Mối Quan Hệ

Chương 43: Một chồng tiền mười đồng





Đêm giao thừa, Dương Na chuẩn bị một bàn cơm Tất Niên thịnh soạn cho hai anh em.

Hồi xưa mỗi lần Tết đến đều là khoảng thời gian Doãn Sướng thích nhất, bởi vì Doãn Đông có bận cỡ nào cũng sẽ không nhận việc từ ba ngày trước Tết Âm Lịch, đây cũng là khoảng thời gian hai cha con có dịp ở bên nhau.

Hơn nữa, Doãn Đông thích nhất ăn sủi cảo bát bảo, đây cũng là một trong những món sở trường của Dương Na, mỗi năm trừ tịch, bà đều sẽ làm một nồi to cho hai cha con hắn ăn, năm nay cũng không ngoại lệ…… Chỉ có điều thiếu mỗi Doãn Đông mà thôi.

“Sủi cảo tới rồi.”

Thấy Dương Na bưng một mâm sủi cảo nóng hổi đi ra từ phòng bếp, Doãn Sướng có chút ngơ ngẩn.

“Quân Lăng ăn sủi cảo lần nào chưa?” Dương Na đưa muỗng nhỏ cho Thiệu Quân Lăng, cười nói, “Tới đây, con là nhỏ nhất, con được nếm trước, ăn nhiều một chút mới cao lớn được.”

Những lời này, Dương Na cũng thường nói với Doãn Sướng khi hắn còn nhỏ, chỉ trong chớp mắt, đối tượng nhận sự ưu ái này đã thay đổi.

Doãn Sướng đương nhiên sẽ không vì loại chuyện nhỏ này ganh tị với em trai, hắn chỉ là có một chút cảm khái, vị bảo mẫu này vẫn giữ nguyên phong tục như ngày xưa.

“Dương Na, không vội, dì cũng tới dùng bữa với tụi con đi.” Doãn Sướng ngẩng đầu nói.

“Được rồi, dì múc canh móng heo cái đã rồi ngồi ăn với mấy đứa.” Dương Na cười xoay người.

“Anh ơi……”

Nghe thấy tiếng của Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng thu hồi tầm mắt: “Ừ?”

Chỉ thấy tiểu gia hỏa run run cầm lấy cái muỗng lớn, múc một miếng sủi cảo vào trong chén cho hắn: “Ăn.”

Doãn Sướng: “……”

Ba người vây quanh bàn ăn sủi cảo xong, Dương Na thu dọn phòng bếp, Thiệu Quân Lăng quỳ bò ở trên sô pha chơi di động.

Thằng bé đang nói chuyện phiếm với bạn trên Wechat, lúc này chậm rì rì đánh chữ soạn tin nhắn cho người ta.


Còn Doãn Sướng trở về phòng ngủ, lấy ra hai bao lì xì đã chuẩn bị từ trước trong ngăn kéo, cầm một bao lì xì đi tìm Dương Na: “Fiona……”

Dương Na mới vừa rửa chén xong, thấy Doãn Sướng đưa đồ vật qua, hoảng sợ: “Ai nha, con làm gì vậy?”

Doãn Sướng giải thích nói: “Đây là tâm ý của con, chúc mừng năm mới.”

Ngày xưa mỗi năm Tết đến, thân là chủ nhà nên Doãn Đông đều sẽ tặng Dương Na một cái bao lì xì, cảm ơn bà một năm qua đã vất vả làm việc. Doãn Đông đi rồi, những việc này từng cái tất cả đều dừng ở trên người hắn, tuy rằng đều là chút việc nhỏ không đáng kể, nhưng từ khi hắn chuyển thành gia chủ chịu trách nhiệm trong nhà thì không thể không lo chuyện này.

