Tâm ý tương thông với Tiêu Minh, khí linh cảm nhận được tâm tình của hắn cũng thấy phấn chấn theo: "Sao? Ngài muốn làm chuyện lớn à? Mấy ngày này vẫn bình thản như vậy, trừ việc xem ngài mập mờ đùa giỡn đồ chơi mới ra, thì chẳng có chuyện thú vị gì xảy ra cả, làm ta buồn muốn chết!"
Cho dù tình huống trước mắt khẩn cấp, Tiêu Minh nghe được những lời này của khí linh cũng thấy bó tay: "Ta và Việt đạo hữu không có quan hệ gì hết, ngươi đừng loạn tưởng."
"...... Được rồi." Khí linh khẽ hừ một tiếng, dường như bất mãn Tiêu Minh miệng nói một đằng suy nghĩ một nẻo, "Dù sao ngài với ai cũng ' trong sạch ', ngay cả Huyền Việt cũng chỉ là 'hữu tình' thôi!"
Tiêu Minh: "............"
—— Có cảm giác bị giễu cợt.
Không đáp lại, Tiêu Minh dứt khoát mặc kệ khí linh, chuyên tâm đối phó địch nhân trước mặt, mà tu giả Kim Đan vây công hắn thấy mục tiêu quan trọng nhất là Việt Thanh bỏ chạy, thế công ban đầu không nhanh không chậm cũng trở nên nóng nảy ác liệt.
Lần này bọn họ hành động là để giết chết Việt Thanh, mà Tiêu Minh chỉ là kèm theo, hiện tại cho dù bọn họ giết chết Tiêu Minh, cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại sẽ rút dây động rừng, kết thù với Tôn Phi Nghiễm, thực sự lợi bất cập hại.
Nghĩ như vậy, mọi người càng ra tay tàn nhẫn, mà Tiêu Minh khổ cực chống đỡ chốc lát rốt cục không địch lại, bị một chưởng đánh bay vào hẻm tối.
"Bọn ta đuổi theo! Các ngươi giải quyết tên này!" Một tu giả thấp giọng quát lên, ngay sau đó dẫn những người khác đuổi theo hướng Việt Thanh chạy trốn, mà hai người còn lại thì mặt mày âm trầm, cất bước đi đến phía Tiêu Minh đang miễn cưỡng cố gắng đứng dậy, linh lực quanh thân hỗn loạn.
Bởi vì Tiêu Minh bị trọng thương, không thể làm nổi chuyện gì sóng to gió lớn nên thực lực hai người lưu lại cũng không tính là cao, một tên chỉ là trung cấp Kim Đan, mà gã còn lại là cao cấp.
Tu giả Kim Đan cao cấp chắp tay đứng một bên, ánh mắt nhìn Tiêu Minh như nhìn con kiến hôi, ngay cả động thủ cũng không thèm, mà gã tu giả trung cấp kia thấy vậy thì muốn thể hiện một phen, triệu hồi pháp khí cười gằn đi tới bên người Tiêu Minh.
Tiêu Minh giãy dụa đứng dậy, thấy đối phương tiến tới gần thì chậm rãi lui về phía sau, hắn đã là nỏ hết đà, cũng không cam lòng bó tay chờ chết, ống tay áo giương lên, xuất ra Chu Thiên Phá Vân kiếm.
Chu Thiên Phá Vân kiếm tâm ý tương thông với Tiêu Minh, thân kiếm màu bạc vốn phát ra hào quang rực rỡ, giờ lại ảm đạm như sắt thường, cũng không có xu hướng bùng nổ sức mạnh phi thường, nhìn như phi kiếm bình thường tùy tiện bày bán ở cửa hàng.
Vẻ mặt tu giả Kim Đan cao cấp lãnh đạm, hiển nhiên coi thường phi kiếm bình thường như thế, ngược lại ánh mắt tu giả trung cấp kia lộ vẻ thèm thuồng, dường như tính toán chiếm bộ phi kiếm này làm của riêng.
