khiến bà Liêu có chút lo lắng.
“À... còn, còn chứ... có chuyện gì sao con?”
“Con chỉ muốn xem lại lần nữa thôi.”
“Được, dì đi lấy cho con.”
Lúc này bà Liêu cũng rời đi nhưng trong lòng thấp thỏm, nếu như cô phát hiện ra nó là giả thì phải làm sao đây? nhưng bà Liêu liền trấn an lại bản thân rằng người mà đã giúp bà có tay nghề rất cao dù có soi kỹ chi tiết cũng không thể phát hiện ra được, trong lúc chờ đợi thì Liêu Tuệ Hân cố ý đứng dậy đi tới giả vờ ngã vào lòng của Diệp Khuynh Xuyên, điều này khiến anh cũng có chút bực bội và Tố Hảo là người chứng kiến rõ nhất.
“Anh... rễ em xin lỗi, anh có sao không?”
Cố ý đụng chạm vào ngực của anh, Liêu Ngữ Tịch đứng từ xa khoanh tay quan sát tình hình, cô ta đúng là biết cách dụ dỗ đàn ông mà.
Liêu Ngữ Tịch liền bước tới nắm lấy tay của cô ta rồi kéo mạnh về phía mình.
“Không sao chứ? Để chị kiểm tra xem nào.”
“Không cần... em không sao... em xin phép về phòng trước.”
Thì ra lúc ngã cô ta đã cố tình dúi vào chiếc túi trên ngực của anh một tờ giấy nhỏ, là số điện thoại của cô ta, Diệp Khuynh Xuyên cũng không để ý lắm vì mãi mê nhìn Liêu Ngữ Tịch rồi, khi cô ta rời đi gian phòng hiện tại chỉ còn có ba người.
“Tố Hảo, em có thể nói những uất ức của em được rồi.”
“Tiểu thư... xin tiểu thư hãy đưa em đi cùng.... em sẽ chết mất nếu ở lại đây, đám người đó... tàn ác lắm...”
Tố Hảo ôm lấy Liêu Ngữ Tịch khóc lóc nghẹn ngào nói, cô cố giữ lấy bình tĩnh để trấn an Tố Hảo lại, vì cái cô muốn nghe nhất là những chuyện mà hai mẹ con rắn độc đó đã làm.