Dương Na nhận lấy bao lì xì, trong mắt nổi lên nước mắt: “Đứa nhỏ ngốc, con mới bao lớn chứ, cũng học theo ba con…… Ai, dì độc thân, ở chỗ này ăn của hai đứa, uống của hai đứa, ngày thường lại xài không bao nhiêu tiền, ba con trả lương cho dì nhiều lắm…… Dì đều gửi nó vào ngân hàng, chờ đến khi dì già rồi không làm được việc nữa thì dì sẽ dùng số tiền đó tìm một viện dưỡng lão……”

Doãn Sướng ôm ôm bà, người bảo mẫu đã hơn 50 tuổi này đã chăm sóc cho hắn gần 20 năm qua, ở trong lòng hắn, đã sớm đem đối phương trở thành thành viên không thể thiếu trong cái nhà này. Mười năm, thậm chí hai mươi năm nữa, hắn hy vọng Dương Na đều có thể ở đây, đến khi bà già rồi thì hắn vẫn sẽ chăm sóc cho bà.

Dương Na bắt lấy tay hắn, lại khuyên nhủ: “Tiểu Sướng, hôm nay là trừ tịch, dì biết hơn nửa năm nay con sống không tốt, tục ngữ có câu ‘từ cựu nghênh tân’, qua đêm nay, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua nha con, hửm?”

Doãn Sướng vững vàng nói: “Con biết, con sẽ.”

Dương Na nhìn bóng dáng rời đi của hắn, khẽ thở dài một hơi, chuyện xảy ra trong nửa năm qua, có thể nói là buộc đứa nhỏ này trưởng thành chỉ trong một đêm.

Bà nhẹ nhàng lau khóe mắt, tiếp tục lau chùi kệ bếp.

Doãn Sướng ra tới phòng khách vẫn thấy Thiệu Quân Lăng còn ghé vào trên sô pha chơi di động, cũng không gọi thằng bé, trực tiếp đem cái bao lì xì còn lại vào thư phòng, chuẩn bị lặng lẽ đặt ở dưới gối đầu của nó.

Nhưng không nghĩ tới, Doãn Sướng vừa lật gối đầu của Thiệu Quân Lăng lên, liền phát hiện phía dưới cất giấu một chồng mười đồng dày thiệt dày.

Doãn Sướng: “???”

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Thiệu Quân Lăng từng kể cho mình nghe chuyện ở đài ngắm cảnh ở Matterhorn, lập tức đen mặt.

“Thiệu Quân Lăng!?” Doãn Sướng trong lòng quýnh lên, cũng không rảnh lo đây là tiền từ đâu Thiệu Quân Lăng có, lớn tiếng gọi thằng bé.

Tiểu gia hỏa nghe được anh trai triệu hoán, tung ta tung tăng chạy vào, còn cho là chuyện gì tốt, kết quả vừa vào cửa, thằng bé liền thấy xấp tiền anh mình cầm trong tay …… Doãn Sướng trầm giọng, chất vấn nói: “Cái này ở đâu ra?”

Thiệu Quân Lăng hơi há mồm, hoảng sợ nhìn chung quanh, nhưng biết là mình trốn không thoát khỏi ánh mắt sáng như đuốc của Doãn Sướng, chỉ có thể thành thật trình bày: “Em, em…… Cùng bạn học, đánh đố……”

…… Quả nhiên!

“Không phải nhóc đánh đố với Tiết Tử Vấn mới có mười đồng sao? Tiền nhiều thế này là như thế nào? Nhóc còn dùng cách gì để lấy tiền người ta nữa hả?” Tưởng tượng đến cảnh tiểu tử này đặt bẫy Tiết Tử Vấn để lấy tiền sau lưng hắn làm Doãn Sướng đau đầu vạn phần.

“Không, không, không phải,” Thiệu Quân Lăng gấp đến độ nói lắp luôn, “Em, em là, cùng khác, bạn học khác……”

Doãn Sướng: “???” Tiểu tử này còn không chỉ đánh cược với một mình Tiết Tử Vấn hả???

“Nhóc lại đây,” Doãn Sướng hít sâu vào một hơi, nỗ lực bình tĩnh cảm xúc, gọi Thiệu Quân Lăng đến trước mặt mình, “Ngồi ở đây, nói rõ cho anh!”