Biểu tình của Tiêu Minh cảnh giác tàn nhẫn, giơ tay lên niệm thần chú, thúc giục năm chuôi phi kiếm bên người, chỉ tiếc lúc trước hắn hao phí quá nhiều linh lực vòng vo với địch nhân, lại trúng phải một chưởng, vừa thúc giục linh lực, liền cảm giác kinh mạch quanh thân đau nhức một hồi, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy Tiêu Minh chật vật như vậy, tu giả trung cấp trước mặt hắn mỉm cười giễu cợt đắc ý, chỉ là không nghĩ tới khóe miệng mới vừa giương lên, phần ngực chợt lạnh, nhất thời, nụ cười của gã đọng lại ở khóe miệng.
Lạnh lùng lướt qua hai cỗ thi thể bên chân, Tiêu Minh nhìn hai cây phi kiếm hoàn thành nhiệm vụ hóa thành lôi quang bay về phía mình, khẽ cười thu vào tay áo.
Ngay từ lúc bị trúng chưởng rơi vào ngõ tối, hắn đã sắp đặt hai chuôi phi kiếm mai phục bên trong hẻm, chỉ chờ thời cơ thích hợp, một kích giết chết. Vốn dĩ, Tiêu Minh chỉ định chế trụ hai người, sau đó dùng phi kiếm đánh lén, không ngờ địch nhân quá tự đại, giúp hắn ra tay dễ dàng.
—— Nhanh như vậy đã kết thúc chiến đấu, thật khiến cho người ta có chút tiếc hận, gân cốt chây lười đã lâu chưa được hoạt động. Bất quá, tu vi của Tiêu Minh gần như đã đạt đến đỉnh cấp Kim Đan, đối phó với một tên tu giả trung cấp cùng một tên tu giả cao cấp cũng không quá mức khó khăn.
Không chút khách khí lục soát nhẫn trữ vật cùng túi đồ trên hai thi thể, thu hồi tiền bạc của bọn họ, Tiêu Minh đưa tay gõ ngọc bội Lăng Tiêu bên hông mình một cái: "Lăng nhi, hai cỗ thi thể kia trước tạm thu vào Lăng Tiêu cung, đợi sau này xử lý tiếp."
Khí linh ló đầu ra từ trong ngọc bội, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không phản đối, phất tay, thi thể trên đất liền biến mất.
"Thật ngoan."Tiêu Minh khẽ cười xoa đầu khí linh, dễ dàng dụ nó vui vẻ, ngay sau đó, hắn có chút khổ não nhìn thân thể hầu như không có thương tích của mình, "Mới chỉ thế này, liệu có ai tin ta đã trải qua một cuộc ác chiến, thiếu chút nữa thì bỏ mạng chứ? Vẫn phải là tự mình động thủ......"
Khí linh trợn to hai mắt, chăm chăm nhìn Tiêu Minh không khách khí tạo ra mấy đạo vết thương trên người, để máu tươi nhuộm đỏ pháp bào, sau đó lại nuốt một viên đan dược, biến thành hình tượng linh lực khô kiệt rối loạn, kinh mạch bị thương.
Mắt thấy Tiêu Minh qua mấy hơi thở liền từ bộ dáng vui vẻ trở thành hấp hối, vẻ mặt của khí linh cực kỳ cổ quái, nó yên lặng nhìn chăm chú chủ nhân mình quan sát một vòng hẻm tối, ngay sau đó tương đối thành thục ngụy tạo dấu vết chiến đấu cùng máu tươi vấy ra, cuối cùng chọn lựa một góc thích hợp, ngã ngồi tựa vào vách tường —— hiện trường giết người hoàn mỹ gần như không chút sơ hở.
