Sau khi xem qua một lượt thì Liêu Ngữ Tịch đặt tờ giấy xuống ánh mắt trở nên nguy hiểm.
“Dì... lần trước là con xem qua loa, nhưng lần này xem kỹ lại đây vốn không giống chữ của ba con chút nào.”
Bà Liêu nghe vậy liền nhíu mày, lần trước cô còn cho rằng bản thân không cần cái gia sản này vậy mà bây giờ lại nổi hứng lên như vậy, vả lại những nét chữ hoàn toàn rất giống với chữ của ông Liêu nên làm sao có chuyện khác nhau được.
“Con muốn nói gì?ý con là nói dì ăn chặn tiền của con sao?”
Liêu Ngữ Tịch nhếch môi vẫy tay.
“Con nào dám, con chỉ nói đùa vậy thôi mà dì không cần căng thẳng như vậy.”
“Không vui chút nào.”
Vẻ mặt bà Liêu trở nên nghiêm túc hơn khi nhắc đến chuyện gia sản, Diệp Khuynh Xuyên nhìn cô sau đó liền đứng dậy hỏi.
“Cho con hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?”
Bà Liêu nhanh chóng bị anh làm cho phân tâm, đứng dậy đi chỉ đường cho anh, hiện tại bây giờ chỉ còn lại Liêu Ngữ Tịch trong gian phòng ấy, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại tờ di chúc, nhưng rất nhanh sau đó cô liền cất điện thoại đi và đi tới chỗ bà Liêu.
“Ơ... con...”
“Dì, con gửi trả lại, con muốn lên phòng tìm vài món đồ để quên.”
Nói dứt lời cô liền đi thẳng lên trên lầu, bà Liêu đưa tay cắn một cách đắn đo, không biết có phải là linh cảm nhắc nhở bà hay không, chứ không thì tại sao cô lại hỏi về cái tờ di chúc đó chứ, chẳng phải mọi chuyện đã sóng yên biển lặng rồi sao?
Cô bước lên phòng của mình, mọi thứ dường như đã bị thay đổi, nó nhanh chóng trở thành một cái nhà kho từ lúc nào không những thế mấy món đồ kỷ niệm của cô cũng theo đó mà biến mất, lúc này cánh cửa đột nhiên bật mở, Liêu Tuệ Hân đi tới õng ẹo nói.
“Chị... do chị đi rồi nên phòng này giờ thành phòng chứa đồ mất rồi, chị tìm gì sao?”
“Ai là người cho dọn phòng chị vậy?”
Liêu Ngữ Tịch quay đầu lại cố dùng những lời nói bình tĩnh nhất có thể.
“Là em đấy, em thấy căn phòng này lớn như vậy dùng để chứa đồ cũng không có gì làm lạ đúng không chị?”
Cô ta vậy mà lại vui vẻ cười tít mắt, xem ra mấy trò vừa rồi của cô cũng không đủ để làm cô ta kiêng nể, Liêu Ngữ Tịch siết chặt bàn tay lại đột ngột đi tới túm lấy đầu của cô ta rồi giật mạnh xuống, Liêu Tuệ Hân bị túm tóc một cách đột ngột nên rất hoảng loạn la hét lên, nhưng lúc đó Liêu Ngữ Tịch đã kịp dùng chân đạp vào cánh cửa khiến nó đóng chặt lại một tay vặn khóa, như vậy căn phòng hoàn toàn có thể cách âm mà không bị ai quấy rầy.
“Nè, chị làm gì vậy? bỏ tôi ra!”
“Ai cho mày cái quyền tự do đó hả? Phòng của tao, tao không cho phép mà mày dám sao?”
“Chị cũng có ở đâu, dù gì chị cũng gả đi rồi, thì nhà này tôi là người có quyền.”
Liêu Tuệ Hân cũng không vừa, cô lên lớn giọng rồi đưa tay túm lấy cổ áo của Liêu Ngữ Tịch nhưng đâu phải chuyện dễ dàng gì, sức mạnh của cô bây giờ cũng nhờ ơn Diệp Khuynh Xuyên ban cho, cô không đấu lại anh nhưng đám người này cô bẻ cổ một cái một.