Thiệu Quân Lăng ngồi ở trước mặt Doãn Sướng, thành thành thật thật thẳng thắn nói: “Cái này, Đổng Thừa Thiên, cái này, Nghiêm Gia Bình, cái này, Tôn Uyển, cái này, Khổng Nam Lôi, còn có Dương Mộng San……”

Doãn Sướng: “……” Đều là mười đồng giống như đúc, làm sao tiểu tử này phân biệt ra ai đưa cho nó hả?

…… Từ từ, cái này không phải trọng điểm!

Trọng điểm chính là đứa nhỏ này còn dám đánh cược với nhiều bạn học như thế, còn thắng tiền của bọn chúng nữa!?

Nó mới mười một tuổi á!

Cô Lâm có biết chuyện này không?

Thiệu Quân Lăng còn nơm nớp lo sợ mà giải thích: “Mấy cái này là do đánh cuộc thành tích, mấy tờ này, là đánh cuộc, đánh cuộc cô Lâm, mặc quần áo màu gì…… Cái này, là thể dục, đánh cuộc thi đấu……”

“Mấy cái này thì sao?” Doãn Sướng chỉ vào đống tiền năm đồng kẹp ở bên trong.

“Đây, đây là, La Bằng Đào, Kỷ Hàm, với Ôn Mậu……” Thiệu Quân Lăng báo năm sáu cái tên, sau đó giương mắt ngó ngó sắc mặt Doãn Sướng cẩn thận nói, “Bọn họ, phí bảo hộ.”

Doãn Sướng: “????”

Doãn Sướng: “PHÍ BẢO HỘ????”


Tiểu tử này mẹ nó…… Còn dám nhận phí bảo hộ nữa kìa???

Thiệu Quân Lăng phát hiện Doãn Sướng trừng mắt, lại rụt rụt cổ, nếu nó là rùa đen, coi chừng không thấy đầu ở đâu luôn.

Nhưng thấy phản ứng của thằng bé, Doãn Sướng càng tức giận, thuyết minh là Thiệu Quân Lăng biết bài bạc, thu phí bảo hộ là không được phép…… Nếu không lấy tính nết của tên tiểu tử này, nếu không biết mình sai ở chỗ nào, phỏng chừng còn dám hỗn láo trừng mắt ngược với mình cho coi.

Doãn Sướng từ từ ép hỏi, Thiệu Quân Lăng mới nói rõ lí do nó thu phí bảo hộ.

Đây cũng đến từ hoạt động ngoại khóa ở Đức Âm.

Trường Đức Âm dạy học từ mẫu giáo, nhưng hoạt động ngoại khoá là ngoại lệ, do bốn lớp gộp lại, giáo viên thể dục sẽ cho các bạn nhỏ học bóng đá, bóng rổ, cũng định kỳ tổ chức một ít thi đấu nho nhỏ.

Lúc này, nếu lớp có mấy đứa có dáng người cường tráng, khí thế thì sẽ chiếm được ưu thế, tăng sức chiến đấu rất nhiều. Nếu không có, một khi vào trận đấu, khó tránh khỏi sẽ bị đối thủ khiêu khích, khi dễ thậm chí còn bị cười nhạo.

Trước khi Thiệu Quân Lăng nhập học lớp Một ban A, trong ban này không có ai có thể lực cường tráng, chỉ có Tiết Tử Vấn luôn kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng nó cũng chỉ là hổ giấy, cho nên điểm số hoạt động ngoại khóa của chúng luôn nằm hạng nhất từ dưới đếm lên, chuyện này cũng làm cho mấy đứa trong lớp không dám ngẩng đầu với các bạn cùng khối.

Nhưng kể từ khi Thiệu Quân Lăng bắt đầu tham gia thi đấu cho lớp, các bạn nhỏ liền phát hiện, tình trạng yếu thế của chúng dần dần bị thay đổi.

Tuy rằng bạn học này không cường tráng bằng bạn cùng lớp, nhưng nó tự mang khí chất Bá Vương, chỉ cần lên thi đấu, không cần biết đối thủ là ai, liền dám đấu đá lung tung. Đối thủ bị ăn vài cú đá hiểm, liền không dám đối đầu với nó nữa. Dần dà, Thiệu Quân Lăng không còn đối thủ nữa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thiệu Quân Lăng giúp lớp một ban A bắt lấy càng ngày càng nhiều trận thắng thì nhân khí cùng địa vị của nó cũng tằng tằng tăng lên.