"Cái này, như vậy là được rồi sao? " Khí linh lắp bắp hỏi, có cảm giác chủ nhân mình chuyển thế một vòng, dường như phương diện bẫy người lại hung tàn hơn rồi.
"Còn chưa đủ, lát nữa ta còn phải ngất đi, tình huống bên ngoài nhờ ngươi chú ý nhiều hơn, vạn nhất có người muốn gây bất lợi cho ta, phải lập tức đánh thức ta dậy." Tiêu Minh cúi đầu nhìn khí linh, khẽ mỉm cười, chỉ tiếc với khuôn mặt trắng bệch đầy máu tươi kia, thấy thế nào cũng khiến người ta hoảng sợ, duy chỉ có cặp mắt đen láy vẫn như cũ, thậm chí mang theo mấy phần hứng thú dạt dào.
"Không thành vấn đề! Loại chuyện nhỏ này cứ giao cho Lăng nhi" Mặc dù với "sở thích mới "của chủ nhân mình khó có thể gật bừa, nhưng được giao phó nhiệm vụ, khí linh vẫn tương đối cao hứng —— Dù sao, chủ nhân đây chính là giao tính mạng của mình cho nó, là biểu hiện cho sự thân cận và tin tưởng!
Không để Tiêu Minh chờ đợi quá lâu, rất nhanh, hắn liền cảm nhận được có không ít tu giả đang chạy về hướng mình.
Không dám phô triển thần thức đi dò xét, Tiêu Minh chỉ có thể âm thầm đề phòng. Khi hắn nghe thấy Việt Thanh dùng giọng nói thanh trong tan nát cõi lòng gọi tên của hắn, rốt cục buông lỏng cảnh giác.
Mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch của hắn, rất tốt —— Tiêu Minh mỉm cười trong lòng, thúc giục thần thức, đâm lên não mình. Một giây kế tiếp, hắn chỉ cảm thấy đầu "ông "một tiếng, ý thức liền chìm trong bóng tối.
Khí linh ngoan ngoãn núp trong ngọc bội, nhìn sở thích mới của chủ nhân mặt kinh hoảng thất thố chạy tới, luống cuống tay chân ôm chủ nhân vào lòng, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhỏm, lộ ra biểu tình vui mừng xen lẫn đau đớn.
"Chưa chết... ngươi chưa chết... thật là thật tốt quá......" Vành mắt Việt Thanh đỏ bừng, ngữ điệu run rẩy mà lộn xộn. Gã cảm thụ người trong ngực yếu ớt đến mức gần như không còn hô hấp, theo bản năng ôm chặt đối phương, gắt gao níu vào lòng, dường như phải làm vậy mới có thể bù đắp lỗ hổng bất an trong lòng gã.
Mắt thấy sở thích mới của chủ nhân tình thâm ý nặng như thế, lại nghĩ đến bộ dáng chủ nhân lợi dụng đối phương không chút nương tay, khí linh không nhịn được cầu nguyện cho Việt Thanh, rồi lại cho đây là chuyện đương nhiên.
# Chủ nhân nhà ta đương nhiên là vạn người mê! #
Khí linh hài lòng, nhưng những người khác cũng không muốn nhìn cảnh hai người ân ái (?) như vậy.
Ánh mắt Tôn Phi Nghiễm âm trầm, rồi lại rất nhanh nở nụ cười, đi tới bên người Việt Thanh, đưa cho hắn một cái bình ngọc: "Việt đạo hữu chớ hoảng sợ, nếu Triệu đạo hữu chưa chết, cần mau chóng giúp hắn chữa thương cho thỏa đáng."
Việt Thanh mới rời khỏi trạng thái hoảng loạn thoáng vui mừng, vội vàng nhận lấy bình ngọc, lấy một viên đan dược ra đặt bên mép Tiêu Minh. Chỉ tiếc Tiêu Minh xưa nay phòng bị rất mạnh, dù bất tỉnh, cũng cắn chặt hàm răng, không có ý tứ buông luông, sau mấy lần thử không có kết quả, Việt Thanh đành tạm thời buông tha, miễn cưỡng gật đầu với Tôn Phi Nghiễm một cái: "Để ta dẫn hắn trở về chữa thương......"