“Để chị mày cho mày thấy, năm năm trong tù tao đã rèn luyện được cái gì.”
“Chị dám sao?”
“Trước giờ con này chưa từng lên tiếng là do tao nhịn nhưng không phải là tao không dám, mẹ con mày giỏi lắm, diễn tiếp đi!”
Liêu Ngữ Tịch đè Liêu Tuệ Hân xuống sàn nhà rồi leo lên người của cô ta liên tục tát mạnh vào miệng khiến cho khóe miệng cũng vì thế mà bị chảy máu, trên má cũng vương lại dấu vết năm ngón tay hiện lên.
“Chị điên rồi à? chị mà đánh tôi sẽ...”
“Sẽ sao? sẽ sao hả? Mách mẹ mày à?”
Liêu Ngữ Tịch bật cười lớn, cô đột ngột lấy ra trong túi của mình một con dao nhỏ dí vào mặt của Liêu Tuệ Hân.
“Tao từng đi tù rồi, nên tao không ngại đi lần nữa đâu, nhưng nếu đi lần nữa thì phải cho đáng.”
Dường như bị câu nói này của Liêu Ngữ Tịch làm cho cứng đờ không dám qla hét nữa, cô cắn răng lại khóc lóc, gương mặt bị Liêu Ngữ Tịch tát đến đỏ cả lên, ngay sau đó Liêu Ngữ Tịch liền buông cô ta ra rồi gằn giọng.
“Tao chỉ muốn dạy dỗ lại mày chút thôi, nếu mày dám hó hé mách lẻo nửa lời thì coi chừng cái lưỡi mày.”
Liêu Tuệ Hân che lấy miệng của mình run rẩy.
“Tao cảnh cáo rồi đó, mày thử xem coi tao có dám làm không? coi cái gan mày lớn hay tao lớn.”
Một lúc sau, Diệp Khuynh Xuyên cũng định đi ra ngoài ngồi đợi, hôm nay đến đây cũng thật vô bổ, nhưng cũng nhờ anh mà Liêu Ngữ Tịch cũng nở mày nở mặt, bà Liêu thì nãy đến giờ không thấy Liêu Tuệ Hân nên lo lắng đi tìm, cánh cửa phòng của Liêu Ngữ Tịch bật mở, và Liêu Tuệ Hân là người đi ra ngoài đầu tiên, mặt có chút ửng đỏ nhưng nước mắt cũng đã lau khô, cô dường như bị Liêu Ngữ Tịch làm cho không dám hó hé câu nào uất ức đi xuống nhà, ôm lấy mặt của mình mà chạy nhưng vô tình va phải cô.
“Em sao vậy?”
Liêu Tuệ Hân để lộ gương mặt đáng thương của mình trên khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt nghẹn ngào nói.
“Em không sao, anh rễ đừng lo.”
Lúc này Liêu Ngữ Tịch cũng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên đang ôm cô ta trong lòng thì đột nhiên nhếch môi cười, anh cũng hiểu ra được sự tình, ngay sau đó liền dỗ dành chô ta.
“Vậy em đi nghỉ ngơi đi, chắc là hôm nay anh và chị em phải về rồi.”
“Vâng, anh về cẩn thận.”
Nói dứt lời cô liền ôm lấy mặt mình rồi nhanh chóng chạy đi, đến bà Liêu gọi cũng không thèm quay đầu lại cứ một mạch đi về phòng của mình, Liêu Ngữ Tịch cũng hả dạ phần nào tuy nhiên vẫn còn muốn đánh cô ta thêm,nếu Diệp Khuynh Xuyên mà là người cô yêu thật sự với hành động tư tình vừa rồi thì cô đã vội nhào tới cho cô ta thêm vài cái tát nữa rồi.
Diệp Khuynh Xuyên đi tới đỡ lấy eo của cô rồi nói khẽ vào tai.