Học sinh vào được trường Đức Âm không thiếu tiền, có nam sinh bị đánh đáy lòng bội phục Thiệu Quân Lăng, liền lấy tiền lấy lòng Thiệu Quân Lăng, còn nói giỡn là giao phí bảo hộ cho nó. Biết việc này các bạn nhỏ không lấy làm hổ thẹn, ngược lại nhất nhất noi theo, đừng nói phí bảo hộ, còn thường xuyên lấy các loại đồ ăn ngon hay đồ chơi dâng cho Thiệu Quân Lăng.

Đương nhiên, Thiệu Quân Lăng ở trước mặt Doãn Sướng sẽ không nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nó không hiểu tâm tư của người khác, nó chỉ biết có một thì nói một.

Ví dụ như Momo chủ động cho nó tiền chẳng hạn, mỗi ngày cho nó một chai sữa tăng chiều cao, còn cách vài ngày đãi nó một bữa đồ nướng trong canteen trường…… Nó còn thu được một đống trò chơi mới, nhưng không biết sử dụng như thế nào.

Khi kể mấy chuyện này, Thiệu Quân Lăng còn làm bộ làm tịch “Em không cần, là bọn nó một phải hai ngay cho em” làm Doãn Sướng quả thực tức cũng không được, cười cũng không xong.

“Nghe……” Doãn Sướng cầm lấy cộc tiền quơ quơ trước mặt Thiệu Quân Lăng, khóe miệng cười như không cười mà cong cong, giữa mày lại còn ẩn ẩn có chút tức giận, “Hôm nay là trừ tịch, anh không muốn nổi giận với nhóc. Nhờ có chuyện này, anh muốn nói với nhóc một câu —— ngày thường bạn học đối xử tốt với nhóc, là do nhân duyên nhóc tự kiếm được, có thể nhận quà nhưng không được nhận tiền.”

Hơn nữa nếu bị người khác biết Thiệu Quân Lăng để ý kiếm chút tiền lẻ như vầy, còn tưởng anh trai ki bo với nó nữa.

Doãn Sướng nói xong, lại lấy ra bao lì xì nói: “Đây là tiền mừng tuổi anh cho nhóc, anh còn tính đặt dưới gối ngủ của nhóc nữa…… Nhóc là đàn ông, đàn ông phải có khí tiết của đàn ông, không thể tùy tiện lấy tiền của bạn biết chưa? Cầm lấy đi, sau này có cần tiền thì nhóc phải hỏi anh, không được lấy của người khác, bất kể là đánh cược hay thu phí bảo hộ gì đó, hiểu không?”

Lực chú ý của Thiệu Quân Lăng nằm tại bao lì xì Doãn Sướng đưa cho, không chút để ý mà “Ừ” một tiếng.

Doãn Sướng sợ nó không nhớ, nghĩ nghĩ, lại nói: “Việc này anh sẽ không nói với cô Lâm, nhưng nếu như bị anh phát hiện còn có lần thứ hai…… Anh sẽ gửi trả nhóc về trường luôn.”

Nghe được lời này, Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng bảo đảm nói: “Không lấy.”

Doãn Sướng phải dùng lời đó để uy hiếp Thiệu Quân Lăng, bất quá là muốn thử phản ứng của nó, xem nó có khẩn trương, hay là nghe tai này, qua tai kia rồi lại bay đi mất.

Hình như hắn phát hiện ra một điều…… Xem như mình có cách uy hiếp được Thiệu Quân Lăng rồi ha?

Sáng sớm hôm sau, Doãn Sướng tự mình lái xe mang theo Thiệu Quân Lăng cùng Dương Na đi tảo mộ Doãn Đông.