"Không bằng giao hắn cho chúng ta? Đan dược ở chỗ bọn ta đầy đủ hơn cả, hoàn cảnh cũng càng tốt." Tôn Phi Nghiễm cười nói, nhìn Việt Thanh ôm lấy "Triệu Hàm ", nụ cười lại không đến đáy mắt, "Tôn đạo hữu cũng cùng đi đi, dù sao chắc sẽ còn những người khác tới tìm các ngươi gây phiền toái, chỗ chúng ta vẫn an toàn hơn."
Việt Thanh mấp máy môi, trí thông minh của gã rốt cục login, cho dù Tôn Phi Nghiễm dùng giọng dụ dỗ từng bước khiến gã có chút dao động, nhưng vẫn nhớ tới lúc trước "Triệu Hàm" liên tục dặn dò gã dè chừng Tôn Phi Nghiễm, Việt Thanh cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: "Không cần, chưa cần làm phiền đến mức này."
Tôn Phi Nghiễm tươi cười, cuối cùng cũng không ép buộc, chỉ cho người đưa Việt Thanh cùng "Triệu Hàm" về tiểu viện bọn họ thuê, kiểm tra một phen thương thế của hai người, lại hỏi thăm đặc điểm tu giả tập kích bọn họ.
Việt Thanh cúi thấp đầu, chậm rãi nói, hai tay vẫn nắm chặt bàn tay lạnh như băng của "Triệu Hàm ", không nguyện buông ra.
Tôn Phi Nghiễm âm trầm liếc mắt nhìn "Triệu Hàm" nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, khóe miệng giương cao: "Hai ngày này, Việt đạo hữu và Triệu đạo hữu dưỡng thương cho tốt, đợi sau khi chúng ta khiến những người thương tổn các ngươi trả giá thật lớn, thì hẵng rời viện—— chỉ là thương thế Triệu đạo hữu nghiêm trọng, phong chừng một thời gian ngắn không thể lành được, nếu như Việt đạo hữu muốn đi ra ngoài, hãy báo cho ta biết một tiếng, bọn ta phái người bảo hộ cho thỏa đáng."
Việt Thanh mím môi trong chốc lát, cũng không phát hiện điều gì không đúng, vì vậy nhẹ giọng đáp ứng. Tôn Phi Nghiễm lúc này mới hài lòng gật đầu, nhanh chóng dẫn người rời đi.
—— Đoạn thời gian này bọn họ cần phải thật bận rộn, bất kể là vì ích lợi hay vì tôn nghiêm, cũng quyết không thể để kẻ có gan gỡ râu cọp sống tốt.
Sau khi Tôn Phi Nghiễm rời đi, Việt Thanh lập tức mở pháp trận phòng thủ của tiểu viện, ngay sau đó tiến về mép giường "Triệu Hàm", chần chờ chốc lát, đưa tay cởi áo đối phương ra.
Khí linh hứng thú nhìn Việt Thanh thay chủ nhân mình cởi áo, tháo thắt lưng, khuôn mặt trắng nõn không biết nghĩ đến điều gì, xẹt qua vài vệt ửng đỏ. Nhưng rất nhanh, vệt đỏ này sau khi nhìn đến thương thế Tiêu Minh thì hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tái nhợt và thương xót.
Việt Thanh cẩn thận xử lý vết thương thay Tiêu Minh, ngón tay cùng ánh mắt lưu luyến bồi hồi trên da thịt đối phương, từ từ, đôi mắt đau buồn ủ dột kia càng ngày càng sáng, dường như có lửa thiêu đốt.