Sau lễ truy điệu, hắn cùng Diêu Mạn Hòe chọn một nơi có phong thủy tốt, giá cả đắt đỏ để chôn hộp gỗ nạm vàng, cùng với vài bộ trang phục và di vật mà Doãn Đông thường sử dụng, để bạn hữu và người hâm mộ đến thăm viếng.

Sáng sớm mùng Một, đa số mọi người sẽ đi tảo mộ người thân, vì đây là khu mộ biệt lập tấc đất tấc vàng nên dân cư thưa thớt, tiêu điều và quạnh quẽ.

Ba người đi đến trước bia mộ của Doãn Đông, Dương Na thắp ngọn nến, đốt hương, sắp xếp hoa tươi cùng trái cây, thấp giọng thương tiếc vài câu: “Tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đến thăm ngài, thật không phải với……”

Bà lải nhải nói rất nhiều, hốc mắt phiếm hồng, ngữ điệu bi thương.

“Tôi sẽ cố gắng thay ngài chăm sóc hai đứa nhỏ…… Hy vọng ngài ở nơi đó cùng…… Cho tốt mà…… Chúng tôi rất nhớ ngài……”

Doãn Sướng nghe Dương Na lẩm bẩm tự nói trong chốc lát, hàm hàm hồ hồ nói ra một cái tên, nhưng sau đó càng nói càng nhẹ, hắn không nghe rõ, chỉ xuất thần nhìn tấm bia mộ.

Chờ Dương Na nói xong, đôi mắt ướt át, dạy Thiệu Quân Lăng dập đầu trước mộ Doãn Đông.

Kết quả Doãn Sướng đang chìm trong thương cảm thì nghe Thiệu Quân Lăng kêu một tiếng: “Chú Doãn.”

Doãn Sướng nhíu mày nói: “Nhóc nói gì?”


Thiệu Quân Lăng còn ngây ngốc mà lặp lại nói: “Chú……”

Doãn Sướng giận, giơ tay vỗ một cái vào ót nó: “Gọi ba ba!”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Thiệu Quân Lăng bị buộc bất đắc dĩ: “Ba ba……”

————

【 chuyện bên lề 】

Tiết Tử Vấn ( giọng nói ): “Cậu đang làm gì nha?”

Thiệu Quân Lăng ( cố sức đánh chữ, ba chữ đánh ba phút ): “Không làm gì.”

Tiết Tử Vấn ( giọng nói ): “Cậu ăn cơm chưa?”

Thiệu Quân Lăng cố sức đánh chữ, hai chữ “Ăn rồi” đánh còn chưa xong thì giọng Tiết Tử Vấn lại tới nữa.

Tiết Tử Vấn ( giọng nói ): “Tớ ăn cơm ở nhà ông nội rồi, hồi nãy anh họ tớ dạy cho tớ trò chơi mới vui lắm, gọi là vương giả nông dược, cậu muốn chơi không?”

Thiệu Quân Lăng:??? Vương giả nông dược? Thứ gì? Chơi làm sao?

Xóa câu trên, tiếp tục cố sức đánh câu mới……

Tiết Tử Vấn ( giọng nói ): “Sao cậu không trả lời tớoooooo?”

Thiệu Quân Lăng: “……” Lão tử còn đang đánh chữ a!!! Phiền chết mất!!!

Tiết Tử Vấn nói với anh họ: “Bạn của em lạnh lùng quá anh ơi, bạn ấy không trả lời em, chắc không muốn chơi với em hu hu hu……”

————

Thiệu Quân Lăng: Tiền riêng bị anh phát hiện làm sao bây giờ? Run bần bật!!!

Doãn Sướng: Phát hiện em trai thu tiền phí bảo hộ ở trường thì phải làm sao? Dạy dỗ thế nào? Cầu cao nhân chỉ điểm, online chờ.

————

Tiểu gia hỏa rõ ràng chỉ là sói con, Doãn Sướng một phải hai trái dạy nó thành cừu non.

Nó phải giả bộ trước mặt anh trai rất vất vả đó.

…… Nhưng có biện pháp nào nữa đâu?

Ai biểu nó chỉ cao có 1m20.

Không giả bộ không được. ╮(╯_╰)╭