Chẳng biết tại sao, vẫn luôn chú ý hai người, khí linh theo bản năng nhận thấy một cỗ nguy hiểm. Nó cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác như vậy, dù sao mọi cử động của Việt Thanh không có gì khác thường, thủ pháp băng bó cho Tiêu Minh cũng rất cẩn thận và thuần thục. Thế nhưng, khí linh rốt cục vẫn quyết định nghe theo trực giác của mình, tác động vào khế ước giữa mình với Tiêu Minh, kêu gọi thần trí của hắn.
Tiêu Minh mặc dù để mình hôn mê, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, sau khi nhận ra khế ước giữa mình cùng khí linh bị khuấy động, hắn lập tức giật mình tỉnh lại từ trong cơn mê, mở mắt.
Một giây sau, hắn đụng phải một cặp mắt vô cùng sáng, trong đôi mắt ấy nhanh chóng hiện lên vẻ vui sướng và kích động, sau một khắc, chủ nhân của cặp mắt sáng ôm lấy cổ hắn, đặt trán lên bờ vai Tiêu Minh, thanh âm run rẩy: "Cám ơn trời đất, ngươi rốt cục cũng tỉnh..."
Ánh mắt Tiêu Minh còn mang theo vài phần mờ mịt, phản ứng chậm nửa nhịp, khàn khàn lên tiếng: "Ta... vẫn còn sống?"
Vừa nói, hắn vừa hỏi thầm khí linh: "Vừa nãy hành động của Việt Thanh có gì khác thường không?"
Khí linh chần chờ trong nháy mắt, không nên nói gì, cuối cùng vẫn bỏ qua: "Không có? Không có gì dị thường..."
Tiêu Minh hơi cau mày, hắn cảm giác trong nháy mắt mình mở mắt ra có phát hiện được điều gì, nhưng không rõ có phải là ảo giác khi mới tỉnh dậy, có lẽ hắn đã quá đa nghi.
Mắt thấy Tiêu Minh cau mày, Việt Thanh vội vàng buông hai tay, có chút luống cuống ngồi ngay ngắn: "Xin lỗi, ta nhất thời kích động, có đè lên vết thương của ngươi không?"
"Không sao." Tiêu Minh ho nhẹ một tiếng, được Việt Thanh nâng dậy, nhìn lướt qua nửa thân trên trần của mình.
Trong tiềm thức, hắn thấy may mắn vì khí linh gọi mình đúng lúc, nếu không lỡ nửa thân dưới cũng bị người cởi sạch, vậy thì —— vẻ mặt Tiêu Minh cứng đờ, mím môi, xua đi hình bóng Huyền Việt trong đầu.
"Xin, xin lỗi!" Nghĩ mình lại làm Tiêu Minh đau, vẻ mặt Việt Thanh nôn nóng, liên tiếp xin lỗi. Tiêu Minh cười khổ khoát tay áo: "Ta cũng không yếu ớt đến vậy, không chịu nổi bị đụng một cái, ngươi không cần nói xin lỗi. Là ta phải cảm ơn ngươi, đa tạ ngươi kịp thời dẫn người chạy tới, nếu không... ta đây quả thật khó mà bảo toàn tính mạng."
Nghe Tiêu Minh nói như vậy, ánh mắt Việt Thanh càng buồn bã: "Không phải là ta cứu ngươi, thời điểm ta dẫn người chạy tới, trong hẻm trừ ngươi ra ra đã không còn người khác, mà ngươi thì tựa vào góc tường, bất tỉnh nhân sự."
Tiêu Minh kinh ngạc, có chút không tin nổi: "Là thật sao? Vậy vì sao bọn họ bỏ qua cho ta? Hay là... là có người rút đao tương trợ?"
Việt Thanh lắc đầu một cái: "Việc này ta không biết."
Tiêu Minh thở dài, tạm thời để chuyện này qua một bên, cười trấn an: "Dù thế nào, chỉ cần sống sót, đại nạn không chết, tương lai tất có phúc."
"Ừm." Việt Thanh cười yếu ớt với hắn, nhìn ánh mắt cất dấu của Tiêu Minh khiến gã có chút kinh hãi tình hình thực tế, "Ta không biết được người nào cứu ngươi, nhưng ta biết, người đã cứu ta là ngươi."
Tim Tiêu Minh đập "thình thịch"một tiếng, thầm mắng "hỏng bét". Trêu chọc Huyền Việt đã đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán, lỡ lại có thêm một đóa hoa đào nữa, thì hắn biết làm thế nào đây?! Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Minh thản nhiên, bộ dáng nở mày nở mặt: "Việt đạo hữu không cần để tâm, ta chỉ chọn lựa phương án thích hợp nhất lúc ấy thôi. Hai người cùng lưu lại là tử cục, phải có một người lưu lại ngăn cản, một người rời đi cầu viện, mới có thể tìm được đường sống."
"Nhưng, ngươi có thể lưu ta lại, còn bản thân rời đi." Nghe được Tiêu Minh chối bỏ quan hệ, Việt Thanh buồn bã, vẻ mặt càng quật cường —— không biết có phải ảo giác của Tiêu Minh hay không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương sáng dị thường, đến nỗi làm da đầu hắn tê dại.
"Không phải ta xem thường Việt đạo hữu, đạo hữu vốn là nhạc tu, không quen tranh đấu, ta lưu lại còn có thể ngăn cản một hai, nếu đạo hữu lưu lại, thì ngay cả nửa tia hy vọng sống cũng không có." Tiêu Minh lúng túng cười một tiếng, "Thế nhưng, ta lại đánh giá cao mình..."
"Nhưng dù thế nào, ngươi đã cứu ta, nhường cơ hội sống sót cho ta, bản thân lại vùi nơi hiểm cảnh." Việt Thanh lắc đầu một cái, ánh mắt nóng rực nhìn Tiêu Minh, tình ý lúc mới biểu lộ còn che giấu một hai vào giờ phút này đã hoàn toàn lộ rõ, "Ngươi là người lương thiện nhất mà ta từng gặp, ta đã thấy rất nhiều người, cũng đã giúp rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là kẻ vong ân phụ nghĩa, chỉ có ngươi vẫn giúp ta, thậm chí trong lúc nguy nan vì ta liều mình."
Mắt thấy Việt Thanh ngày càng tiến gần, da thịt dường như có thể cảm nhận được hơi nóng đối phương thở ra, Tiêu Minh cảm thấy không ổn —— Đùa gì thế! Kế hoạch của hắn vốn không có bước này! Tên Việt Thanh này rốt cuộc trúng bệnh gì, lại dễ dàng động lòng với người bên cạnh như vậy?!
"Ta chỉ là tuân theo chủ tâm thôi." Tiêu Minh khẽ chau mày, trong giọng nói mang theo mấy phần không thích, "Người khác một lòng vì ta, ta tự nhiên sẽ không cắn ngược lại, dù đối phương là Việt đạo hữu, hay là người nào khác, ta cũng coi như nhau."
Tiêu Minh trả lời như thế, cũng không khiến Việt Thanh ủ rũ lùi bước, ngược lại còn khiến gã càng tỏ ra vui mừng. Việt Thanh khẽ cười một tiếng: "Đúng, ta biết ngươi chính là người như vậy. Lần đó gặp nhau, ngươi vì cứu đồ nhi mà không để ý hết thảy, thậm chí đối mặt tu giả đỉnh cấp cũng không có ý định lùi lại, sau đó lại vì Thiên Huyền phái mà cam nguyện lưng đeo tiếng xấu, mạo hiểm đi xa —— từ đó trở đi, ta biết ngươi là người như vậy."
"Ta cứu Thiên Vũ, vì nó là đồ nhi của ta, duy trì Thiên Huyền phái, vì đó là sư môn của ta, ta tin tưởng,